Một bàn tay lướn đặt trên đỉnh đầu Trần Phóng, nhẹ nhàng vỗ vỗ, như là động viên con cún nhỏ: “Tôi không nói em làm phiền tôi, trên thực tế, là tôi một mực bảo em tới ở không phải sao? Cho nên em không cần áp lực!”
Cậu ngẩng đầu lên, trong mắt vẫn còn cất chứa sự đau khổ: ‘Tôn ca, anh không cảm thấy em đáng buồn nôn sao?”
“Sao có thể?”
“Từ lúc nhỏ, anh đã có lòng tốt thu lưu em, mà em lại sinh suy nghĩ như vậy với anh, anh không phải sẽ ghét bỏ em, rồi bảo em tránh xa anh sao?” Trần Phóng rất sợ, anh sẽ vì điều này mà ghét cậu, nhưng nếu không nghe được câu trả lời thì cậu vẫn sẽ luôn lo lắng. Trần Phóng sợ mình sẽ điên mất, cho nên cậu mới lớn mật nói ra.
Thẩm Thịnh Dương nhin cậu, không đáp, chỉ im lặng.
Mà Trần Phóng thấy anh im lặng, càng cảm thấy mình thấp kém hơn, càng ngày càng nhỏ bé, hận không thể kiếm một cái lỗ nẻ để chui xuống. Vì như vậy sẽ không cần lo ánh mắt của anh hướng về phía mình.
“Tôi không ghét bỏ em.” Cuối cùng Thẩm Thịnh Dương cũng chịu mở miệng, giọng nói trầm thấp mang theo chút không hiểu nổi lòng mình: “E rằng em không biết, năm ấy tôi vội vàng rời khỏi, cũng muốn trở về đưa em cùng đi. Nhưng sau khi biết em ở cùng Tiêu Minh thì tôi đã nghĩ, anh ấy sẽ chăm sóc em thật tốt. Trần Phóng, ngược lại tôi rất sợ em oán tôi, năm đó vì sao không chào đã đi, tại sao lại không đưa em đi cùng.”
Thẩm Thịnh Dương vừa nói, khóe miệng vừa giương lên thành nụ cười tự giễu.
Trần Phóng lập tức ngẩn người, nếu như năm đó phải bắt cậu chọn, hoặc là đi cùng Thẩm Thịnh Dương, hoặc là ở lại với Tiêu Minh, cậu chắc chắn sẽ dao động.
“Tôn ca…”
“Vì thế Trần Phóng, em đừng rời xa tôi, tôi không ghét em, tôi chỉ… chỉ không biết rốt cuộc tình cảm mà mình dành cho em là thế nào.” Đôi mắt đen láy của anh không hề có lệ, cũng không chút trốn tránh.
Trước mắt là Trần Phóng cùng giới tính với mình, Thẩm Thịnh Dương thực sự rất rối bời, đối với loại tình cảm mình không biết rõ này, anh cũng không thể nghĩ thông suốt nhanh được. Anh đối với Trần Phóng, rốt cuộc là thứ tình cảm gì? Cho nên anh không muốn dối gạt cậu, cũng không muốn lừa bản thân.
Nhìn ánh mắt mê man của Thẩm Thịnh Dương, Trần Phóng cũng hơi kinh ngạc. Từ trước cho tới nay, ánh mắt anh đều là kiên định và quả quyết, cậu chưa từng nhìn thấy vẻ mặt của anh như vậy.
“Tôn ca…”
Thẩm Thịnh Dương đột nhiên thu hồi ánh mắt, khôi phục sự bình tĩnh, nói với Trần Phóng: “Lên nhà thôi.”
“Vâng…” Trần Phóng mơ màng gật đầu, xuống xe.
————
Phòng kỹ thuật không ngừng tăng ca trong thời gian này, tuy rằng vẫn đang khai phá app mà quảng cáo đã được lan truyền ra ngoài, điện thử Trung Hằng liên thủ cùng khoa học kỹ thuật Thịnh Dương, cùng nhau tạo ra dòng smartphone được mong chờ nhất trong năm nay.
Trung Hằng được xưng là tập đoàn quốc tế đi đầu về mảng di động và các thiết bị điện tử khác, nay còn được Thịnh Dương chống phần mềm độc quyền. Phía Thịnh Dương cũng dựa vào một loạt các game cùng website mà sở hữu một thành phần người tiêu dùng ổn định, mọi người đối với dòng điện thoại mới này đều là mong chờ.
Một số tạp chí IT trong nước đánh hơi được tin tức này, lập tức hành động, chuẩn bị mời Thẩm Thịnh Dương và Du Việt Trạch cùng tham gia phỏng vấn.
Một là ông chủ thần bí chuyên đứng sau giật dây của Thịnh Dương, người kia là tân tổng giám đốc của điện tử Trung Hằng, cùng là dạng anh tuấn lắm tiền, tài hoa tràn đầy, chắc chắn là có chân trong từ điển tổng tài bá đạo, nếu như có thể làm thành chuyên đề phỏng vấn thì chắc chắn có thể hấp dẫn không ít độc giả.
Vì thế, “Con số đương đại” đã sớm liên hệ với Thịnh Dương để hẹn thời gian phỏng vấn với Thẩm Thịnh Dương. Nếu là bình thường thì anh đã sớm không thèm quan tâm, nhưng bây giờ là giai đoạn đặc thù, dự án hợp tác này là một bước tiến quyết định để Thịnh Dương xâm lấn vào thị trường mới, cần phải rầm rộ quảng bá. Mà nhận lời phỏng vấn của tạp chí, có thể gia tăng không ít nhân khí cho Thịnh Dương. Mà, Thẩm Thịnh Dương là một cái bảng hiệu chạy bằng động cơ sống mà, sao có thể không lợi dụng chứ?
Thẩm Thịnh Dương chẳng bao giờ hào hứng với mấy cái chuyện này, mà nhân viên trừ thời gian làm việc quay cuồng, còn đang đánh cược xem boss có chịu nhận lời không.
Giang Dung rất phấn khởi đặt một trăm tệ, Trần Phóng cũng ham hố muốn thử, nếu như có thể dò ra được ít tin tức từ người kia sau đó đặt tiền, lúc đó sẽ giàu to! Miếng ăn đến miệng mà không đớp thì đúng là đứa nghu!
Vì thế cậu liền lén lút gửi tin nhắn cho anh: “Anh có nhận lời phỏng vấn của tạp chỉ ‘Con số đương đại’ không? *^_^*”
Không bao lâu, Thẩm Thịnh Dương liền trực tiếp gọi cho cậu.
Trần Phóng chột dạ một chút rồi bấm nhận.
“Em quan tâm cái này làm gì?” Thẩm Thịnh Dương thẳng thắn hỏi.
“Không có… chỉ là…” Trần Phóng cẩn thận nhìn xem xung quanh có ai không, nhỏ giọng bảo: “Mọi người đang đánh cược xem anh có nhận lời phỏng vấn không đó!”
Thẩm Thịnh Dương im lặng một hồi liền lạnh giọng hỏi: “Cho nên em cũng muốn hùa theo?”
“Phải…” Cậu rất thật thà gật đầu: “Gần đây em hơi túng…”
Ý ai đó là, gần đây hơi túng, nên anh mau nói cho em biết, để em thắng chút tiền đi!
“… Đến phòng làm việc của tôi, tôi cho em biết.” Nói rồi, Thẩm Thịnh Dương liền cúp điện thoại.
Nhìn cuộc gọi bị ngắt, Trần Phóng bĩu môi, còn thần bí như thế nữa, bắt cậu đến phòng làm việc mới chịu nói! Tuy rằng trong lòng phun tào, nhưng cậu vẫn đứng dậy.
Đã là buổi trưa nên đại đa số mọi người đi ăn cơm, cho nên không ai để ý tới việc Trần Phóng đi vào phòng làm việc của Thậm Thịnh Dương.
Anh nhìn thấy cậu vào, hai tay vòng trước ngực, dựa vào ghế, nhíu mày hỏi: “Sao chưa đi ăn cơm?”
“À! Em chuẩn bị đây!” Trần Phóng sờ sờ gáy, cậu quên mất tiêu.
Anh duỗi hai ngón, ngoắc ngoắc Trần Phóng: “Lại đây.”
“Dạ?” Trần Phóng thật giống con cún con bị anh vẫy vẫy.
Rồi anh đẩy một cái thẻ ra trước mặt cậu.
“Đây là gì ạ?”
“Sinh hoạt phí.”
“?” Trần Phóng mở to mắt, mặt nghệt ra: “Sao anh lại cho em sinh hoạt phí?”
“Bây giờ em đã ở với tôi thì tôi có nghĩa vụ nuôi em. Tiền này giữ cẩn thận, không cần nghĩ mấy cách kiếm tiền vớ vẩn kia.”
“Vớ vẩn… Anh là nói…” Trần Phóng lập tức hiểu ra, hóa ra vì vụ cá cược… Nhưng anh không cần vì chuyện này mà cho cậu tiền đâu, cậu cũng không đến nỗi thiếu tiền ăn cơm…
“Em biết rồi, không cược thì không cược, nhưng em không nhận cái thẻ này được.” Trần Phóng trả thẻ cho anh: “Em có lương mà, có thể nuôi bản thân. Hơn nữa nói đúng ra, thì em phải trả sinh hoạt phí cho anh, em đã sống trong nhà anh, mà anh còn lớn hơn em…”
“Em nói gì? “Thẩm Thịnh Dương nguy hiểm nheo mắt.
Trần Phóng ý thức được mình lỡ miệng, khó khăn nuốt ngụm nước miếng, tội nghiệp nhìn anh.
Thẩm Thịnh Dương đành bất đắc dĩ bỏ qua, nhưng vẫn nhét thẻ vào tay cậu: “Cầm đi, có lẽ sau này sẽ dùng đến.”
Trần Phóng không giỏi tranh cãi, cầm thẻ, tiêu hay không là chuyện của cậu, ngẫm như thế, không đôi co nữa, nhận luôn.
Thẩm Thịnh Dương bấy giờ mới thoáng hài lòng.
Mới đầu đọc được tin nhắn của cậu, anh cho là người nào đó đang quan tâm mình, lòng có chút vui vui. Kết quả gọi điện, lại là muốn thắng cá cược. Trong nháy mắt anh liền giận, rồi lại nghe lý do dạo này túng quẫn nên mới phải đi cá cược của ai kia, tâm không nhịn được liền mềm nhũn.
“Được rồi, tôi còn chưa ăn trưa, cùng đi ăn.”
“Vâng.” Trần Phóng gật đầu, cùng Thẩm Thịnh Dương ra ngoài.
Cậu đã quên rằng khi cậu đi vào thì có thể không bị ai bắt gặp, nhưng mà muốn không bị hàng trăm cặp mắt đố dồn khi ra khỏi công ty thì mới là vấn đề đây.
Lúc Trần Phóng theo anh ra ngoài, ánh mắt tất cả mọi người liền đóng chặt lên lưng hai người, đủ loại ánh mắt với đủ loại suy nghĩ hỗn tạp cứ ghim thẳng khiến cậu không được thoải mái.
“Tôn ca, em nghĩ mình không nên đi ăn với anh.” Trần Phóng thầm thì bên tai Thaảm Thịnh Dương: “Ở công ty thì chúng ta chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, mọi người sẽ suy nghĩ lung tung.”
“Nghĩ gì?”
“…” Trần Phóng nghĩ trọng điểm mình muốn nói không phải cái này.
Thẩm Thịnh Dương là một tên cuồng làm việc, mỗi lần giải quyết bữa trưa chỉ đơn giản đi xuống tầng một, cơm Tây thuận tiện nhanh gọn luôn là sự lựa chọn của anh, hơn nữa cơm Tàu chiên xào mỡ màng, anh có chút không thích.
Mà khẩu vị của Trần Phóng lại rất chuộng lối ẩm thực quê nhà, cậu không quen dùng dao nĩa, Thẩm Thịnh Dương nghĩ tới vấn đề này, liền dắt cậu một nhà hàng chuyên món cay Tứ Xuyên.
Trần Phóng chuẩn bị bước chân vào nhà hàng thì chợt dừng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm sang con đường cái đối diện.
Thẩm Thịnh Dương đang đẩy cửa thì nhận ra sự khác lạ của cậu, dừng động tác, hỏi: “Sao vậy?”
“Thậm ca?!” Trần Phóng thầm lẩm nhẩm, rồi chạy sang bên kia.
Thẩm Thịnh Dương nghe thấy cái tên cậu gọi, cũng rất giật mình, mắt thấy cậu tức tốc chạy sang bên đường, cũng dùng đôi chân dài đuổi theo.
Trần Phóng chạy qua, nhìn trái rồi lại nhìn phải nhưng không nhìn thấy bóng dáng Mạc Lăng Thậm đâu.
“Trần Phóng, em nhìn thấy ai?” Thẩm Thịnh Dương trầm giọng hỏi, anh không tin là người đàn ông kia!
Trần Phóng vẫn chưa từ bò mà nhìn ngang liếc dọc, không nghe thấy câu hỏi của Thậm Thịnh Dương.
“Em nhìn thấy Mạc Lăng Thậm?”
“…. Vâng…” Cậu thất vọng lắc đầu: “Nhưng mà, chắc là em nhìn lầm rồi.”
Năm đó Mặc Lăng Thậm và Tiêu Minh cùng biến mắt, hiện tại chỉ một mình Tiêu Minh trở lại, vẫn mang theo sự ôn hòa nhưng ẩn sâu là nỗi u buồn mà Trần Phóng không thể hiểu. Y không muốn nhắc đến gã, Trần Phóng liền suy đoán, có phải là đã xảy ra chuyện không?
Vừa nãy cậu đột nhiên nhìn thấy Mạc Lăng Thậm xuất hiện ở bên đường đối diện, gã mặc áo gió màu đen cùng quần dài, gương mặt trưởng thành không ít, nhưng mà Trần Phóng vẫn có thể nhận ra.
Đuổi theo mãi, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng gã.
Lẽ nào cậu thực sự nhìn lầm?
Trần Phóng nhịn không được nghi ngờ đôi mắt của mình, Thẩm Thịnh Dương lại nhìn về hướng cậu đang nhìn, dòng người qua lại như thoi đưa cũng không ngăn nổi hơi lạnh tràn vào. Anh nhìn cái cổ trống hươ trống hoác của cậu, liền bỏ khăn quàng cổ mình xuống rồi quấn cho cậu.