Giữa tế đàn, Niên lão đại ngồi ở ghế của mình, tựa như đang đợi cái gì đó, một giọng nữ trong trẻo từ bên cạnh vang lên, "Này, ngươi dám bắt ta, cha ta sẽ không bỏ qua cho người đâu!"

"Hừ!" Niên lão đại không hề để ý, "Vậy cứ để hắn tới, sao ta phải sợ hắn!"

Chủ nhân giọng nói kia tức giận vặn người, nhưng vẫn không thể thoát khỏi xích sắt, đoạn xích trói trên thân thể va vào nhau phát ra tiếng leng keng, tế đàn được dựng ở nơi trống trải khác thường.

Người bị trói vào cột đá chính là Điền Linh Nhi, nàng nghiêng đầu nhìn nham thạch đằng sau, dù đã cách xa ba bước, nhưng hơi nóng rừng rực phả ra vẫn đập vào lưng nàng.

Điền Linh Nhi không dám hành động khinh suất, đành tức giận nhìn chằm chằm Niên lão đại, "Thanh Vân môn sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Niên lão đại cười khinh bỉ, mắt liếc về phía Điền Linh Nhi, "Rất hợp ý ta, ta đang chờ bọn chúng đến đây."

Điền Linh Nhi giật mình, thôi không giãy dụa nữa, "Ngươi...!rốt cuộc là ngươi có ý đồ gì?"

Niên lão đại đứng dậy khỏi ghế, hắc bào biến hắn hòa vào bóng tối sau lưng, nếu không phải sắc mặt hắn vẫn không đổi, thật sự không thể nhận ra có người đang di chuyển.

Niên lão đại đi tới giữa tế đàn, không thèm nhìn Điền Linh Nhi lấy một cái, "Ngươi không đáng được biết!" Tức thì vung tay, một luồng nội lực lao về phía Điền Linh Nhi, Điền Linh Nhi không cam tâm, nhưng cũng không đủ sức phản kích, chỉ có thể ngất đi.

Lúc đó, chính giữa tế đàn bỗng phát ra một luồng sáng đỏ, Niên lão đại thấy vậy, mặt lộ vẻ kinh hỉ, "Rốt cuộc cũng xuất hiện rồi, Phệ Huyết châu, rốt cuộc cũng xuất hiện rồi, ha ha ha!"

Tăng Thư Thư lặng lẽ bước tới tế đàn, y đang đứng trong một con đường dẫn tới phía trên tế đàn.

Y nhìn xuống dưới thăm dò, tế đàn nằm ngay bên dưới, xung quanh có dòng chất lỏng màu đỏ như lửa cuộn chảy, Niên lão đại đứng trước hắc động giữa tế đàn cười ha hả.

Tăng Thư Thư bước nhẹ nhàng, tiếp tục quan sát, dọc theo tế đàn có mấy cây cột đá dựng đứng, trên chiếc cột ở chính giữa hình như đang trói một ai đó, y vừa nhìn thấy liền kinh hô: "Điền sư muội!"

"Ai!" Niên lão đại nghe thấy có tiếng động, liền giơ tay đánh về hướng đó, một bầy dơi theo pháp lực tấn công Tăng Thư Thư.

Tăng Thư Thư vừa né được một kích của Niên lão đại lập tức bị bầy dơi vây lấy, y tránh phải tránh trái, song bước bước hụt một bước, ngã từ trên cao xuống, lúc ở giữa không trung y vội cuộn tròn người lại, tiếp đất an toàn.

"Ôiii...!nguy hiểm quá, nguy hiểm quá." Tăng Thư Thư tự nhủ thật may mắn, song sau đó ngay lập tức cảm thấy phía trên có một áp lực kinh người, y ngẩng đầu nhìn lên, hung thần Niên lão đại đang nhìn y chằm chằm, Tăng Thư Thư bất giác nuốt nước bọt, nghĩ thầm cố gắng chịu đựng, đồng thời trong lòng cầu nguyện, Tuyết Kỳ, muội phải nhanh nhanh lên một chút nhé!

Trên con đường quanh co, Lục Tuyết Kỳ dựa vào bản đồ nhìn thấy lúc trước, đi về phía tế đàn, Bích Dao ở phía sau nhìn Lục Tuyết Kỳ, nghi ngờ trong lòng lại một lần nữa xuất hiện.

Nàng bước đến gần Lục Tuyết Kỳ, "Này, cô tên Tuyết Kỳ nhỉ, vậy tôi gọi cô tiểu Kỳ nhé, được không?"

Lục Tuyết Kỳ chợt dừng bước, trong đầu thoáng hiện ra hình ảnh Dao Dao lúc trước lần đầu tiên gọi tên nàng, Hóa ra tỷ tên tiểu Kỳ à. Nàng nghiêng đầu nhìn Bích Dao, đôi mắt hồn nhiên kia quả thật rất giống Dao Dao.

Bích Dao mỉm cười bước tới, "Vậy tiểu Kỳ, cô ở Thanh Vân từ nhỏ sao?"

Lục Tuyết Kỳ bừng tỉnh, bây giờ không phải là lúc nói những việc này, nàng bước nhanh về phía trước, cố rũ bỏ những vọng tưởng trong lòng.

Bích Dao cũng không nổi giận, vừa theo sau nàng vừa hỏi, "Tiểu Kỳ, tiểu Kỳ, khi cô còn nhỏ có từng đi đến chỗ nào khác chưa?"

"Mấy người là ai?" Hai đệ tử Luyện Huyết đường đứng trước cửa thông đạo đưa tay ra chặn lại, ánh mắt cảnh giác nhìn hai người, "Đây là nơi trọng yếu của Luyện Huyết đường, kẻ nào không có nhiệm vụ không được vào!"

"Ồ?" Bích Dao lấy lệnh bài lục soát được trên người Dã Cẩu ra, có chút khí thế nhìn hai đệ tử Luyện Huyết đường kia.

Hai người sau khi thấy lệnh bài liền kinh hãi chắp tay hành lễ nói: "Thì ra là người Cẩu gia phái tới, đã đắc tội rồi, mời hai vị đại gia!" Xong, liền cung kính tránh ra, Bích Dao chắp hai tay sau lưng, nghênh ngang bước vào, Lục Tuyết Kỳ đi đằng sau, có chút không nhịn được cười.

Bích Dao đang đi phía trước tay nghịch lệnh bài, bỗng đột nhiên xoay người, bước lùi về sau, đắc ý nhìn Lục Tuyết Kỳ, "Tiểu Kỳ, may nhờ có lệnh bài tôi trộm được, nếu không muốn đi vào lại phải tốn thêm ít công sức nữa."

Lục Tuyết Kỳ chợt dừng bước, Bích Dao lấy làm lạ, cũng đứng lại, "Tiểu Kỳ?"

"Tại sao?" Ánh mắt Lục Tuyết Kỳ tối sầm nhìn người đứng trước mặt, mọi cử động của đối phương đều làm nàng nhớ đến Dao Dao.

"Cái gì?" Bích Dao tiến đến gần nàng, nhận ra có điều gì đó không ổn.

"Tại sao? Rõ ràng tôi biết muội ấy đã chết rồi, tại sao hễ nhìn thấy cô, là lại khiến tôi nhớ tới muội ấy, cô...!rốt cuộc cô là ai?" Lục Tuyết Kỳ cau mày nhìn Bích Dao, kỳ thực trong lòng nàng có một phần vạn hi vọng, hi vọng nàng chính là Dao Dao, mặc dù thâm tâm nàng không ngừng chối bỏ nó.

"Muội ấy?" Bích Dao có chút nghi ngờ, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lục Tuyết Kỳ, liền nói rành mạch từ chữ: "Tôi.

Tên.

Bích.

Dao."

"Bích...!Dao? Dao..." Nội tâm Lục Tuyết Kỳ khẽ dao động, không kìm được bước tới, "Vậy cô..." Bất ngờ, hàng loạt bóng đen lao tới, Lục Tuyết Kỳ ôm lấy Bích Dao, xoay người lại, lấy thân mình che cho nàng, rồi lần lượt đánh hạ từng bóng đen trước mặt.

Nhìn xác dơi nằm dưới đất, Lục Tuyết Kỳ đảo tay, liên tục xuất kích.

Nhưng bầy dơi càng ngày càng đông, luôn có những con lọt qua lao về phía Bích Dao, Bích Dao vừa lùi về sau vừa chống đỡ, nhưng không để ý dưới chân, bỗng hẫng một bước giẫm lên không khí, tức thì ngã khỏi thông đạo.

Lục Tuyết Kỳ nghe thấy tiếng Bích Dao kinh hô, quay đầu lại thấy Bích Dao ngã khỏi con đường mòn, hình ảnh Dao Dao bảy năm trước rơi xuống vách đá lại xuất hiện, "Dao Dao!" Lục Tuyết Kỳ phi sang định bắt lấy tay Bích Dao.

người kia bất chấp hiểm nguy, giống hệt tiểu Kỳ năm đó, hai mắt lập tức nhòe lệ.

Cuối cùng cũng bắt được, mắt Lục Tuyết Kỳ ánh lên vui mừng, rồi vội vàng vươn một tay ra bám lấy vách đá, hai người lơ lửng giữa không trung, bên dưới là dung nham cuồn cuộn.

Bích Dao ngẩng đầu nhìn Lục Tuyết Kỳ, hai người bốn mắt nhìn nhau, giống như năm đó, rõ ràng là gần trong gang tấc, nhưng cũng là khoảng cách giữa sống và chết, Bích Dao run run khẽ gọi: "Tiểu Kỳ?"

Nghe vậy, nội tâm Lục Tuyết Kỳ lập tức chấn động, tình cảnh này, giống hệt như lúc đó, tiếng gọi và giọng nói ấy đều là những thứ mà bấy lâu nay nàng mong mỏi.

Mắt phải Lục Tuyết Kỳ bỏng rát từng cơn, thị lực cũng trở nên mơ hồ, nàng nhắm chặt mắt phải lại, song cũng không thể giảm bớt cơn đau truyền đến.

Mắt trái hơi hé mở nhìn Bích Dao phía dưới, giống như Dao Dao năm đó, Lục Tuyết Kỳ càng nắm chặt tay nàng, lần này nàng tuyệt đối sẽ không buông tay ra nữa!

"Ha!!!" Lục Tuyết Kỳ quát to một tiếng, vận

"Ha!!!" Lục Tuyết Kỳ quát to một tiếng, vận nội lực tung người nhảy lên, kéo bản thân và Bích Dao cùng bây lên.

Sau khi rơi xuống mặt đất đất, Lục Tuyết Kỳ vẫn nắm chặt tay Bích Dao không buông, Bích Dao chưa kịp mở miệng hỏi han, "Tiểu..." đã lập tức bị Lục Tuyết Kỳ kéo lại, rồi ôm chặt lấy.

Bích Dao có thể cảm nhận được đối phương dường như đang run lên, nên càng ôm chặt hơn, chặt đến mức nàng cảm thấy khó thở, nhưng lại không muốn buông ra.

Lục Tuyết Kỳ ôm chặt lấy Bích Dao, gương mặt dựa vào vai nàng, hai mắt nhắm nghiền, như thể đang phải chịu đựng một nỗi thống khổ nào đó.

Giờ phút này, mắt phải nàng càng trở nên bỏng rát, trong đầu không ngừng vang lên một giọng nói đáng khinh ghét, "Mày đừng quên, khi đó chính là mày đã vứt bỏ muội ấy đi, người ở trước mặt mày không phải là muội ấy, bởi vì muội ấy đã chết rồi, đã chết rồi!!!"

"Không, không phải, muội ấy chưa chết, vẫn chưa chết, ta đã nắm được tay muội ấy, đã nắm được tay muội ấy rồi, Dao Dao..." Lục Tuyết Kỳ không ngừng lẩm bẩm.

Bích Dao đang định đưa tay lên xoa lưng Lục Tuyết Kỳ, chợt nghe thấy tiếng gọi Dao Dao, tay nàng bỗng khựng lại, thì ra đúng là tiểu Kỳ! Trong lòng nàng vô cùng vui mừng, nước mắt trào lên, cuối cùng rơi xuống, nàng ôm thật chặt Lục Tuyết Kỳ, "Tiểu Kỳ, là muội đây, muội không sao cả, muội không sao."

"Dao Dao, Dao Dao...!Muội ấy chưa chết, vẫn chưa chết..." Lục Tuyết Kỳ lẩm bẩm tự nói, như thể đang ở trong thế giới của riêng mình, không hề nghe thấy những lời Bích Dao nói.

Bích Dao nhận ra sự khác thường của Lục Tuyết Kỳ, "Tiểu Kỳ?" Nàng buông Lục Tuyết Kỳ ra, nhìn thấy mắt phải Lục Tuyết Kỳ vẫn nhắm chặt, còn bên mắt trái chảy xuống một giọt lệ.

Nàng không khỏi muốn xoa bên mắt nhắm chặt của Lục Tuyết Kỳ, ai ngờ khi tay nàng vừa chạm vào, Lục Tuyết Kỳ bỗng lùi về sau mấy bước, vẻ mặt vô cùng đau đớn.

"Sao vậy..." Bích Dao hoảng hốt, "Tiểu Kỳ!" Tiểu Kỳ giống như bị tẩu hỏa nhập ma, sao có thể như thế? Nàng lập tức giơ tay lên thi pháp, Thương Tâm hoa trên mu bàn tay trên không trung biến thành một đóa hoa trong suốt, bao bọc lấy Lục Tuyết Kỳ, sau đó Bích Dao cũng tiến vào bên trong đóa hoa, ngồi đối diện Lục Tuyết Kỳ, lòng bàn tay để đối diện.
Lát sau, Thương Tâm hoa từ từ rơi rụng, chậm rãi hóa thành từng làn hương tỏa đi, Bích Dao thu hồi pháp lực, khẽ thở ra một hơi khí đục.

Lục Tuyết Kỳ mở mắt, thấy Bích Dao đang nhắm mắt thu công, mồ hôi trên trán túa ra, Lục Tuyết Kỳ bất giác đưa tay lên lau đi cho nàng.

Cảm thấy có người chạm vào mặt mình, Bích Dao mở mắt mừng rỡ nói: "Tiểu Kỳ! Tỷ tỉnh lại rồi."

Nhìn vẻ mặt Bích Dao vừa lo lắng vừa mừng rỡ, Lục Tuyết Kỳ cảm thấy ấm áp trong lòng, nàng nhìn quanh một vòng, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, "Tôi...!bị làm sao vậy?"

"Muội vừa truyền linh lực cho tỷ, phát hiện nội tức tỷ vô cùng rối loạn, như có một luồng nội lực rất mạnh muốn phá thân mà ra," Bích Dao đắn đo một lúc rồi nói, "Tiểu Kỳ, tỷ bị tẩu hỏa nhập ma."

"Nhập ma?" Lục Tuyết Kỳ sửng sốt, nàng ở Thanh Vân chuyên tâm tu luyện bảy năm, sao lại có thể tẩu hỏa nhập ma?

Bích Dao nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lục Tuyết Kỳ, ngẫm nghĩ, "Tiểu Kỳ, có phải trong lòng tỷ còn khúc mắc chưa giải quyết không?"

"Ý cô là..." Lục Tuyết Kỳ cau mày, "Tâm ma?"

Bích Dao gật đầu, "Tâm ma có thể liên tục tồn tại, có thể đột nhiên sinh ra, có thể ẩn nấp, có thể trưởng thành, có thể chiếm đoạt cơ thể vật chủ, cũng có thể vật chủ trở nên mạnh hơn.

Tâm ma của tỷ hình như vẫn đang ẩn nấp ở sâu trong nội tâm, ban nãy bất ngờ phát tác, nên mới khiến tỷ đau đớn."

"Khúc mắc..." Lục Tuyết Kỳ bất giác đưa tay lên xoa mắt phải, khúc mắc duy nhất trong lòng mình chính là lúc trước đã không cứu được Dao Dao, "Thảo nào, thảo nào..." Mỗi khi nhớ tới Dao Dao, mắt phải nàng ngay lập tức trở nên nhức nhối, thỉnh thoảng trong đầu còn nghe thấy một giọng nói đáng ghét, không ngừng lặp đi lặp lại, chính nàng đã hại chết Dao Dao, khiến trong lòng nàng tràn đầy oán hận, lẽ nào đó chính là tâm ma?

Bích Dao cầm lấy tay phải Lục Tuyết Kỳ, "Sao vậy, mắt phải tỷ lại thấy đau rồi sao?" Bích Dao không biết bảy năm qua tiểu Kỳ đã gặp những chuyện gì, nhưng thấy dáng vẻ đầy thống khổ vừa rồi của nàng, đủ biết những năm ấy nhất định không vui sướng gì.

Ánh mắt Bích Dao lóe lên vẻ thương cảm, nàng bước tới gần Lục Tuyết Kỳ.

Lục Tuyết Kỳ thấy Bích Dao tiến lại gần mình, không khỏi cảm thấy kinh ngạc, "Cô...!muốn làm gì?" Không biết tại sao bản thân lại không có ý định ngăn cản nàng, cả người cứng đờ, không dám cử động.

Bích Dao nắm chặt tay phải Lục Tuyết Kỳ, khẽ ngẩng đầu, hôn nhẹ lên mắt phải của nàng, lông mi Lục Tuyết Kỳ khẽ run, cái chạm nhẹ như không khiến tim nàng đập như đánh trống.

"Tỷ có còn đau không?" Bích Dao ân cần hỏi, Lục Tuyết Kỳ theo phản xạ lắc đầu, hai tai đã sớm ửng đỏ, may nhờ nơi này ánh sáng mờ ảo, nên không bị Bích Dao nhìn thấy.

Thấy Lục Tuyết Kỳ không nói gì, Bích Dao vội vàng giải thích, "Mẹ muội nói đây là phương pháp giảm đau hữu hiệu nhất." Lục Tuyết Kỳ nghe thấy vậy, đoạn khẽ nhíu mày, lẽ nào đối với ai cũng có thể làm vậy, nàng im lặng dùng ánh mắt dò hỏi, Bích Dao hiểu ý, khuôn mặt hơi đỏ lên, "Phương pháp này chỉ sử dụng với người thân thiết nhất."

"Thân thiết?" Lục Tuyết Kỳ càng cảm thấy nghi ngờ, "Bích...!Dao, đây chẳng qua mới chỉ là lần thứ ba cô gặp tôi, sao có thể nói là thân thiết được?"

"Tiểu Kỳ, muội là..." Bích Dao chợt nhớ lại bộ dạng nhập ma ban nãy của Lục Tuyết Kỳ, kịp thời dừng lại, mặc dù không biết nguyên nhân vì sao Lục Tuyết Kỳ có tâm ma, nhưng nàng mơ hồ cảm nhận được tất phải liên quan đến sự việc xảy ra bảy năm trước, từ khi gọi tên nàng, Lục Tuyết Kỳ bắt đầu có một vài hành động bất thường, có thể hiện tại không thích hợp để làm rõ thân phận, không sao, dù sao cũng tìm thấy tiểu Kỳ rồi, đời còn dài, sẽ có ngày cả hai nhận ra nhau thôi.

Bích Dao mím môi cười, "Chỉ gặp ba lần thì đã sao, muội thấy thân thiết thì chính là thân thiết.".

Ngôn Tình Sủng
Lục Tuyết Kỳ ngây ra, nụ cười trước mặt tươi như hoa, đôi mắt sáng ngời, dáng vẻ rất tự tin, như thể nàng thật sự là người thân cận với Bích Dao.

Lục Tuyết Kỳ đành nuốt lời từ chối định nói ra xuống, cúi đầu đứng dậy, "Chúng ta đi thôi, bằng không e rằng Tăng Thư Thư sẽ không chống đỡ tiếp được."

"Được!" Bích Dao đứng dậy, hai tay để sau lưng, nhảy chân sáo theo sát bên cạnh nàng, dáng vẻ vô cùng cao hứng.

Lục Tuyết Kỳ bước chậm lại, đợi nàng đuổi kịp, nhìn vẻ phấn chấn của đối phương, không hiểu sao bản thân cũng thấy nhẹ nhõm hơn.

Bên trong tế đàn, tiếng kêu thảm thiết aaaaaa vừa vang lên thì rầm! Tiếng một vật nặng rơi xuống, Tăng Thư Thư ngã lăn trên mặt đất, hai mắt nổ đom đóm.

Y ôm lấy ngực, cảm giác vô cùng đau đớn, Niên lão đại này quả nhiên khó đối phó, bảo vật trong túi Bách Bảo đều đã dùng hết rồi, cuối cùng cũng phải đón nhận kết cục này.

Nhìn Niên lão đại chầm chậm bước đến gần, Tăng Thư Thư thầm nghĩ, Tuyết Kỳ, muội nhanh đến đi, ta sắp được xuống uống trà với Diêm vương rồi đây này.

Niên lão đại nhìn y vẻ khinh thường, một tay cách không tóm Tăng Thư Thư lên, Tăng Thư Thư lơ lửng ở giữa không trung, càng ra sức giẫy dụa, Niên lão đại mất kiên nhẫn gằn giọng: "Nói, hai kẻ đã đi cứu con tin là ai?"

Tăng Thư Thư hoảng sợ, nhưng ngược lại vẫn mạnh miệng: "Hừ, Niên lão đại, lớn lối không được bao lâu nữa đâu, lát nữa Tuyết Kỳ tới, chắc chắn sẽ cho ngươi thảm bại, Luyện Huyết đường các ngươi cũng sẽ bị Thanh Vân chúng ta diệt sạch!"

"Ranh con ngạo mạn!" Niên lão đại vận sức, ném Tăng Thư Thư xuống dòng dung nham cuộn chảy xung quanh tế đàn, bọt khí không ngừng nổi lên, nếu nhìn kĩ có thể thấy dường như có thứ gì đó đang chuyển động dưới hồ.

Tăng Thư Thư kinh hãi nhìn mình càng lúc càng gần dòng dung nham, y còn tận mắt nhìn thấy một bóng đen mình dài lao từ trong nham thạch ra, cái miệng rộng ngoác ra như muốn nuốt chửng con mồi, Tăng Thư Thư tự nhủ, ôi thôi xong, mình còn chưa kịp thổ lộ với Tuyết Kỳ, còn chưa kịp theo đuổi Tuyết Kỳ, còn chưa kịp cầu thân Tuyết Kỳ...!
Vụt, kiếm khí lướt qua mặt y, lao thẳng về phía sau, chỉ nghe ục một tiếng, bóng đen kia lại lặn xuống dòng nham thạch.

Y vừa mở mắt ra lập tức thấy Tuyết Kỳ y ngày đêm nhớ mong như thần tiên hạ trần, vừa tóm lấy áo y, vừa khẽ xoay Thiên Gia kiếm cầm trong tay, đưa y thoát khỏi Quỷ Môn quan..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play