Sau khi đáp xuống, tim Tăng Thư Thư cũng ổn định trở lại, y mừng rỡ bước tới bên Lục Tuyết Kỳ, "Tuyết Kỳ, may nhờ muội đến đúng lúc, bằng không ta thật sự đã được đi diện kiến Diêm vương rồi!"
Lục Tuyết Kỳ liếc mắt, "Huynh mau đi cứu người." Nàng ra hiệu về phía Điền Linh Nhi đang bị trói vào cột đá, Tăng Thư Thư thôi không hớn hở nữa, nghiêm túc gật đầu, "Muội yên tâm đi, Tuyết Kỳ, việc này cứ để ta." Lục Tuyết Kỳ lúc này mới lúc này mới yên tâm tiến lên cùng Bích Dao đối đầu với Niên lão đại.
Niên lão đại nhìn hai người đứng trước mắt mình, bỗng nhiên cười lớn, "Không ngờ hôm nay các ngươi đều đến đông đủ cả." Rồi ánh mắt dò xét nhìn về phía Lục Tuyết Kỳ, "Mày quả nhiên mạng lớn, cả hai lần đều thoát chết." Quả thực Niên lão đại thấy hết sức kinh ngạc, con nhãi này nhiều lần làm hỏng nhiều mưu kế hắn mất bao công sức sắp đặt, tưởng rằng lần ngã xuống vực bảy năm trước, nàng chắc hẳn đã chết, không ngờ lại xuất hiện ở Hà Dương, còn tra ra được Nhan Như Ngọc, hắn chấp nhận từ bỏ Nhan Như Ngọc, nhưng Nhan Như Ngọc dù nổ tan tành cũng không thể kéo nàng theo, bây giờ lại xuất hiện xuất hiện ở Luyện Huyết đường, xem ra con ranh này chính là kẻ cản trở Luyện Huyết đường ta trỗi dậy nhất thống thiên hạ.
"Nhưng, mày đừng hòng được may mắn như thế nữa, bởi vì hôm nay chính là ngày giỗ của mày!"
"E rằng ta phải làm ngươi thất vọng rồi, vì khi ngươi còn chưa chết, ta tuyệt đối sẽ không chết!" Nét mặt Lục Tuyết Kỳ đanh lại, ánh mắt nhìn Niên lão đại càng trở nên lạnh lẽo, nàng giơ Thiên Gia kiếm sẵn sàng tấn công, Bích Dao bên cạnh cũng căm hận nhìn Niên lão đại, "Niên lão đại, hôm nay ta phải báo thù cho mẫu thân!" Dứt lời, Bích Dao lập tức xông tới.
"Hừ, không biết tự lượng sức!" Niên lão đại vung hai tay, một luồng hắc khí lao về phía Bích Dao, Lục Tuyết Kỳ phản ứng lanh lẹ, nhảy vụt lên, ánh kiếm lóe lên, kiếm khí như cầu vồng, đánh tan toàn bộ hắc khí.
Bích Dao phi thân lao lên, rút chủy thủ bên hông ra ném thẳng vào Niên lão đại.
Chủy thủ rít lên như gió lốc, bay về phía mục tiêu.
Niên lão đại ngửa người ra sau, tránh được thanh chủy thủ bay tới, bất ngờ thanh chủy thủ tức thì bay vòng lại, nhắm vào lưng hắn, Niên lão đại khẽ nhích chân, nhảy lên tránh đòn, nhưng khi hắn còn chưa kịp chạm đất, mũi kiếm của Lục Tuyết Kỳ đã đánh tới, nhắm thẳng trái tim hắn.
Niên lão đại vội đưa tay lên tập trung ma khí, chặn lại Thiên Gia kiếm, phía dưới Bích Dao đã lấy lại được vũ khí, Thương Tâm hoa trên mu bàn tay phát ra ánh sáng xanh lục, dùng linh lực hỗ trợ cho chủy thủ tấn công Niên lão đại.
Niên lão đại hai tay vận lực, đánh văng Lục Tuyết Kỳ, vừa hạ xuống lập tức bắt đầu giao chiến với Bích Dao.
Lục Tuyết Kỳ và Bích Dao, một trái một phải, một trên một dưới kết hợp tiến công, hai người phối hợp hết sức ăn ý, gần như tâm ý tương thông, chiêu chiêu tương liên, khiến Niên lão đại không có cơ hội để thở, cũng không dám hành xử bất cẩn.
Tăng Thư Thư mất một lúc cũng tìm thấy bên trong túi Bách Bảo pháp bảo có thể mở được khóa sắt, cứu được Điền Linh Nhi xong, y quay lại nhìn về Lục Tuyết Kỳ đang giao thủ với Niên lão đại, mặc dù trong lòng rất muốn sang hỗ trợ, nhưng y vẫn còn nhớ nhiệm vụ Lục Tuyết Kỳ giao cho, bèn nghiến răng ôm Điền Linh Nhi phi thân rời khỏi tế đàn.
Cảnh vật hai bên liên tục thay đổi, trước mắt chỉ nhìn thấy mờ mờ, chỉ thấy rõ có mấy cây đuốc chiếu sáng con đường mòn quanh co, nhưng suốt dọc đường lại không gặp phải một đệ tử Luyện Huyết đường nào, Tăng Thư Thư không khỏi cảm thấy ngờ hoặc, cước bộ cũng chậm lại, rõ ràng lúc đi vào vẫn thấy rất nhiều đệ tử Luyện Huyết đường đứng gác hoặc đi tuần tra, tại sao bây giờ không thấy bóng dáng một tên nào?
Bỗng nhiên phía trước truyền đến tiếng binh khí giao tranh, Tăng Thư Thư ôm chặt Điền Linh Nhi thận trọng bước tới.
Nhìn ra ngoài cửa động thì thấy đệ tử Thanh Vân y phục xanh trắng cùng đệ tử Luyện Huyết đường mặc trường bào màu đen đang giằng co bất phân thắng bại, thì ra là Tề Hạo dẫn theo đệ tử Thanh Vân đánh Luyện Huyết đường, sắc mặt Tăng Thư Thư lập tức trở nên rạng rỡ, bước vội ra ngoài.
"Tề sư huynh!" Tăng Thư Thư đang mặc hắc bào của Luyện Huyết đường, hiển nhiên khiến không ít đệ tử Thanh Vân tưởng lầm, cũng may y phản ứng lanh lẹ, kịp thời tránh được.
Tề Hạo giải quyết xong tên đệ tử Luyện Huyết đường trước mặt, liền quay lại nhìn, thấy Tăng Thư Thư ôm Điền Linh Nhi chạy tới, hắn lo lắng bước lại, vừa mừng vừa sợ, "Linh Nhi?!"
Tăng Thư Thư gật đầu rồi giao Điền Linh Nhi cho Tề Hạo, Tề Hạo ôm nữ tử trong lòng, trong mắt lộ ra vẻ xót xa, "Linh Nhi, Linh Nhi, muội ấy bị làm sao vậy?"
"Sư muội chỉ là ngất đi thôi, sư huynh không cần lo lắng." Nói xong, Tăng Thư Thư ngay lập tức quay người đi.
Tề Hạo ngẩng đầu vẻ khó hiểu, "Sư đệ?"
"Đệ không yên tâm về Tuyết Kỳ!" Tăng Thư Thư không hề quay đầu, chỉ lớn tiếng nói vọng lại, y cấp tốc theo đường cũ chạy tới tế đàn.
Tề Hạo lắc đầu thở dài, vị sư đệ này đúng là một khắc cũng không chịu rời Lục sư muội, đoạn cúi đầu nhìn Điền Linh Nhi, hai mắt nàng vẫn hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, xem ra đã chịu khổ không ít.
Tề Hạo nhẹ nhàng đặt Điền Linh Nhi tựa vào một tảng đá cách xa nơi giao tranh.
Điền Linh Nhi nhíu mày, từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt ra lập tức nhìn thấy con người vốn nho nhã như Tề Hạo nét mặt tỏ vẻ lo lắng, nàng mơ màng nói: "Tề sư huynh?"
"Linh Nhi, muội tỉnh rồi!" Tề Hạo mừng rỡ nhìn nàng, Điền Linh Nhi nhìn quanh, thì ra mình đã được cứu, không còn ở tế đàn nữa, "Tề sư huynh, là huynh đã cứu muội ra sao?"
Tề Hạo khẽ gật đầu, giơ tay lên gạt lọn tóc phủ trên trán nàng, Điền Linh Nhi đỏ mặt, hảo cảm trong lòng với Tề Hạo lại tăng thêm một phần.
Ở tế đàn, Niên lão đại một tay chặn Thiên Gia kiếm của Lục Tuyết Kỳ, tay kia chặn chủy thủ của Bích Dao, đột nhiên hắn hét lớn một tiếng, nội lực trong tay đánh ra, hất văng hai người.
Lục Tuyết Kỳ và Bích Dao lui về sau mấy bước, không ngờ Niên lão đại càng ngày càng khó đối phó, Bích Dao bình ổn lại tư thế, tay cầm chủy thủ, tiếp đó lao lên tấn công trực diện Niên lão đại, Niên lão đại không hề nao núng, tập trung hắc khí vào lòng bàn tay, hút mũi dao vào trong đó, khiến chủy thủ không thể nhúc nhích được một li.
Vụt một tiếng, thanh chủy thủ bật ra, cắm vào vách đá bên cạnh, Bích Dao cả kinh, vội đưa hai tay lên đỡ, nhưng vẫn không thể cản nổi nội lực mạnh mẽ của Niên lão đại, tức thì bị đánh bay, sau khi đứng được xuống đất còn phải lùi lại vài bước, không ngờ sau đó lại bước vào vùng ảnh hưởng của hắc động, ngay lập tức bị hút vào.
"Bích Dao!" Lục Tuyết Kỳ vội phi tới, tay phải bắt lấy tay Bích Dao, gắng sức kéo nàng lên, đoạn ôm Bích Dao vào trong người rồi bay khỏi hắc động.
Bích Dao không biết đây là lần thứ mấy mình được Lục Tuyết Kỳ ôm vào lòng, mỗi lần đều là tiểu Kỳ tới cứu mình.
Nàng ngẩng đầu nhìn Lục Tuyết Kỳ, kể từ sau khi biết nàng thật sự chính là tiểu Kỳ, Bích Dao luôn không nhịn được cảm giác muốn ở bên nàng, giống như bây giờ, tuy đang phải giao chiến với Niên lão đại, tình thế vô cùng hung hiểm, nhưng nàng lại không muốn rời khỏi cái ôm này.
Sau khi đứng vững, Lục Tuyết Kỳ buông Bích Dao ra, cẩn thận dặn dò: "Cô đứng yên ở đây, đừng di chuyển." Dứt lời vừa định lao lên thì bị Bích Dao giữ chặt lại, "Không được, muội muốn ở bên cạnh tỷ!"
Lục Tuyết Kỳ nhìn về phía bàn tay ấm áp đang giữ lấy tay mình, Bích Dao nắm chặt tay nàng không chịu buông, giống như vừa buông tay thì nàng sẽ lập tức tan biến, Lục Tuyết Kỳ nắm chặt tay Bích Dao, mỉm cười, "Yên tâm, tôi sẽ không sao đâu, tôi lo Thiên Gia kiếm làm tổn thương cô thôi."
Bích Dao kinh ngạc nhìn nụ cười Lục Tuyết Kỳ bất ngờ lộ ra, đây dù sao cũng là lần đầu tiên từ khi lớn lên nàng nhìn thấy, bình thường gương mặt tiểu Kỳ lúc nào cũng lạnh lùng, nhiều lắm cũng chỉ hơi nhích khóe môi.
Trái tim Bích Dao chợt run lên, nàng thật lòng hi vọng thời khắc này có thể kéo dài vĩnh viễn, hi vọng tiểu Kỳ giống như hồi trước, gương mặt luôn tươi cười.
Lục Tuyết Kỳ thấy Bích Dao đã chịu nghe lời đứng sau lưng mình, liền yên tâm bước tới, tay trái giơ Thiên Gia kiếm, tay phải nắm lấy chuôi kiếm, đồng thời miệng niệm chú, "Cửu thiên huyền sát, hóa vi thần lôi, hoàng hoàng thiên uy, dĩ kiếm dẫn chi!"
Ầm một tiếng, mây đen giăng kín bầu trời phía trên hồ Bích Hỏa Thiên Băng, tiếng sấm ì ùng, một tia chớp đánh thẳng xuống dưới, trúng ngay huyết châu giữa miệng núi lửa trong hồ.
Tức thì, cả huyết châu xuất hiện nứt rạn, rắc một tiếng, lập tức vỡ nát, kết giới bao phủ xung quanh hồ cũng theo đó mà tiêu tan.
Thủ mạch các tọa đang mai phục phía sau đều thấy được sự việc khác thường xảy ra ở hồ Bích Hỏa Thiên Băng, Thủy Nguyệt nhìn thấy chiêu thức quen thuộc này, không khỏi giật mình.
Đúng lúc, Điền Bất Dịch chắp tay, "Con tin đã được Tiểu Phàm và Lâm sư điệt cứu ra, sư muội nếu không yên tâm thì cứ lên trước xem sao." Ông nhận ra chiêu thức này đúng là do Lục Tuyết Kỳ thi triển, bèn chân thành nói.
Thủy Nguyệt nhíu mày, hừ lạnh không nói gì, cũng không nhận ý tốt của ông, Điền Bất Dịch cũng không so đo, tự mình đi sang bên đó quan sát tình hình.
Thương Tùng đứng bên cạnh cảm thán, "Có thể sử dụng Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết, trong hàng ngũ những đệ tử đang có mặt ở đây chỉ có Lục sư điệt cầm trong tay Thiên Gia kiếm, có vẻ như Lục sư điệt đang giao thủ với Niên lão đại."
"Hiện giờ con tin đã được giải thoát, chúng ta cũng không cần tuân thủ điều kiện thủ tọa các mạch không được phép can thiệp vào nữa." Tăng Thúc Thường lên tiếng.
"Nhưng," Thương Tùng giơ tay lên cản lại, "Đây cũng là cơ hội để rèn luyện lớp tiểu bối, nếu có thể nhân tiện tiêu diệt Luyện Huyết đường, thì cũng coi như là thắng lợi đầu tiên sau khi các đệ tử xuất sơn, đám tiền bối chúng ta đừng tranh đoạt công lao này với chúng."
"Nhưng nếu các đệ tử bị thương..." Tăng Thúc Thường có chút lo lắng nói.
"Đã có thủ tọa chúng ta tiếp ứng, còn sợ gì, huống hồ đã không còn phải lo lắng về con tin nữa." Thương Tùng tự tin nói, sau đó nhìn Thủy Nguyệt bên cạnh, "Có điều với đệ tử có thiên phú cực cao như Lục sư điệt, cũng không thể không lo lắng được, nếu không cẩn thận bị thương, hoặc xảy ra chuyện gì, thì Tiểu Trúc phong có thể sẽ không còn người kế tục nữa." Tất cả mọi người ở Thanh Vân đều biết rõ, thủ tọa Tiểu Trúc phong tương lai có rất có thể chính là Lục Tuyết Kỳ, từ mức độ Thủy Nguyệt coi trọng nàng như thế là đủ hiểu.
Sắc mặt Thủy Nguyệt giận dữ, bà quay sang nhìn Thương Tùng, "Tiểu Trúc phong mặc dù không có nhiều nhân tài như Long Thủ phong, nhưng cũng không phải là không có, có điều ta chỉ cần một mình Tuyết Kỳ, là có thể ngang bằng với đám đệ tử kia của sư huynh."
"Cái gì?!" Thương Tùng cả giận, "Được, vậy đến Thất Mạch Hội Vũ, ta muốn xem xem Lục sư điệt lợi hại thế nào."
"Được rồi, được rồi, bây giờ không phải là lúc cãi nhau, các đệ tử còn đang ở bên trong liều mạng kia mà." Tăng Thúc Thường vội vàng khuyên giải.
Thủy Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nhìn về hướng hồ Bích Hỏa Thiên Băng, "Ân oán giữa Tuyết Kỳ và Niên lão đại, chỉ có thể do nó tự giải quyết." Mọi người nghe bà nói như thế thì không còn dị nghị gì, đành yên lặng chờ các đệ tử chiến thắng trở về.
Chỉ có Điền Bất Dịch thầm thở dài trong lòng, Đại Trúc phong vốn ít đệ tử, đến ngày Thất Mạch Hội Vũ, chỉ sợ chưa đánh đã thua.
Bên trong Luyện Huyết đường rung chuyển bất thường, vài mảng núi đá liên tục rơi xuống, đệ tử Thanh Vân và Luyện Huyết đường đang giao chiến cũng bị địa chấn ảnh hưởng đến mức không thể đứng vững, hai bên đều xôn xao không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trên tế đàn, Niên lão đại nhìn thấy chiêu thức quen thuộc, trong lòng vẫn còn sợ hãi, lúc đó mới chỉ là một đứa trẻ cũng có thể khiến hắn bị thương, huống hồ hiện giờ Lục Tuyết Kỳ đã cầm trong tay Thiên Gia kiếm, uy lực càng không thể nghĩ bàn.
Bích Dao nhìn bóng hình trước mặt, bảy năm trước tiểu Kỳ cũng sử dụng chiêu này, nhưng lại khiến cho vết thương càng thêm trầm trọng, bây giờ...!nàng vô cùng lo lắng nhìn Lục Tuyết Kỳ, chỉ cần có chút bất thường nàng sẽ lập tức xông lên.
Lục Tuyết Kỳ cảm thấy khắp người tràn đầy sức mạnh, trần hang phía trên tế đàn bị sét đánh vỡ nát, từng tia sét qua lỗ hổng đó đánh xuống, tập trung trên thân Thiên Gia kiếm, quả nhiên là thần kiếm.
Nàng khẽ động tay trái, chĩa thẳng Thiên Gia kiếm vào Niên lão đại, ngay lập tức sấm sét từ đầu mũi kiếm phóng ra.
Niên lão đại hoảng hốt, vội vận toàn bộ nội lực lên hộ thân.
Lôi điện giao tranh với ma khí, bất phân thắng bại, nhưng suy cho cùng nội lực Niên lão đại vẫn thâm hậu hơn, Lục Tuyết Kỳ có chút đuối sức, mồ hôi trên trán không ngừng túa ra.
Bích Dao thấy vậy liền phi thân tới bên cạnh Lục Tuyết Kỳ, miệng lẩm nhẩm niệm quyết, sau đó giơ tay lên, dồn linh lực của Thương Tâm hoa lên Thiên Gia kiếm, qua đầu mũi kiếm chảy vào sấm sét.
Ánh bạc được linh lực màu lục bao quanh, uy lực bạo tăng, dần dần đẩy lùi ma khí, cuối cùng Niên lão đại không chống đỡ được nữa, bị luồng lôi điện đánh trúng, cả người bị hất vang, đập vào cột đá trên tế đàn, ngã xuống miệng hộc máu.
Lục Tuyết Kỳ cùng Bích Dao nhìn nhau, một kích cuối cùng, hai người cùng bước tới trước mặt Niên lão đại, khi hắn vừa định đứng dậy, Thiên Gia kiếm đã đâm thẳng vào tim hắn, cả người Niên lão đại khựng lại, hai mắt mở trừng trừng, nhìn Lục Tuyết Kỳ vẻ kinh ngạc.
Bích Dao tiến lên một chưởng đánh vào lồng ngực hắn, Niên lão đại văng đi như lá cây trước gió, Thiên Gia kiếm cũng bay ra khỏi người Niên lão đại, máu theo lưỡi kiếm nhỏ xuống đất từng giọt.
Huyết trùng đang ngụp lặn trong dòng nham thạch bỗng thấy có thức ăn rơi xuống, nên vô cùng hứng thú, việc vồ hụt con mồi ban nãy khiến nó rất không vui, bây giờ tự nhiên lại xuất hiện một con nữa, bèn quẫy mình lao tới há cái miệng còn đói ngấu ra.
Lục Tuyết Kỳ trơ mắt nhìn Niên lão đại rơi xuống, đột nhiên một bóng đen lao ra, cắn lấy Niên lão đại, sau đó ngửa đầu nuốt chửng, đoạn thỏa mãn lặn xuống dưới.
Lục Tuyết Kỳ quan sát sự việc xảy ra dưới dòng nham thạch, không khỏi cau mày, bóng đen kia chính là con quái vật lúc trước định nuốt Tăng Thư Thư vào trong bụng.
Bích Dao đứng bên cạnh nàng giải thích: "Đó là huyết trùng ngàn năm Niên lão đại nuôi, hắn mỗi lần bắt được con tin đều đem đi nuôi con huyết trùng này, không ngờ cuối cùng chính hắn lại gặp kết cục ấy."
Đại thù đã được báo, Lục Tuyết Kỳ trầm mặc, không biết trong lòng là tư vị gì, cho dù đã giết Niên lão đại, nhưng Dao Dao cũng không thể sống lại được, nàng cố che giấu bi thương trong mắt, bỗng cảm thấy hơi ấm từ bàn tay truyền đến, Lục Tuyết Kỳ quay sang nhìn, là Bích Dao đang cầm tay nàng.
Bích Dao cảm thấy bi thương tỏa ra từ người Lục Tuyết Kỳ, tựa như lần đầu tiên hai người gặp nhau, dưới tán cây khi cô bé tình cờ nhắc tới cha mẹ, tiểu Kỳ lập tức thu mình lại, thân hình toát lên vẻ đau thương, cô bé không khỏi nhích lại, nắm chặt tay tiểu Kỳ, sau đó nở nụ cười làm nàng thấy an tâm, "Tiểu Kỳ..."
Lục Tuyết Kỳ mắt hơi nhòe đi, sau đó siết lại tay nàng, cuối cùng thu hết can đảm, ngần ngừ nói: "Cô là..." Đột nhiên toàn bộ hồ Bích Hỏa Thiên Băng bắt đầu rung chuyển, các khối đá trên đầu không ngừng rơi xuống, mà tế đàn nơi hai người đang đứng cũng bất ngờ lún xuống, không đầy vài khắc nữa sẽ bị nham thạch nuốt chửng.
Lục Tuyết Kỳ vội niệm Ngự Kiếm quyết, sau đó quay lại ôm lấy Bích Dao, cùng bay khỏi đó.
Trên đường đi, các khối đá không ngừng rơi xuống, nhờ Bích Dao dùng Thương Tâm hoa nên đá rơi xuống trúng vòng bảo vệ bao bọc xung quanh hai người đều văng ra.
Song con đường mòn dẫn ra khỏi tế đàn bỗng bị một tảng đá lớn rơi trúng, ngay lập tức nát vụn, xung quanh càng rung chuyển dữ dội, cả hai dù ở trên không cũng không thể đứng vững, pháp lực Bích Dao vừa bị phân tán, vòng bảo vệ lập tức tan biến khiến hai người phải lập tức tìm cách đối phó với những cục đá không ngừng rơi xuống, Lục Tuyết Kỳ chỉ cần một đường kiếm là chém vỡ được loạn thạch, Bích Dao thì dùng pháp lực để ứng phó.
Nếu cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, cả hai sớm muộn sẽ bị chôn vùi ở nơi này, bỗng tiếng phượng kêu từ bên trên vang lên, thì ra lỗ hổng do sấm sét từ chiêu thức của Lục Tuyết Kỳ tạo ra càng ngày càng rộng ra, ánh sáng qua đó chiếu vào, vô cùng chói mắt.
Song Lục Tuyết Kỳ vẫn có thể nhìn thấy một người phụ nữ đứng trên phượng hoàng toàn thân rực lửa bay về phía các nàng.
"Dì U!" Bích Dao kinh hỉ kêu lên, vui mừng nắm chặt lấy áo Lục Tuyết Kỳ, Lục Tuyết Kỳ vội ôm lấy nàng, phòng khi Bích Dao mất thăng bằng.
U Cơ mặc y phục màu tím sậm, mạng che đi khuôn mặt, chỉ để hở đôi mắt mị hoặc, ánh mắt nàng chỉ lướt qua Lục Tuyết Kỳ, nhưng vừa thấy Bích Dao bên cạnh, trong mắt lập tức lộ vẻ lo lắng, sau đó nàng phất tay, dùng pháp lực nhấc bổng Bích Dao cùng Lục Tuyết Kỳ lên trên lưng Hỏa Phượng Hoàng, sau đó lệnh cho Hỏa Phượng Hoàng bay khỏi hồ Bích Hỏa Thiên Băng.
Núi lửa giữa lòng hồ Bích Hỏa Thiên Băng từ từ chìm xuống, cuối cùng biến mất không dấu tích, sau khi tất cả đã yên ắng trở lại, sào huyệt của Luyện Huyết đường coi như bị tiêu diệt, đại chiến lần này giữa Thanh Vân và Luyện Huyết đường, phần thắng thuộc về Thanh Vân môn, hơn nữa còn không hề có sự tham dự của tất cả thủ tọa, càng khiến cho thanh danh Thanh Vân môn trên thế gian lan truyền đi xa, thành tiêu điểm đàm luận khi trà dư tửu hậu của mọi người..