Bệnh của Hiển Di rất nặng, y thường xuyên ho tới mức không thở được, có khi, còn không thẳng được thắt lưng. Từ bốn năm trước, giọng y đã bị hủy hoại.
Một ngày nọ y lên cơn nghiện, cả người co rúm lại, dùng móng tay cào lên cánh tay mình những vết máu thật sâu, rồi khóc, không ngừng khóc gọi, mẹ, cứu con ——, mẹ, cứu con ——, tôi chỉ có thể ôm lấy y, giống như ngày trước mỗi khi y gặp ác mộng, một lần lại một lần, thấp giọng an ủi y, Hiển Di, không sao đâu, không có chuyện gì đâu.
Khi tình trạng khá lên, y rất bình tĩnh, cũng rất ngoan ngoãn, mềm mại tựa vào chiếc gối lông chim trắng muốt, từng ngụm nhỏ uống trà, ánh nắng quạnh hiu chiếu lên xương quai xanh thuần khiết của y.
Vườn hoa sâu hun hút, năm tháng an lành, chúng tôi cẩn thận không đụng vào vết thương năm đó, dường như tất cả chưa từng xảy ra.
Rất rõ ràng, Hiển Di thích sách, tôi mua cho y rất nhiều, đều vừa mới in, những hàng chữ đen thẫm còn thoảng mùi mực rất thơm, y nằm trong lòng tôi, cẩn thận lật xem, như ngày trước, ngón tay trắng như hoa đào khoanh trên trang sách những vòng những nét, nghi ngôn ẩm tửu, dữ tử giai lão; cầm sắt tại ngự, mạc bất tĩnh hảo*.
(Trích “Nữ viết kê minh 2” trong Kinh thi.
Bản dịch của Nguyễn Văn Thọ:
Được mòng chàng hãy đưa em,
Em nấu em nướng em đem dâng chàng.
Đôi ta chuốc chén hân hoan,
Trăm năm em muốn chu toàn tình ta.
Đôi ta cầm sắt hiệp hoà,
Đời ta thắm thiết, tình ta êm đềm.)
Sau đó, nụ cười như đã từng quen.
Chỉ có thể mỉm cười, quỳ sụp xuống trước mặt thần chết, chúng ta chỉ là những sinh linh bé nhỏ yếu đuối.
Có lần, y mê man những ba ngày, sốt cao không hạ, rồi giữa đêm khuya đột nhiên tỉnh lại, hoảng hốt vô cùng, Raleighan, Raleighan ——
Hiển Di, tôi ở đây, tôi ở đây…
Hình như tôi nghe thấy tiếng mèo kêu thảm thiết, từng tiếng từng tiếng, từng tiếng từng tiếng… phía sau hòn giả sơn… sau hòn giả sơn…
… Em nằm mơ thôi… không sao đâu…
Bởi vì sợ hãi, đôi mắt y mở to, mấy ngày gần đây, gương mặt y gầy tới mức chỉ còn lại đôi mắt, con ngươi mờ mịt không tiêu cự. Hồi lâu sau, y nghiêng đầu, bàn tay trắng nhợt vén lên phần tóc mai bên trái của tôi, một vết sẹo xấu xí ngoằn ngoèo, còn đau không?
Lần đầu tiên, lần đầu tiên y đưa tay bóc trần vết thương đó, đã rất nhiều năm rồi, vết thương không còn chảy máu, máu thịt cũng được thời gian lấp đầy nhưng đau đớn vẫn như cũ.
Raleighan… tôi… xin lỗi…
Đôi đồng tử đen sẫm của y không một tia sáng, hai má vì sốt cao mà đỏ ửng, như đóa hoa đào ở trên cành cao nhất, âm thầm nở giữa đêm khuya.
Hiển Di, mỉm cười ung dung, tôi chải tóc cho em nhé?
Mái tóc đen rất dài, tôi đã từng dùng cả hai tay cũng không vén lên hết, cây lược bạch ngọc vốn có thể trượt qua vậy mà giờ đây, xác xơ đến nao lòng.
Đêm đó, tôi chải tóc cho y, từng sợi từng sợi, rất cẩn thận, yên lặng đến thê lương, trăng sao đều tắt lụi, chỉ hai người chúng tôi, tóc trắng kề vai, bên nhau đến già.
Raleighan, sau khi tôi chết rồi, anh sẽ nhớ tôi chứ? Y cười, khiến tôi nghĩ tới hình ảnh từng gặp qua hồi trẻ, một vườn hoa nở rộ trong đêm.
Sẽ nhớ… cả đời…
Chỉ có như vậy, chỉ có thế thôi, một đời này, vĩnh viễn không thay đổi.
Những ngày cuối, chúng tôi không hề nói chuyện với nhau, mỗi ngày từ bình minh cho đến hoàng hôn, y nằm trên giường đọc sách, tôi ngồi bên giường lẳng lặng chờ, rồi chợt hiểu ra, tôi đã trở về với mảnh tình cảm thuần túy nhất cuộc đời mình, gắn bó không rời.
Tôi đã luôn biết, không phải tất cả các câu chuyện đều có một kết cục mỹ mãn.
Nếu vĩnh biệt là số mệnh cuối cùng của chúng tôi, vậy tôi sẽ dang tay ôm lấy nó, không hề oán thán.
Dần dần, tôi giống như bà nội, cứ thích nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, nhìn nó từng giây từng phút trôi qua, đó là nỗi lòng năm tháng.
Ngày ấy Hiển Di mất, mưa rơi xanh ngăn ngắt, hạt mưa men theo mái hiên hồng rực chầm chậm nhỏ xuống, vang lên âm thanh du dương.
Tôi ôm y vào lòng, nghe y khó khăn nói ——
Raleighan, kiếp này, chúng ta để lỡ nhau, hai bên đều phải đau đớn tuyệt vọng. Nếu có kiếp sau, xin hãy để chúng ta được gặp nhau vào thời điểm chính xác nhất, địa điểm chính xác nhất, hãy gặp nhau bằng cách chính xác nhất.
Y ở trong lòng tôi dần trở nên lạnh lẽo, lạnh như băng, như ngưng tụ thành thủy tinh mỏng, trong nháy mắt liền vỡ nát, ngón tay trắng tựa đào từ trên mặt tôi chậm rãi trượt xuống.
Keng —— keng —— keng ——, tiếng đồng hồ bạc vang lên, đằng đẵng mười hai hồi, nháy mắt đó, đè nặng lên hơi thở tôi.
Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi, trời xanh nhỏ xuống từng giọt nước mắt xanh biếc, người trên phố cười mới vui làm sao, hạnh phúc đón nhận cơn mưa xuân đầu tiên.
Hôm sau, trên bàn tôi đặt một hộp gỗ lim chế tác tinh tế, khắc một con phượng hoàng đẹp đẽ, tràn đầy trong nó, là tro cốt của Hiển Di.
Vận mệnh đã cho tôi một trò đùa tàn khốc, đưa tới một người, rồi lại muốn mang người đó đi, như đã được định trước, vòng một vòng to như thế rồi về lại vạch xuất phát.
Lấy hộp thuốc từ trong ngăn kéo, ngọn lửa bùng lên cái lưỡi đỏ chói, khói lượn lờ bay lên, lơ đãng, khói trắng như tuyết mạn mạn rơi trên đất, cúi xuống chạm tay vào lại chẳng hiểu sao mà khẽ run.
Đột nhiên, nghe được tiếng nước mắt.
Một giọt nước đã rơi trên ngón tay tự bao giờ, nóng rát, đau vô cùng.
Mầm non mới nhú đã mọc ra lá cây, xé ánh nắng thành những mảnh nhỏ như tua cờ, một trời một đất, nát vụn mà rơi xuống.
Hoa đào ở Bắc Bình, chắc là nở rồi.
Sau đó?
Không có sau đó nữa.
Tôi ôm hộp gỗ về Pháp, mảnh tường vi hồng này chính là chốn về cuối cùng của nó.
Thường thường, tôi hay ngồi hồi tưởng mà không hề thấy đau đớn, chỉ là chuyện cũ thôi, chúng lắng xuống sau quãng thời gian đằng đẵng. Còn những đoạn hồi ức đẹp đẽ nhất, vĩnh viễn được cất kỹ trong bình thủy tinh.
Khi tường vi hồng tàn nở tới lần thứ bốn mươi, tôi ngồi trên ghế mây cũ của bà nội, nhìn đồng hồ trong phòng khách, tích tắc tích tắc tích tắc tích tắc, hai cây kim vàng tìm kiếm cả đời, rốt cuộc cũng thấy nhau.
Tôi biết, nếu mình ngủ sẽ chẳng thể nào tỉnh lại được nữa.
Khoảnh khắc nhắm mắt lại, tôi nghe thấy một giọng nói từ nơi rất xa rất xa, đất nước xa xôi đó, con ngõ khúc chiết lát đá xanh đó có hương thơm bay trong gió thuần khiết và mềm mại, có bọn nhóc với đôi đồng tử đen thẫm hát đồng dao ——
Thái chi dục di thùy, sở tư tại viễn đạo.
Đồng tâm nhi ly cư, ưu thương dĩ chung lão.
—— Đồng tâm nhi ly cư, ưu thương dĩ chung lão.
(Hái xong tặng cho ai, mà tương tư vời vợi.
Đồng lòng mà ly biệt, đau thương tới hết đời.)
Hết chương 6
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT