Trần Phóng và Thẩm Thịnh Dương chạy tới khách sạn Triệu Trùng chỉ, đã thấy ông ta ngồi trong nhà ăn, mặc trên người cái áo bông rách nát, trên người còn một đống bụi bẩn, rác rưởi, không biết là đính lên kiểu gì.

Nhìn thấy Trần Phóng, ông ta liền như nhìn thấy Chúa cứu thế, hai mắt sáng rực như sao, bật dậy.

Cậu chậm rãi lại gần.

Mà Triệu Trùng không kịp đợi, lập tức xông lên: “Tiểu Lý tiên sinh, cảm ơn cậu đã đồng ý tới đây, nếu không hôm nay nhất định tôi sẽ lâm vào cảnh đầu đường xó chợ.”

“Bác khách khí rồi bác Triệu. Nhưng tôi nhớ không lầm thì bác có nhà mà, sao lại phải lưu lạc đầu đường thế này? Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?” Trần Phóng giả bộ quan tâm hỏi.

“Thật ra…” Ông ta trù trừ không biết nói thế nào.

“Chúng ta tìm một chỗ, ăn chút gì đã.” Thẩm Thịnh Dương hờ hững mở miệng, anh đã sớm nhìn ra, ông ta co quắp ôm người, một mặt do lạnh, còn mặt khác, nhất định là do đói.

Triệu Trùng đương nhiên là đồng ý, gật đầu liên tục.

Trần Phóng suy nghĩ một chút, liền tán thành ý kiến của Thẩm Thịnh Dương, đưa Triệu Trùng tới một quán cơm bình dân gần đấy.

Gọi mấy món mặn, Triệu Trùng liền vồ lấy bát cơm ăn như lang như sói.

Trần Phóng ngồi trước mặt ông ta, cũng không vội vàng. Đã đợi mười mấy năm, cũng không nên chi li chút thời gian nhỏ nhặt này. Huống hồ Thẩm Thịnh Dương đang ở bên, khiến cậu thực sự cảm thấy rất an tâm.

Triệu Trùng cuối cùng cũng được ăn no, buông đũa xuống.

Ông ta lau miệng, cảm kích nói: “Thực sự rất cảm ơn cậu, Tiểu Lý tiên sinh. Đời này cũng chỉ còn cậu nguyện ý cho tôi một miếng ăn.”

“Bác Triệu, bác đừng nói vậy, bác đang gặp rắc rối gì sao?”

“Trời ơi, thực sự tôi rất hối hận, tại sao lại vì mấy trăm nghìn tệ mà lại bán nửa đời của mình chứ? Sớm biết ngày hôm nay như thế này, thì tôi đã chết trong tù cho xong!” Triệu Trùng liên tục thở dài.

Trần Phóng nhìn Thẩm Thịnh Dương một cái, anh liẻn gật gật đầu.

Trần Phóng tiếp tục quay đầu hỏi: “Bác Triệu, ngày đó bác vào trại giam là có ẩn tình gì sao? Mấy trăm nghìn?”

“Thật ra, không phải tôi đâm Trần Hướng, tôi say rượu điều khiển xe thì không phải, là là đi được nửa đường thì thế máy dừng lại. Tôi đột nhiên buồn đi vệ sinh, liền để xe ở đó mà chạy đi tiểu. Kết quả lúc xong xuôi, đi ra ngoài thì thấy một cái xe húc vào đầu xe mình, trong xe kia chính là Trần Hướng và vợ, hai người họ đầu đầy máu, hình như sắp không trụ nổi nữa, xe cứu thương đi tới, tôi liền mơ mơ hồ hồ bị tóm vào đồn cảnh sát.”

“Vốn tôi không chịu tội, bởi vì tôi chẳng làm gì cả. Chỉ do số đen, tự dưng lại đỗ xe ở vị trí đó.”

“Sau đó, tôi nghe nói vấn đề này huyên náo to, cuối cùng khi đang ngồi trong tù, có người đến nói với tôi, chỉ cần tôi nhận tội thì bọn họ sẽ thu xếp mấy trăm nghìn cho gia đình tôi, chỉ cần giúp bọn họ thoát tội là được.”

“Tôi nghĩ, một năm mình mới kiếm được xấp xỉ một vạn, tự dưng ông ta nói cho tôi mấy trăm nghìn, tôi ngồi tù mấy chục năm cũng được, huống chi chì cần mười ba năm. Vậy là trong lúc bị ma xui quỷ khiến, tôi liền đồng ý.”

“Nhưng mười ba năm qua đi, tới lúc tôi ra khỏi song sắt thì vợ tôi đã biến thành vợ người khác, ngay cả con trai cũng đã trở thành con trai người ta, kể cả nhà cũng không phải của mình nữa. Cậu nói xem tôi đây đã thành cái dạng gì?”

Triệu Trùng càng nghĩ càng uất ức, mặt đỏ bừng bừng.

“Bác có hỏi người cho mình khoản tiền là ai không?” Trần Phóng vội vã truy hỏi.

Triệu Trùng lập tức lâm vào thế bí: “Tôi đã từng nghe vợ nói về danh tự của người đó, nhưng lại quên mất rồi. Gọi là Du… Du gì đó… nhưng mà tôi nhớ người này làm quan chức to lắm.”

Quan chức, họ Du, chỉ cần hai điều này đã đủ cho cậu khoá được mục tiêu.

“Được rồi, cảm ơn bác.” Trần Phóng đứng dậy, thất thần ra ngoài.

“Trời ơi, Tiểu Lý tiên sinh! Tôi còn chưa có chỗ đi, cậu xem…”

Thẩm Thịnh Dương đứng dậy, túm lấy cổ áo ông ta, nói: “Em ấy không phải họ Lý, là họ Trần.”

Trần… Trần… không phải Trần đó chứ…

Trần Phóng đi trên vỉa hè, không nói một lời, Thẩm Thịnh Dương thì yên lặng theo sau cậu.

Đột nhiên cậu dừng bước chân, ngồi sập xuống cái ghế cạnh lề đường.

Qua hồi lâu, cậu mới chậm rãi mở miệng: “Mười năm đã qua, bây giờ em mới điều tra án này, đã là quá muộn. Coi như có tìm ra kẻ nào giết chết ba mẹ em thì hai người còn về được hay sao? Có còn ý nghĩa gì đâu?”

Thẩm Thịnh Dương ngồi bên cạnh, không nói gì.

Bây giờ đối với cậu, thì chỉ muốn nói, mà anh, chỉ cần nghe là được rồi.

Thật ra Trần Phóng có một linh cảm, Du Việt Trạch nói hắn đã từng gặp cậu, mà Du Việt Trạch sinh ra ở Bình Nhạc Trấn. Làm quan chức, cũng họ Du… Cậu không hiểu sao mình cứ ôm chặt cái suy nghĩ đáng sợ ấy nữa.

————

Ngày hôm sau, Trần Phóng và Thẩm Thịnh Dương cùng nhau về thành phố C.

Đương nhiên Trần Phóng cũng phải theo anh về.

Đang đi đường thì cậu nhận được điện thoại của Du Việt Trạch: “Tiểu Phóng, em đang ở đâu? Sáng sớm nay tôi đến khách sạn tìm thì tiếp tân nói em đã trả phòng.”

“… Đúng vậy…” Cậu không vui vẻ lắm, giọng rất mệt mỏi.

“Đã… đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại đi vội vàng như vậy?” Du Việt Trạch mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nói chuyển cẩn thận từng chút một.

Trần Phóng im lặng một lúc, cuối cùng chậm rãi nói: “Không có gì, nhưng Du Việt Trạch này, tôi hy vọng sau này chúng ta đừng liên lạc nữa.”

Cậu coi hắn là bạn bè, nhưng đã lùm xùm với những người thân như thế, cậu không muốn om tỏi với bạn bè nữa.

Cho nên, so với việc cuối cùng thành kẻ thù khiến cậu phải hận Du Việt Trạch, không bằng cứ như vậy, sau đó không gặp lại nữa, nếu thế thì vẫn còn để lại chút thiện cảm trong lòng nhau.

“Em nói gì cơ?” Du Việt Trạch không thể tin nổi.

Nhưng Trần Phóng đã cúp điện thoại trước.

Thẩm Thịnh Dương liếc nhìn cậu, hỏi: “Em nghĩ là nhà cậu ta?”

Trần Phóng gật đầu: “Em không dám khẳng định, Du Việt Trạch dù sao cũng là bạn bè. Nếu quả thực là cậu ấy thì sau này em không biết nên đối mặt thế nào. Vậy không bằng từ nay cứ coi là người xa lạ đi, chuyện này, em cũng sẽ làm như không biết.”

Thẩm Thịnh Dương khựng lại một chút, rồi nói: “Anh luôn ủng hộ quyết định của em, cho dù có là chuyện gì đi chăng nữa.”

Cõi lòng đang nặng nề của Trần Phóng được câu nói này làm cho nhẹ nhõm, cậu cong miệng lên thành một nụ cười: “Cảm ơn anh.”

————

Về thành phố C, Trần Phóng đột nhiên nhận được điện thoại của Mạc Lăng Thậm.

“Alo, Tiểu Phóng, anh là Mạc Lăng Thậm.”

“… Thậm ca?” Cậu giật mình gọi lên, rồi đưa mắt nhìn những nhân viên khác đang nghỉ trưa.

“Bây giờ em có rảnh không? Có thể ra ngoài nói chuyện với anh một chút được không?”

“… Dạ được…”

Trần Phóng đi tìm Tôn Thanh để xin nghỉ, ánh mắt gã cổ quái nhìn cậu, nhưng vẫn đồng ý.

Vốn đã hẹn trước với ai kia đi ăn cơm, nhưng bây giờ thì lại không được rồi. Cậu nhắn tin cho Thẩm Thịnh Dương rồi ra khỏi công ty.

Mạc Lăng Thậm đã hẹn trước ở một quán cafe cách công ty Thịnh Dương không xa, chỉ cần bắt một chuyến xe bus là đến.

Lúc Trần Phóng đến thì đã thấy y có mặt từ lúc nào.

Mạc Lăng Thậm thấy Trần Phóng đi vào liền vẫy cậu. Trần Phóng đi tới, ngồi xuống trước mặt y.

“Thậm ca, anh tìm em có việc gì không?”

Mạc Lăng Thậm cười tự giễu: “Nói thật, anh cũng không biết gọi em để làm gì. Nhưng Tiểu Phóng à, anh không tìm thấy Tiêu Minh, trước khi đi anh muốn nhìn thấy em ấy lần cuối, nhưng tìm thế nào cũng không thấy người. Em… em có gặp em ấy không?”

Trần Phóng khẽ thở dài một hơi: “Trước đó sư phụ đã để lại một mẩu giấy nhắn cho em, anh ấy nói mình phải đi công chuyện, em thực sự không biết anh ấy đã đi đâu.”

Nghe Trần Phóng nói, y hoàn toàn bị đả kích, ánh mắt trở nên ảm đạm: “Lẽ nào… em ấy hận anh đến thế? Chỉ cần anh vừa xuất hiện thì sẽ im hơi lặng tiếng biến mất, không để ai tìm thấy?”

Nhìn thấy dáng vẻ thần hồn lạc phách của y, Trần Phóng cuối cùng vãn há miệng hỏi: “Thậm ca, năm đó anh với sư phụ… đến cùng là xảy ra chuyện gì? Sao anh lại kết hôn với người khác, anh và sư phụ không phải…”

“Phải.” Mạc Lăng Thậm cam chịu gật đầu: “Anh và Tiêu Minh, quả thật đúng là yêu nhau. Tiêu Minh cho dù ôn hoà thì cũng là một người có chủ kiến. Khi tốt nghiệp đaj học, em ấy nói mình muốn tạo ra một game online. Khi ấy, tin học vẫn còn rất mới mẻ, máy tính chưa phổ cập, những người đã tốt nghiệp đều vào các công ty phần mềm nổi tiếng, rất ít người có ý định làm đơn độc. Nói thật, tính cách Tiêu Minh không thích hợp làm một mình, nhưng em ấy rất quyết tâm, anh cũng chỉ có thể cùng em ấy về quê nhà.”

“Em ấy dùng nhà cũ mở một quán Internet để duy trì thu nhập, sau đó tự mình chậm rãi lên ý tưởng, chậm rãi viết khung sườn, vẽ nhân vật. Anh cũng vì em ấy mà học không ít kỹ thuật tin học. Sau đó thì Thẩm Thịnh Dương xuất hiện, tiếp theo đó thì thu nhận em. Mấy năm ấy, tuy rằng nghèo khó nhưng cũng là những năm vô cùng đáng nhớ. Cái gì cũng không cần nghĩ, anh chỉ cần có Tiêu Minh ở bên là được.”

“Tại sao anh và sư phụ lại bỏ đi?”

“Ngày ấy, Tiêu Minh đã gần như hoàm thành game nhưng lại thiếu một bước đệm để mở rộng, vì thế em ấy liền liên hệ với rất nhiều nhà phát hành game. Có một công ty đồng ý hợp tác, lấy danh nghĩa để phát hành trò chơi. Tiêu Minh rất vui mừng, liền tới đó bàn bạc. Nhưng anh thực sự quá sơ suất, kể vả có là luật sự cũng bị niềm vui sướng của em ấy làm cho lú lẫn, không nhìn rõ được lỗ hổng trong bản hợp đồng đó.”

“Sau khi công ty đó phát hành game, mà chỉ trả cho Tiêu Minh môkt phần phí kĩ thuật. Anh và Tiêu Minh đi suốt đêm tới công ty đó để cãi lý thì lại kéo theo rất nhiều vấn đề. Anh… anh cũng là nhất thời hồ đồ mới đồng ý kết hôm với con gái của CEO nhà game, hy vọng có thể lợi dụng sức mạnh đó để giúp em ấy.”

“Không ngờ, sau khi Tiêu Minh biết chuyện liền lập tức cắt đứt quan hệ với anh, đồng thời bỏ đi. Anh vẫn cho là em ấy còn ở Mỹ, nên đi tìm rất lâu, không ngờ người đã về nước.”

“Sư phụ cũng mới về nước thôi.” Trần Phóng bổ sung.

“Anh biết, anh đã tìm tới nhà cũ, nhưng không ngờ em ấy lại biến mất lần nữa. Anh không chắc mình còn có thể tìm lại em ấy được hay không.”

“Nếu anh có nỗi khổ tâm trong lòng, sao lại không giải thích rõ ràng với sư phụ?”

Mạc Lăng Thậm đau khổ lắc đầu: “Em còn chưa đủ hiểu Tiêu Minh. Em ấy ghét bỏ anh không còn một lòng, đã phá vỡ bức tường tình càm, cho nên em ấy tuyệt đối sẽ không tha thứ anh.”

“Kể cả như thế, thì chỉ cần anh vẫn yêu sư phụ, phải nên nói cho rõ ràng, lẽ nào anh muốn cứ không minh bạch như vậy rồi về Mỹ sao?” Trần Phóng thực hận không thể đánh cho y một gậy để tỉnh lại.

Mạc Lăng Thậm đột nhiên bừng tỉnh: “Đúng vậy! Tiểu Phóng! Em nói đúng! Chỉ cần anh còn yêu Tiêu Minh, kể cả em ấy có không cần anh nữa thì anh vẫn phải bất chấp tất cả để giành lại!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play