Mười năm sau, bà nội qua đời.

Chăm sóc bên giường bệnh trắng tinh, tôi hôn nhẹ lên vầng trán đã đầy dấu tích tháng năm, nghe bà nói ra ước nguyện cuối cùng của mình, cậu nhóc này, cậu nhóc của bà, giúp bà đem tro cốt về Trung Hoa, bà phải về nhà.

Người phụ nữ ấy ra đi rất an tường, không có đau khổ gì cả.

Lớp bụi mỏng tang chìm nổi trong ánh dương, chiếc ghế mây trơ trọi lắc lư, coong —— coong —— coong ——, đồng hồ vàng đã hoen gỉ, tiếng đùng đục, không phát ra âm thanh được nữa.

Tôi đã từng nghĩ cả đời này sẽ chẳng bao giờ tới Trung Hoa nữa, nhưng sau bao nhiêu năm, tôi vẫn lại lần nữa đặt chân trên mảnh đất này, mảnh đất đem lại rất hạnh phúc và cả đau đớn, tôi tới đây, trong ngực ôm theo một cái chết.

Thượng Hải của 1927, máy quay đĩa quay từng vòng, nữ ca sĩ trên sân khấu bọc cơ thể trong màu áo đỏ sâu xa, gương mặt trang điểm rất trắng rất trắng, giọng hát nhỏ bé thê lương đến khôn cùng, hôm nay xa cách nhau, biết ngày nào người mới về lại, những nỗi lòng nơi đây, cứ mơ màng như chưa tỉnh lại.

Tôi thuê một căn nhà hai tầng, hàng rào sắt loang lổ, trên ban công lát những tấm gỗ trắng, thường xuân mọc đầy tường, mây cuộn lá mới, xanh mơn mởn, vui thích đến lưu luyến.

Sáng sớm, tôi sẽ nấu một chén hồng trà nghi ngút khói, đứng bên ban công trông về phía xa, đinh, đinh, đinh, những chuyến xe điện tới tới lui lui, có cô bé xách lẵng hoa trắng, hoa sơn chi —— hoa lan trắng ——, giọng nói mềm mại đặc trưng của người phương nam, mang hơi thở của một vùng sông nước.

Có lẽ, có lẽ trái tim tôi đã già nua rồi, sao có thể không già đây, ngay cả quãng thời gian ở Trung Hoa cũng bị quẳng lại sau lưng, thời gian đã đổi thay nhiều thứ, mà Hiển Di, Hiển Di của tôi, đứng giữa ảo ảnh cõi thần tiên, vĩnh viễn ngưng lại ở thời khắc chúng tôi gặp nhau đó, tươi đẹp như ngày xuân.

Nửa tháng sau, tôi đã an táng cho bà nội ổn thỏa. Bên cầu đá nhỏ, hải đường mọc như con thoi giữa hàng dương liễu, quyến rũ khôn cùng, và cũng chỉ có Tần Hoài mới nhuốm màu thê lương đến thế.

Từ nghĩa địa về, chiếc xe hơi đen bóng chạy như bay trên con đường ngập lá ngô đồng, khi lướt qua con ngõ bẩn thỉu nọ, tôi lơ đãng nhìn về phía cửa sổ, nơi ấy có một người đang ngồi co ro, áo quần rách rưới, tràn ngập mùi của cái chết.

Dừng xe! Tôi hét lên, thất thểu bước xuống.

Bóng người gầy yếu ấy giật mình, sợ hãi lui ra sau, sợ hãi, như muốn tránh khỏi bàn tay đang giữ chặt lấy y.

Hiển Di! Không sai được, tôi tuyệt đối không nhận lầm, mười năm, năm mươi năm, một trăm năm, tôi cũng không thể quên đi đôi mắt đen thẫm ấy.

Y dừng lại không còn dãy dụa nữa, Ra… leigh… an, ngập ngừng, giọng khàn khàn, như một cây đàn cổ vỡ nát.

Tôi đưa tay lau đi những vết bẩn trên gương mặt y, gương mặt ấy đã như một đóa hoa héo úa, bị đau đớn bệnh tật hành hạ nhiều năm, hốc hác võ vàng.

… Hiển Di…, cúi đầu nghẹn lời, Hiển Di, Hiển Di, chúng ta về nhà thôi.

Y ôm lấy tôi, nức nở như một con thú nhỏ, tôi nhớ, tay y đâm sâu vào lưng tôi, rất đau rất đau.

Tôi đưa y về nhà trọ, thay quần áo sạch sẽ, y rất nhẹ, thật sự rất nhẹ, khớp xương gầy guộc đâm đau tay tôi, vốn đang mùa khô, nước chảy đá mòn, đá bên sông từng tảng từng tảng.

Những năm gần đây, vì sinh tồn, rất khó nói y đã làm những gì, cuối cùng chỉ đổi về một thân bệnh tật.

Tôi mời về bác sĩ tốt nhất nhưng bác sĩ già dặn đó chỉ lắc đầu, muộn rồi, độc từ hút thuốc phiện trường kỳ và cuộc sống đầu đường xó chợ đã phá hủy thần kinh của y, không chữa trị được, nhiều nhất là ba tháng.

Trong nháy mắt tất cả trống rỗng, dường như tôi không thể hiểu nổi lời bác sĩ nói, chỉ biết móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay thành những vệt trăng lưỡi liềm đỏ chói, ông ta nói gì, nói gì… Tôi không biết, cuộc đời… cuộc đời vậy mà đẩy chúng tôi đến cảnh tăm tối thế này.

Bước vào phòng, trên cửa sổ đặt vài chậu linh lan đang nở, từng chuỗi từng chuỗi như những chiếc chuông của cây thủy lan, đinh đang, đinh đang. Tôi nhìn y trên chiếc giường bệnh trắng toát, Hiển Di đang ngủ, đắm trong ánh nắng dịu dàng, y rất gầy, cằm thật nhọn, dường như chỉ cần áp hai bàn tay vào nhau thôi cũng nâng được y lên, hơi thở thật ngây ngô.

Cảm giác ấy, rất lâu rất lâu trước kia đã từng có, tôi cũng nhìn y thế này, trời thật xanh, mây thật mỏng, xào xạc xào xạc, lá ngô đồng xanh biếc nhẹ rung trong gió.

Đúng vậy, có lẽ là từ tận kiếp trước, cũng một buổi chiều ngập hương hoa thế này.

Hiển Di… Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay phải y, giọng rất thấp, sợ y tỉnh, chúng ta, chúng ta còn kịp ư?

Còn kịp, dù chỉ vẻn vẹn là hạnh phúc thoáng qua như mây khói, nhưng tất cả, tất cả hãy ở bên nhau một lần nữa.

Hết chương 5

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play