CHƯƠNG 80
“Con câm rồi hay sao, không biết nói chuyện à?” Trương Đức Hải giận dữ nói.
Trương Việt Bân hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Chú năm, thím năm, trước đây đều là lỗi của cháu, cháu xin lỗi!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, khóe môi Lâm Tinh Vũ cong lên.
Hai vợ chồng Trương Minh Viễn vui sướng mừng thầm, Trương Uyển Du cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Hả dạ vô cùng!
Trước đây không biết đã bị Trương Việt Bân châm chọc trước mặt qua bao nhiêu lần, mà Trương Việt Bân cũng không biết đã âm thầm hãm hại cả nhà mình bao nhiêu lần.
Không ngờ rằng cũng có ngày hôm nay!
“Được rồi, được rồi, mau đứng dậy đi, đều là người họ Trương cả, làm như vậy khó xử lắm.” Trương Minh Viễn điềm đạm nói, làm dịu không khí, đứng dậy muốn đi đỡ Trương Việt Bân.
“Em trai, không cần đỡ nó, để nó quỳ thêm suy nghĩ lại về lỗi của mình.” Trương Đức Hải nghiêm túc nói: “Chúng ta bàn chuyện chính đi.”
Trương Minh Viễn và Lư Ngọc Trân nhìn nhau, cả hai cùng nhìn về hướng con gái Trương Uyển Du.
Trương Uyển Du hiểu ý gật đầu.
Trương Minh Viễn hằng giọng ho hai tiếng, nghiêm túc nói: “Được rồi, anh ba, đừng để con trẻ quỳ nữa. Việt Bân đứa cháu này dù sao cũng là em trông nó lớn. Cũng không đến nỗi phải đưa cháu trai đến đồn cảnh sát đúng không?”
Sắc mặt Trương Đức Hải tốt lên, nói: “Đúng đó, anh cũng muốn cả nhà họ Trương chúng ta tự giải quyết chuyện này, người một nhà dễ nói chuyện, ồn ào ra bên ngoài người ta sẽ cười cho đúng không.”
“Em trai, em dâu, bằng chứng ghi âm này, có thể đưa cho anh không?” Trương Đức Hải dò xét nói: “Cũng sẽ không lấy thứ này làm lớn chuyện nữa đúng không?”
Lư Ngọc Trân nói: “Anh ba, anh cũng biết mà, em và Minh Viễn đều là người thật thà, trước giờ chưa bao giờ chủ động gây chuyện. Chỉ mong sau này anh ba trông chừng Việt Bân cho tốt, đừng nói làm ra những chuyện “ngu ngốc” như vậy nữa.”
Nói xong, Lư Ngọc Trân đưa bút ghi âm cho Trương Đức Hải.
Trương Đức Hải nhận lấy bút ghi âm, hít một hơi. Sau đó, đỡ Trương Việt Bân dậy.
“Em trai, em dâu, hai người yên tâm, anh bảo đảm sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa! Việt Bân anh sẽ trông chừng nó cho tốt.” Trương Đức Hải nói một cách thành khẩn: “Vậy, anh đưa Việt Bân về trước đây.”
“Anh ba, đi thong thả.” Vẻ đắc ý trong mắt Lư Ngọc Trân hiện ra vô cùng rõ.
Hai cha con Trương Đức Hải ảo não bước ra cửa, vào khoảnh khắc bước ra khỏi cửa, sắc mặt của hai cha con đều trở nên khó coi.
Hôm nay, hoàn toàn là lấy mặt ra cho cả nhà Trương Uyển Du đánh! Đánh xong còn phải xin lỗi.
Chưa bao giờ chịu sự nhục nhã như vậy!
Sau khi đi ra khỏi tiểu khu Giang Trì, Trương Đức Hải nổi điên, rắc một cái làm vỡ nát chiếc bút ghi âm trong tay!
“Con có thể nên người một chút không? Lần nào gây ra chuyện cũng là ông đây phải đi giải quyết cho con. Thể diện của ông đây bị con làm mất hết rồi!” Trương Đức Hải lạnh lùng nhìn Trương Việt Bân, vẫn còn ôm cục tức trong bụng.
“Ba…. Con!” Trương Việt Bân khóc không thành tiếng.
“Bắt đầu từ hôm nay, con không được đi ra khỏi Sơn Trang Hải Âu một bước!” Trương Đức Hải nổi giận nói: “Khi nào ba cho con ra ngoài, con mới được ra ngoài!”