Tiêu Minh ngồi trên ghế salon xám tro nhạt, nhìn cuốn album trên tay.

Đây là album từ mười mấy năm trước, vì được giữ gìn cẩn thận nên trông vẫn mới, như thể những tấm ảnh trong đó chỉ mới được chụp vào hôm qua, ấy thế nhưng thời gian lại không dối lừa lòng người, đã mười mấy năm trôi qua…

Có những người, đã từng được tạc trong lòng, bây giờ đối phương ở nơi nào y cũng không biết, là không biết, hay thật ra là không dám biết? Tiêu Minh chẳng thể nào rõ ràng được.

Nghe có tiếng mở cửa, y ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa, cau mày, là Trần Phóng về sao?

Đóng album lại, Tiêu Minh đứng dậy mở cửa cho cậu. Khi cửa được mở ra, hơi lạnh lập tức tràn vào trong nhà, Mạc Lăng Thậm một thân đầy khí lạnh đứng bên ngoài.

Thực sự khiến Tiêu Minh cảm thấy không chân thực.

Mạc Lăng Thậm không ngờ y sẽ mở cửa, trong tay còn cầm chìa khóa giấu đã lâu, ngẩn người đứng nguyên.

Mắt hai người giao nhau, không ai nói câu nào.

Cuối cùng, Mạc Lăng Thậm nhìn Tiêu Minh, khó khăn cười, nói: “Đã lâu không gặp.”

Tiêu Minh cũng cười: “Đúng là rất lâu.”

Sau câu này thì hai người không tìm được cái gì để nói nữa. Đã từng là có mối quan hệ thân mật nhất, nhưng trải qua mười mấy năm biến cố, cũng sẽ không biết nói gì.

Mạc Lăng Thậm nhìn nhà Tiêu Minh, có chút thấp thỏm hỏi: “Anh có thể vào không?”

Y suy nghĩ một chút, cũng không dám nhẫn tâm, người hơi nghiêng nghiêng, để gã vào nhà.

Mạc Lăng Thậm ngồi trên ghế salon quen thuộc, trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi hương trà quế thân thuộc. Tiêu Minh lấy cốc, rót cho gã một cốc trà nóng, sau đó ngồi sang phía đối diện, khiến khoảng cách hai người giãn ra không nhỏ.

“Anh không hề biết em về nước.” Mạc Lăng Thậm nhìn cốc trà bốc hơi nóng trước mắt.

“Tôi cũng không biết anh trở lại.” Y hờ hững trả lời.

“Tiêu Minh, mấy năm nay… em có khỏe không?” Cổ họng gã khô khốc.

“Tôi vẫn sống rất tốt, anh biết mà, xưa nay tôi chưa từng để mình chịu thiệt.” Tiêu Minh cười yếu ớt với gương mặt đầy nét áy náy kia, tâm lý lập tức trở nên lạnh buốt: “Nếu anh đến chỉ để hỏi tôi câu này thì đã biết câu trả lời rồi đấy, mời anh đi về.”

“Tiêu Minh, em không nên như vậy…” Mạc Lăng Thậm nhìn đôi mắt đã không còn ý cười của y, chỉ còn vẻ lạnh nhạt, thậm chí là chán ghét, tim không tự chủ mà thắt lại.

“Không thì anh muốn thế nào?” Tiêu Minh lạnh lùng hỏi ngược lại: “Mạc Lăng Thậm, anh đã kết hôn.”

Chỉ một câu nói đơn giản mà sinh ra ác cảm giữa hai người, rốt cuộc không thể không đối mặt với sự thực, lòng y cũng là đau như dao cắt.

Mạc Lăng Thậm suy sụp nhìn cốc trà trong tay, đặt xuống bàn. Tiêu Minh nói không sai, đã không còn cách nào có thể cứu vãn được, kể cả gã có giải thích thì cũng không còn nghĩa lý gì, sự thực mãi là thứ không thể thay đổi.

Nhìn biểu cảm của Mạc Lăng Thậm, lòng Tiêu Minh chìm xuống, y cố gắng trấn định mình, nói: “Tôi đã biết rồi, anh đi đi.”

Tiêu Minh dù có ôn nhu cỡ nào thì cũng sẽ đối xử khách khí với mọi người. Chỉ khi bị chính người mình yêu thương và quan tâm gây tổn thương thì sẽ vô cùng lạnh lùng và nhẫn tâm.

Mạc Lăng Thậm há miệng, muốn nói gì đó nhưng vẫn là không thể, đứng lên, cầm lấy áo gió màu đen dính một chút hơi nước trong căn phòng ấm áp. Gã đẩy cửa, vẫn không cam lòng, quay đầu lại nói với y: “Anh đến, chỉ là muốn gặp em một chút, chỉ là muốn nhìn lại ngôi nhà chúng ta đã từng ở với nhau.”

Nói rồi, gã đẩy cửa rời đi.

Nhìn bóng gã biến mất, Tiêu Minh mới như mất đi toàn bộ sức mạnh, co người ngồi trên ghế salon.

Y lại không thể không nhớ lại những chuyện mà mình và Mạc Lăng Thậm đã cùng trải qua…

Tiêu Minh và Mạc Lăng Thậm là bạn cùng phòng ký túc xá hồi đại học. Thư báo trúng tuyển đại học C của y bị đưa tới trễ, nên phòng ký túc xá của khoa đã được phân chia hết, cuối cùng y đành phải đến ở nhờ khoa khác.

Vì thế, Tiêu Minh mới gặp được Mạc Lăng Thậm.

Mạc Lăng Thậm học khoa Luật của đại học C, thậm chí còn là nhân vật nổi tiếng của trường, ngoại hình suất khí, tài hoa vô cùng, tất cả các giáo sư trong khoa đều ưu ái gã, đều hy vọng gã sẽ trở thành một luật sư làm nghiêng ngả pháp giới.

Mà Tiêu Minh lại là một trường hợp lạ của khoa tin học. Lý thuyết thì vô cùng thất bại, nhưng kỹ thuật thì vô cùng xuất sắc. Có một đêm trăng thanh gió mát, y xâm nhập máy tính của thầy giáo, mà thầy thì đang xem mấy thứ không được trong sáng cho lắm, Tiêu Minh nhìn màn ảnh, cảm thấy rất buồn nôn, liền vội vàng thoát ra.

Hai người vốn là nước sông không phạm nước giếng, nhưng khi Tiêu Minh xâm nhập vào máy tính của thầy giáo thì bị Mạc Lăng Thậm “bắt gian tại trận”, mà mấy hình ảnh không được hay ho ấy, đương nhiên là cũng bị bắt được.

Mạc Lăng Thậm bấy giờ mới nhìn đến người bạn chưa từng có độ tồn tại trong mắt mình, không ngờ y lại trốn trong phòng xem phim con heo, khiến gã không thể không buồn cười.

Tiêu Minh nghe thấy động tĩnh sau lưng, vội vã tắt màn hình mà không kịp, người kia đã vào từ lúc nào.

Mạc Lăng Thậm không hề xa lạ với y, là tâm phúc của trường thì y không quan tâm, nhưng những hình ảnh trong máy tính của thầy giáo đều bị gã bắt gặp thì Tiêu Minh không thể không để ý được.

“Không ngờ một người ít nói lại dám lén lút xem mấy loại phim này khi ký túc xá không có ai.” Mạc Lăng Thậm cũng không biết tại sao mà vừa thay quần áo vừa “đá đểu” Tiêu Minh.

Y bị câu nói gần như là chế nhạo của gã làm cho tức giận, phản bác: “Dù sao cũng tốt hơn cái người trong ngoài bất đồng!”

Tiêu Minh biết người kia bên ngoài dương quang, hào phóng, là sinh viên đóng đinh hình tượng khiêm tốn lễ độ, nhưng trên thực tế lại tự cao tự đại, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, đã thế còn rất độc miệng.

Những người khác trong ký túc xá đều bị gã điều khiển, chỉ có Tiêu Minh thường im im nằm trên giường ngủ hoặc chơi máy tính nên mọi người thường quên mất sự tồn tại của y. Mạc Lăng Thậm cũng không ngoại tệ, có lúc gã cậy phòng không có ai liền xả một chút, cho là không ai biết được, nhưng mà thực ra đã sớm bị đôi tai của người giường trên nghe thấy hết.

Chỉ có điều Tiêu Minh chả bao giờ nói gì, trên thực tế thì cũng chẳng liên quan đến y.

Mà lần này ngôn ngữ của Mặc Lăng Thậm lại công kích khiến y không thích, chỉ có thể dùng bí mật để phản kích.

Mạc Lăng Thậm vừa cởi quần áo ra, nghe Tiêu Minh nói, cũng chẳng lo mặc quần áo khác mà xoay người hỏi: “Cậu có ý gì?”

Tiêu Minh nhìn thấy thân thể để trần của gã, bị dọa cho sợ hết hồn, người kia một thân cơ bắp rắn rỏi, thật khiến cho những tên con trai khác phải ghen tị.

“Cậu, lặp lại những lời vừa nói. “Gã nhìn chằm chằm y, chậm rãi phun ra.

“Không… không có gì…” Tiêu Minh bị vẻ mặt nghiêm túc của Mạc Lăng Thậm dọa sợ, cư nhiên không có tiết tháo mà lấp liếm.

Mạc Lăng Thậm không chịu bỏ qua, chậm rãi đi tới, cánh tay rắn chắc chống lên hộc tủ của y, nhìn từ trên cao xuống người ngồi ghế khiến khí thế giữa hai người càng thêm chênh lệch.

Mà Tiêu Minh cũng chẳng hiểu sao mà khi nhìn gã lõa thể, mặt lại đỏ tưng bừng.

Nhưng Mạc Lăng Thậm không thèm để ý, toàn bộ lực chú ý đều đặt lên những câu y vừa nói. Người tự phụ như gã, sao có thể để người khác nhìn thấu được sự “hai mặt” của mình, cho nên gã nhất định phải hỏi cho rõ ràng!

“Không, tôi không nói gì cả…”

Mặc kệ Mạc Lăng Thậm có làm gì, Tiêu Minh không muốn mở miệng nữa.

Gã hết cách, bắt đầu lén lút chú ý tới Tiêu Mình, chỉ cần y có hành động gì là gã sẽ trợn mắt nhìn qua. Hai người bạn cùng phòng còn lại cũng thấy lạ, Vương của trường sau lại đột nhiên hứng thú với Tiêu Minh vậy?

Tiêu Minh lại bắt đầu làm như vô ý trốn tránh Mạc Lăng Thậm, y chẳng hiểu sao, mỗi lần nhìn thấy gã thì trong lòng lại có cảm giác kỳ quái.

Cùng lúc đó, có một thứ bắt đầu lặng lẽ khiến cuộc sống của y thay đổi…

Từ lần Trần Phóng nhìn thấy Mạc Lăng Thậm trên đường thì bắt đầu lo lắng, muốn tìm cơ hội về thăm Tiêu Minh. Nhưng khổ nỗi Thịnh Dương tăng ca nên không có thời gian…

Giữa lúc Thịnh Dương đang bận như điên thiết kế app thì lại đột nhiên chọc phải quan tòa…

Một nhà game nước ngoài đột ngột kiện Thịnh Dương sao chép chi tiết sáng tạo của họ với game Muôn Dân, ngay cả tạo hình cũng giống y hệt.

Game muôn dân là game thể loại tiên hiệp đặc trưng của Trung Quốc, thường thì những công ty muốn kiện cáo đều là đối thủ cạnh tranh trong nước, không ngờ lần này lại có cả công ty nước ngoài, nói Thịnh Dương sao chép, trên phương diện khác cũng tỏ rõ Muôn Dân đúng là rất hot.

Người nước ngoài toàn là thích làm to khuyết điểm của người khác, vừa gửi yêu cầu tố tụng, vừa bắt đầu trắng trợn thuê những tạp chí danh tiếng trong nước đưa tin.

Lập tức đẩy Thịnh Dương lên đầu con sóng.

Trần Phóng đi hỏi một chút mới biết được, nhà game nước ngoài kia trước đây cũng phát hành một game, đạt được danh tiếng khá tố, nhưng thời gian ra mắt so với Muôn Dân muộn hơn. Nhưng công ty đó lại kiến giải rằng, khi Muôn Dân được tung ra, bọn họ mới phát hiện rằng game này có nhiều idea tương tự. Đồng thời, họ cũng cho rằng Muôn Dân có thể thắng đậm như vậy cũng là do sao chép ý tưởng nhân vật của họ.

Bọn họ muốn Thịnh Dương bồi thường mười triệu, còn phải mở họp báo xin lỗi.

Điều này khiến cho toàn bộ nhân viên của Thịnh Dương rất tức giận. Muôn Dân là game online chứa toàn bộ tâm huyết của họ, mỗi hình ảnh đều mang tâm huyết, mỗi tiểu tiết đều phải cân nhắc tỉ mỉ, thậm chí còn phải mời cả những tác giả truyện online hot viết kịch bạn mới có thể viết ra được ý tưởng của game.

Hiện tại có kẻ dám vu con mình không phải của mình, sao có thể khiến người ta không giận dữ được?

Tất cả mọi người đều tin rằng Thẩm Thịnh Dương sẽ không dễ thỏa hiệp như vậy, khi trước anh bỏ rất nhiều tâm tư cho Muôn Dân, mọi người đều rõ như ban ngày. Cho nên tất cả đều nhịn xuống, chờ boss lên tiếng.

Nhưng Thẩm Thịnh Dương lại không tỏ thái độ gì, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, chỉ nhắc nhớ các nhân viên phải chuyên tâm sáng tạo app.

Cho đến lúc họp, có người không nhịn được mở miệng hỏi anh: “Thẩm tổng, về việc công ty ngoại quốc KM tố tụng, tố chúng ta ăn cắp idea của họ thì trả đòn thế nào? Những người trong nghề rất mẫn cảm với chuyện trộm cắp, nếu như chúng ta xử lý không tốt thì sẽ ảnh hưởng đến dự án hợp tác của chúng ta với Trung Hằng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play