Trần Phóng vội vàng cầm lên cái đèn đang toả sáng yếu ớt, giấu cái đèn khí tức rất mạnh vào trong ngực.

Những người xung quanh vội vã nhào vào muốn cướp, vì thế một trận chém giết bắt đầu. Trần Phóng nhận ra đám người này không phải NPC bình thường, lại còn là một đám máu trâu, một chiêu cậu bổ xuống thì chỉ bay có một tẹo.

Kể cả năng lực trọng sinh của Trần Phóng có tốt đến mấy, thì cũng không ngăn nổi một đám máu như quái vật thế này.

Ngay khi sắp bị đống NPC biến thái diệt gọn thì Trần Phóng đột nhiên nhớ ra mình đã đạt được thần chức Tuyết Nữ, có những kỹ năng đặc biệt có thể sử dụng.

Vì thế cậu liền biến ra chiêu: “Băng tuyết phủ thiên địa”, một trận bão tuyết lớn nổi lên trong toàn Viễn Dạ Thành, tất cả các NPC đều bị đông cứng đứng nguyên, khi những bông tuyết chạm vào họ, thì máu sẽ giảm vô cùng nhanh.

Chiêu thức đóng băng này có thời gian ba mươi giây. Cứ theo đà này, sau ba mươi giây có thể bay một nửa máu. Kỹ năng của Tuyết Nữ thực sự quá trâu bò quá hung tàn!

Trần Phóng đứng nguyên, nhìn chiêu thức của mình chặn lại vô số NPC, bởi vì những người chơi khác không nằm trong phạm vi quần chiến nên không bị tổn thương. Trái lại họ đều dừng lại, nhìn chiêu thức gây rúng động đất trời này.

Mà cái đèn trong ngực Trần Phóng bắt đầu động đậy kịch liệt, ngay khi cậu còn chưa kịp phản ứng thì cậu đã cảm giác thân thể mình bị hút vào trong đèn, mà Liệt Nhật Kiêu Dương cũng bị hút theo.

“Đây là cái quỷ gì vậy?!” Cậu ngẩng đầu hỏi Thẩm Thịnh Dương.

Anh thao tác bàn phím, khoé miệng nhếch lên thành nụ cười cao sâu khó lường: “Nơi này chính là bóng tối.”

“Bóng tối?!” Trần Phóng khó tin nhìn màn hình.

Trần Phóng điều khiển nhân vật đi loanh quanh, ngoại trừ nhân vật của cậu phát sáng ra thì không thể nhìn thấy cái gì khác, hoàn toàn tối đen như mực.

Cũng không biết Liệt Nhật Kiêu Dương ở nơi nào…

Nhìn nơi này, cũng có thể thực sự là bóng tối chứ bộ. Hoá ra thứ mà đông đảo người chơi tìm kiếm lại là một cái đèn thu sáng.

“Vậy chúng ta phải làm sao đây?”

“Nơi này là bóng tối, có thể tìm thấy Sắc Dư.”

“Vậy làm thế nào để ra ngoài?”

“Anh không thể nói được, phài xem em nghĩ cách thế nào.”

Như thế thà chẳng nói còn hơn!

Lừa cậu hôn cậu, kết quả thì sao? Khi cậu bị bao nhiêu NPC vây lại, công kích, anh lại đứng bên cạnh nhàn nhã xem kịch vui, bây giờ còn bắt cậu một mình tự làm nhiệm vụ, đây chính là vô tiết tháo chuyên lừa người mà!!

Trần Phóng nén lại cõi lòng, cũng không thèm nhờ vả ai kia nữa, tự mình mò mẫm trong bóng tối.

Cậu không biết giẫm tới nơi nào, trên màn hình đột nhiên nhảy ra câu thoại: “Vạn vật mênh mông đều có đạo lý tồn tại. Kể cả Ma giới chí tôn Sắc Dư cũng không phải là kẻ tội ác tày trời, trong lòng mỗi người đều có một mặt thiện. Tìm được mặt thiện ẩn sâu của Sắc Dư mới là biện pháp thoát khỏi bóng tối.”

Nhưng phải đi đâu để tìm đây? Nơi này bốn bề đen như mực, thiện ý có thể tồn tại sao?

Sau đó Trần Phóng lại mò mẫm khắp chốn, vừa nãy may mắn tìm được lời nhắc nhở, vậy cứ tiếp tục lần mò thì hẳn là sẽ tìm được thiện ý.

Nhưng mặc kệ cậu đi thế nào thì nhắc nhở khác cũng không xuất hiện lại.

Thẩm Thịnh Dương ngồi cạnh, hình như đang treo nick để đó làm việc khác, Trần Phóng càng nghĩ càng bực mà!

Cậu vừa giận thì phát hiện ra ánh sáng trên người mình đang tối dần, như thể muốn dung hoà vào bóng tối vậy…

Cậu lập tức chú ý tới vấn đề này, tự dặn mình phải tỉnh táo, sau khi bình tĩnh lại, vầng sáng bao quanh cậu liền nháy lên một chút, cậu lập tức bắt được đầu mối.

Hoá ra thiện ý mà nhắc nhở kia nói tới là việc này!

Cậu lập tức thao tác nhân vật ngồi thiền, nhắm mắt lại, tập trung tinh thần không suy nghĩ rối rắm nữa.

Một lát sau, Trần Phóng mở mắt ra, phát hiện nhân vật mình điều khiển đang đứng ở một nơi ngập tràn ánh sáng. Mà đúng hơn, là một toà cung điện.

Trong cung điện đâu đâu cũng có đèn lồng đỏ lửa, đặt thành từng hàng trên đất, giống với cái đèn cậu trộm được ở Viễn Dạ Thành.

Một đống đèn, đúng là kỳ quặc thật!

Trần Phóng ngó nghiêng bốn phía, liền nhìn thấy Liệt Nhật Kiêu Dương bị treo giữa không trung. Những dây leo trên người anh lỏng ra, bạch y nam tử liền chậm rãi hạ xuống.

“Sao anh lại bị treo lên vậy?” Lần này cậu đánh chữ hỏi.

“Không sao, là mạn đằng cổ, khi đang trong bóng tối mà dùng thân thể người chơi khác để tế điện, thì sẽ nhận được một nhắc nhở.”

Cho nên, Liệt Nhật Kiêu Dương vừa mới bị hút vào đã tận lực để đống dây leo túm, giúp cậu tìm được gợi ý? Như thế, là cậu hiểu lầm anh rồi!

Thẩm Phóng xấu hổ ngẩng đầu lên, nói với Thẩm Thịnh Dương: “Xin lỗi, vừa nãy em đã hiểu lầm anh.”

Anh ngước mắt nhìn cậu: “Thật ra không có gì, anh chỉ giúp em tới bước này thôi. Cửa này rất dễ, anh không tin em không qua được.”

Được rồi… Trong đầu Trần Phóng chỉ có thể loé lên hai chữ này.

Cậu tiếp tục đi về phía trước, con đường phía trước dần sáng đèn hơn.

Đi mãi đến phần cuối cung điện, Trần Phóng mới nhìn thấy một người đàn ông toàn thân đồ đen, tóc dài xoã xuống, Trần Phóng theo bản năng liền cảm thấy đây là Sắc Dư.

Nhận ra có người đi vào, Sắc Dư chậm rãi quay đầu, bởi vì khí tức yếu ớt nên thân thể nửa trong suốt.

“Ta đang muốn đi tìm Chuyển Hồn Đăng, không ngờ nó lại tự mình đưa tới cửa.” Sắc Dư âm lãnh cười.

“Mi…” Trần Phóng nhìn Sắc Dư, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề khá kỳ quái. Sắc Dư dựa vào ánh sáng đèn hấp thu để nuôi linh hồn của mình, hắn còn dùng trăm phương ngàn kế để chiếm được Chuyển Hồn Đăng, xoay tới xoay lui, làm sao mà cậu cứ thấy cái đèn này có quan hệ thiên ty vạn lũ nhỉ?

Mà dựa theo trình độ biến thái của Thẩm Thịnh Dương, thì Trần Phóng khôvg ngại lớn mật phán đoán một chút.

“Anh đừng nói là Sắc Dư là một phần của Chuyển Hồn Đăng?”

Thẩm Thịnh Dương bình tĩnh cười: “Ừ, trẻ nhỏ dễ dạy!”

Dễ dạy cái beep!

“Ý tưởng này là do ai nghĩ ra vậy? Thật là biến thái!” Trần Phóng xoa xoa tay.

“Thật xin lỗi, kẻ biến thái ấy là anh. Em có ý kiến?” Thẩm Thịnh Dương đột nhiên nhấc cậu lên, khiến cậu trong lúc nhất thời không phòng bị kịp.

Trần Phóng nhìn máy tính của Thẩm Thịnh Dương, liền vội vàng vung tay loạn xạ muốn thoát: “Trời ơi! Trời ơi! Sắc Dư đánh tới mông rồi!! Anh mau thả em ra!!!”

Trong chớp mắt, Sắc Dư biến ra hàm răng sắc nhọn, đôi mắt đỏ như máu. Trần Phóng nhịn không được phun tào, đây là thứ hình tượng nhân vật gì vậy trời?!

Đúng như dự đoán, hắn sử dụng một chiêu hấp thụ máu khiến cột máu cậu tụt còn một nửa. Trần Phóng vội vàng sử dụng kỹ năng “Băng Phách” của Tuyết Nữ để ổn định lại.

Cậu nhận ra, tên Sắc Dư này thực sự rất lợi hại, khó trách vì sao tất cả các thượng thần phải cùng hợp sức chiến đấu.

Liệt Nhật Kiêu Dương cũng tham chiến, một bên cấp máu cho Trần Phóng, một bên rút kiếm, xoẹt xoẹt từng đợt mưa kiếm, làm thành một kết giới xung quanh Sắc Dư.

“Ải này đang trong thời gian thử nghiệm của Muôn Dân nên anh không thể nói cách phá giải cho em được, chỉ có thể tự lực cánh sinh thôi.” Thẩm Thịnh Dương vừa điều khiển nhân vật vừa nói.

Trần Phóng bị Sắc Dư đuổi đánh chạy khắp nơi, trừ việc hồi máu cho bản thân thì không thể đánh trả.

Cậu đột nhiên nghĩ ra nguồn gốc của Sắc Dư mà mình đọc trên diễn đàn. Sắc Dư là là Ma quân hắc ám, chỉ cần nơi đâu có bóng tối thì hắn sẽ sinh trưởng ở nơi ấy, mà hiện tại thứ đang nuôi sống hắn, lại là ánh sáng.

Trên thế giới này, thứ đại biểu cho nguồn sáng vô hạn chính là Chuyển Hồn Đăng.

Mà Sắc Dư chính là một phần của Chuyển Hồn Đăng, vậy nói cách khác, chỉ cần huỷ diệt Chuyển Hồn Đăng, thì Sắc Dư cũng sẽ bị tiêu diệt.

Vừa nghĩ tới khả năng này, Trần Phóng liền cảm thấy rất hợp lý. Nhưg Chuyển Hồn Đăng là Thần khí, có thể tuỳ tiện phá huỷ sao? Ngộ nhỡ cậu nghĩ sai thì sao?

Trong lúc Trần Phóng đang xoắn xuýt thì cậu chợt nhận ra một vấn đề kinh khủng.

Bởi vì bản thể của Chuyển Hồn Đăng ở rất gần, cho nên Sắc Dư đang ở trạng thái trong suốt biến thành thực thể hoá. Nói cách khác, Sắc Dư sắp thành hình.

Nhưng nói thế nào, phải ngăn hắn đã.

Trần Phóng đặt tay lên bấc đèn Chuyển Hồn Đăng, xoay nó.

Chuyển Hồn Đăng lập tức liền mất đi ánh sáng lộng lẫy.

Mà Sắc Dư thì kêu thảm một tiếng, bị Chuyển Hồn Đăng hút vào.

Rung lắc kịch liệt mấy lần, Chuyển Hồn Đăng bị phá vụn.

Kênh [Thế Giới] nhanh như ngựa đẩy lên môt thông báo: “Người chơi Khuynh Thành Mỹ Nhân không quản gian nan, tiêu diệt ma tôn Sắc Dư, cứu vớt muôn dân đại địa. Thăng cấp thần vị, trở thành thần mãn cấp trong thế giới Muôn Dân.”

Thông báo này vừa nhảy ra, Trần Phóng đã ngửi thấy đầy một thuyết âm mưu.

“Nhiệm vụ này… hình như không đơn giản như vậy?”

Thẩm Thịnh Dương gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, nhiệm vụ này là bước chuẩn bị cho Muôn Dân 2. Mãn cấp thần, không phải là càng phù hợp để đẩy Muôn Dân 2 ra sao?”

“…”

Trong lúc Trần Phóng đang không biết nói gì, thì cậu nhận được một cuộc điện thoại đến từ Triệu Trùng.

Trần Phóng đã dự liệu được việc ông ta sẽ gọi cho mình, chỉ không ngờ là nó sớm như thế.

Sửng sốt một hồi, cậu nhận điện: “Alo, chào bác?”

“Xin chào, tôi là Triệu Trùng, hai ngày trước cậu có qua nhà tôi, không biết cậu còn nhớ tôi không?” Triệu Trùng cẩn thận từng li từng tí hỏi.

“Trần Phóng nhìn Thẩm Thịnh Dương rồi nói: “Vâng, tôi nhớ chứ. Bác có việc gì cần tôi giúp sao?”

“… Chuyện này… tôi muốn hỏi cậu một chút, hôm đó cậu nói nếu tôi có vấn đề gì thì có thể tìm cậu giúp đỡ, giờ có thể không?”

“Đương nhiên.”

“Bây giờ tôi đã bị vợ đuổi ra ngoài, không có chỗ đi. Cậu có thể giúp tôi tìm một nơi tá túc được không?”

“… Được.” Cá đã mắc câu, Trần Phóng không thể không thu lưới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play