Tộc nhân trong viện lập tức bàn luận ầm ĩ, nhiều năm như vậy, họ quả thực chưa từng hưởng được chỗ tốt gì từ gia sản dòng họ, thậm chí họ không biết gia tộc rốt cuộc có bao nhiêu sản nghiệp? Chẳng qua trước mắt họ quan tâm nhất không phải trong huyện có bao nhiêu sản nghiệp, mà là đất đai ruộng tốt.Mọi người nghe nói lão Tộc trưởng đã sắp xếp cho Tùng Hà Phòng hơn tám trăm mẫu đất ở thôn Tùng Hà, mọi người lập tức kích động trong lòng, Tùng Hà Phòng không đến hai mươi hộ, bình quân mỗi nhà được phân hơn bốn mươi mẫu ruộng tốt, đây là một khoản tài sản lớn cỡ nào.- Xin mọi người an tĩnh!Lý Diên Khánh liên tục hô ba tiếng, mọi người mới dần an tĩnh lại.
Lý Diên Khánh tiếp tục nói:- Lý Văn Quý muốn làm Tộc trưởng, một nguyên nhân rất quan trọng chính là muốn mưu đồ đất đai gia tộc.
Đêm qua ta tới trong huyện hỏi thăm, mười khoảnh ruộng tốt ở Hồng Lâm cũng chưa từng bán cho Trương Quân Bảo, bởi vì ruộng tốt còn treo trên danh nghĩa của lão Tộc trưởng, Lý Văn Quý không có quyền chuyển nhượng, mắt thấy năm mới sẽ đến tế tộc, Lý Văn Quý sợ hãi thôn Lý Văn và thôn Tiềm Sơn muốn bắt chước thôn Tùng Hà tự lập, mất đi mảnh đất Hồng Lâm, cho nên hắn liền tự mình đạt thành hiệp nghị bán cho Trương Quân Bảo, bán mất mảnh đất của chúng ta.- Đánh chết cẩu tặc Lý Văn Quý này!Không biết là ai tức giận hét lớn một tiếng, mọi người cùng căm phẫn rống to.
Tất cả mọi người nhắm ngay đầu mâu cừu hận vào Lý Văn Quý, đây cũng là mục đích của Lý Diên Khánh, hắn muốn mượn cơ hội này thu thập Lý Văn Quý, đầu tiên phải nhận được duy trì nhất trí của tộc nhân thôn Lý Văn và thôn Tiềm Sơn.Đúng lúc này, cửa đột nhiên mở ra, mấy tộc nhân ngồi ở cửa vội vàng đứng dậy, hoảng sợ lui về phía sau vài bước.
Chỉ thấy mười mấy người đi tới từ bên ngoài, người đàn ông trung niên đi phía trước, dáng người vừa cao vừa béo, mặc áo da dầy, mặt mũi bóng loáng, chính là Trương Quân Bảo, phía sau là mười mấy hậu sinh Trương gia.Tộc nhân trong viện vội vàng đứng dậy, đôi mắt Lý Đại Ấn lập tức đỏ bừng lên, hét lớn một tiếng:- Trả mạng cho con trai ta!Lão cầm ghế đẩu lên muốn nhào tới, người bên cạnh vội vàng kéo lão.
Lúc này Lý Diên Khánh đi tới lạnh lùng nói:- Xin hỏi Trương viên ngoại không mời mà tới là muốn làm gì?Trương Quân Bảo cười khan một tiếng nói:- Nghe nói Lý Giải Nguyên trở về, cuối cùng Lý gia có một người biết đại thể, cho nên ta tới nói chuyện một chút.Lý Diên Khánh khoát tay ngăn tộc nhân đằng sau phẫn nộ mắng, nói với Trương Quân Bảo:- Trương viên ngoại muốn nói gì?- Cái này sao?Trương Quân Bảo nhìn tộc nhân Lý thị đầy sân:- Chỉ sợ đây không phải chỗ nói chuyện.Lý Diên Khánh thản nhiên nói:- Vì cân nhắc tới an toàn cho Trương viên ngoại, tốt nhất nói ngay ở nơi này, ta nghĩ có lời gì mọi người tốt nhất nói ra, mặc kệ có tiếp thụ hay không, nhưng ít ra không có hiểu lầm, đúng không!- Ha ha! Lý Giải Nguyên thực biết nói chuyện, đã như vậy ta liền nói thẳng.Trương Quân Bảo lấy một bản khế ước từ trong lòng ra, giương lên nói với Lý Diên Khánh:- Đây là khế ước mua bán ta ký kết với Tộc trưởng các ngươi, mười khoảnh ruộng tốt ở Hồng Lâm kia ta đã mua với gia năm quan mỗi mẫu, hai bên đều đã ký tên đồng ý, các ngươi có gì bất mãn có thể đi tìm Lý Văn Quý, không liên quan tới Trương Quân Bảo ta, càng không thể ngăn cản ta đo đạc đất đai, xây dựng phòng ở, ta không hy vọng chuyện bất hạnh khuya ngày hôm trước lại xảy ra lần nữa, nhưng nếu các ngươi còn dám đến ngăn cản, ta thực sự không thể cam đoan an toàn của người thân các ngươi.Lão vừa nói xong, Lý Diên Khánh lại nhanh chóng chiếm khế ước trên tay lão, tốc độ nhanh như chớp.
Trương Quân Bảo không kịp đề phòng, lập tức sợ hãi hô:- Nhanh trả lại cho ta!Lý Diên Khánh không để ý tới lão, mở khế ước ra, quay đầu nói với tộc nhân:- Bản khế ước này là khế ước bán đất của Lý Văn Quý và Trương Quân Bảo ký kết, nhưng ta muốn nói cho mọi người.
Thứ nhất, đất không phải tài sản cá nhân Lý Văn Quý, hắn không có quyền bán; thứ hai, khế ước đất cũng không được đăng ký ở chỗ quan phủ, mảnh đất Hồng Lâm vẫn thuộc về chúng ta, khế ước này chỉ là miếng giấy lộn, không có chút ý nghĩa!Nói xong hắn xé khế ước thành mảnh nhỏ, ném cho Trương Quân Bảo, giận dữ mắng mỏ:- Cút ra ngoài cho ta, nơi này không chào đón ngươi!Trương Quân Bảo gần như muốn giận điên lên, lão hung hăng giậm chân một cái:- Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, các ngươi cứ đợi mà xem!Trương Quân Bảo nổi giận đùng đùng rời đi, Lý Diên Khánh lại được tộc nhân chen vào giữa, mọi người cực kỳ kích động, vội vàng tỏ thái độ đồng ý toàn lực ủng hộ Lý Diên Khánh.
Thái độ cường ngạnh của Lý Diên Khánh nhận được sự duy trì nhất trí của tộc nhân, cũng khiến lòng tin của các tộc nhân trở về.Vì đấu tranh với Trương gia tốt hơn, giữ gìn lợi ích bản thân, dưới đề nghị của Lý Diên Khánh, tộc nhân Lý thị thôn Lý Văn và thôn Tiềm Sơn thành lập hội tộc nhân lâm thời, mọi người tuyển cử Lý Diên Khánh, Lý Chân, Lý Đại Ấn cùng Lý Hồng thôn Tiềm Sơn làm người chủ sự, mặc dù còn chưa rõ ràng, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu, trên thực tế đây sẽ là hội tông tộc mới.Một khi phong ba đất đai lần này kết thúc, họ sẽ chính thức quyết liệt với Lộc Sơn Phòng.Tất cả mọi người trở về nhà mình, hoàn toàn trái ngược với sự ủ rũ trước đó, lúc họ rời đi mỗi người tinh thần phấn chấn, lòng tin lại bắt đầu khôi phục.
Lý Diên Khánh trở về không thể nghi ngờ khiến họ thấy được hi vọng.Trong phòng khách, Lý Diên Khánh mời mấy vị tộc nhân ngồi xuống, để Trung thúc đun một bình trà, trong ba người Lý Chân Lý Đại án trước sau là Bảo Chính thôn Lý Văn, uy vọng tương đối cao.
Lý Hồng là phụ thân của Lý Đông Đông, đức cao vọng trọng tại thôn Tiềm Sơn, tộc nhân Lý thị bảy hộ thôn Tiềm Sơn nhất trí đề cử lão làm đại biểu.Tộc nhân tụ hội chỉ là động viên một chút, thống nhất nhận thức chung, nhưng cách đối phó cụ thể, còn cần bốn người họ thương nghị.Lúc này, Lý Diên Khánh trầm ngâm một lát hỏi ba người:- Ta muốn xác nhận trước một sự kiện, vùng đất Hồng Lâm kia là gia tộc Trương thị muốn mua, hay là cá nhân Trương Quân Bảo muốn mua?Đây là chuyện Lý Diên Khánh muốn xác minh nhất, trên đường đi hắn đều suy nghĩ chuyện này.
Mặc dù Lý Chân nói cho hắn biết là đệ tử Trương gia đến chiếm đất trước, cũng so sánh chuyện này với tranh chấp cướp nước mười năm trước, nghe dường như là lần tranh đấu thứ hai của gia tộc Trương thị và gia tộc Lý thị.Nhưng Lý Diên Khánh vẫn cảm thấy hơi kỳ quặc.
Trương Quân Bảo thế nào cũng không giống người vô tư, chuyện tốt như vậy lão làm sao lại hưởng cùng tộc nhân? Mà đầu năm nay lão lợi dụng đội tàu của nhà Vương Quý gây sự với Tộc trưởng, đưa ra chuyển nhượng mảnh đất Hồng Lâm làm điều kiện, Tộc trưởng nói lão đang mua đất cho mấy đứa con trai.Lúc này, Lý Đại Ấn lập tức tiếp lời:- Đương nhiên là gia tộc Trương thị.
Trương Quân Bảo đến chiếm đất luôn miệng nói, mảnh đất này đã thuộc về gia tộc Trương thị, sao lại là cá nhân hắn chiếm cứ?.