CHƯƠNG 81
“Ba? Lẽ nào cứ như vậy cho qua ư? Đến cả nhà Trương Uyển Du cũng dám leo lên đầu chúng ta ngồi!” Trương Việt Bân bất bình nói: “Còn có tên phế vật Lâm Tinh Vũ đó, hôm nay sỉ nhục con như vậy! Con tuyệt đối không tha cho anh ta!”
“Cho qua?”
Trương Đức Hải tức điên, thở hồng hộc, hai mắt nổi đầy tơ máu, như muốn vỡ ra.
Trương Đức Hải gằn từng chữ: “Nỗi nhục hôm nay, ba phải khiến cả nhà lão ngũ, còn có tên phế vật họ Lâm kia, trả lại gấp mười gấp trăm lần!”
“Ba đã kêu mẹ con đi bàn bạc với ông lão nhà họ Châu rồi, đang nghĩ cách lấy lại quyền điều hành tập đoàn. Đợi chuyện này qua đi, đợi nhà chúng ta ổn định lại, ba sẽ trả thù tất cả, ba muốn nhà lão ngũ tan nhà nát cửa!” Trương Đức Hải đắm mình vào sâu trong sự thù hận.
Mang lấy tâm trạng giận dữ căm hận, hai cha con Trương Đức Hải lên xe, quay về Sơn Trang Hải Âu.
Nhà Trương Uyển Du.
Lư Ngọc Trân mỉm cười vui vẻ phấn khởi, đôi tay sờ hai bức tượng ngọc sư tử, híp mắt lại nhìn xấp tiền đo đỏ chất đống trên bàn, vẻ mặt vui mừng.
“Đúng là không ngờ tới, cũng có ngày hai cha con nhà lão tam cúi đầu trước nhà chúng ta!” Lư Ngọc Trân đắc ý nói.
Trương Uyển Du cũng cười rạng rỡ: “Đúng vậy, nhà chúng ta đúng là đã trút được cơn giận!”
Trương Minh Viễn vui vẻ, hôm nay xem như đã giải được nỗi niềm oán hận tích lũy bao năm nay.
“Đây đều là do con gái tài giỏi.” Lư Ngọc Trân cười lớn nói: “Nhà lão tam cũng không dám đắc tội chúng ta. Đến nhà xin lỗi, đưa quà xong còn phải tặng tiền, còn phải quỳ xuống, haha!”
“Sau này Uyển Du ở công ty phải cẩn thận, đừng để người khác nắm bắt được chuyện xấu gì. Con người lão tam, không dễ tính như vẻ ngoài đâu.” Trương Minh Viễn nghiêm túc nói.
“Cũng đúng, con người lão tam bằng mặt không bằng lòng, nhất định không dễ dàng bỏ qua như vậy.” Lư Ngọc Trân nghiêm túc nói: “Nhưng mà, con gái chúng ta bây giờ là người quan trọng của tập đoàn, ở giới trang sức tỉnh Đông Hải này đã có tiếng tăm, lão tam muốn đối phó nhà chúng ta, không dễ như vậy.”
Nói xong, Lư Ngọc Trân đột nhiên nhớ lại gì đó, buồn bực nhìn Lâm Tinh Vũ, nói: “Hôm nay ai cho phép cậu nhiều chuyện vậy? Bản lĩnh gì cũng không có, chỉ biết dựa vào Uyển Du làm mình làm mẩy, Uyển Du còn chưa nói gì, cậu đã nói giúp nó rồi?”
“Lâm Tinh Vũ, tôi cảnh cáo cậu, sau này đừng lấy danh tiếng của Uyển Du ra ngoài gây chuyện. Yên phân làm trợ lý của cậu, ít nói chuyện, bưng trà rót nước, lái xe xách túi, vậy là được rồi.” Lư Ngọc Trân bắt đầu dạy dỗ.
Nói xong, Lư Ngọc Trân lại hối thúc: “Cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Đã trễ như vậy rồi, còn không mau đi nấu cơm?”
Lâm Tinh Vũ không nói gì, đi vào bếp.
“Hôm nay Lâm Tinh Vũ cũng nói rất đúng, bà đối với người ta cũng khách sáo tí đi.” Trương Minh Viễn nói.
“Ông cho rằng tôi đang cố ý ăn hiếp cậu ta à?” Lư Ngọc Trân không vui, nhẹ giọng nói: “Tôi đang giúp con gái trải đường đi đó có biết không? Hôm nay ông không nhìn ra sao? Lâm Tinh Vũ đứa nhóc này là người rất xấu.”
Lư Ngọc Trân nói: “Nếu tôi không dạy dỗ cậu ta, sau này cậu ta không phải muốn bay lên trời sao? Tôi muốn để cậu ta hiểu rằng, cậu ta đang dựa vào con gái nhà chúng ta ăn cơm đấy!”
“Uyển Du à, con sau này đừng đối xử tốt với cậu ta, con là tổng giám của tập đoàn, cậu ta là trợ lý.” Lư Ngọc Trân lên mặt nói: “Nếu cậu ta yên phận thủ thường, thì thưởng cho cậu ta miếng cơm ăn. Nếu dám làm càn, con phải đá bay cậu ta đi. Với thân phận, danh tiếng của Uyển Du chúng ta bây giờ, Lâm Tinh Vũ sao xứng được với con chứ?”