Lý Diên Khánh nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi tường cao, một đường đi nhanh chóng, ngựa quen đường cũ đi tới trước một tòa lầu các gần hồ nước.
Trong Lý phủ trấn Lộc Sơn cũng có một tòa lầu các hoàn toàn tương tự, là thư phòng của Lý Văn Hữu, nếu như Lý Văn Quý hoàn toàn bắt chước huynh trưởng, như vậy tòa lầu các này cũng là thư phòng của Lý Văn Quý.Lý Diên Khánh dùng chủy thủ cạy mở một cánh cửa sổ, quan sát một lát, bên trong quả nhiên là thư phòng, hai hàng giá sách trưng bày dựa vào vách tường, phía trên đặt các loại đồ sứ quý báu, mặt đất rất sạch sẽ, không có chút bụi, hắn nhảy lên cửa sổ, bỏ giày, chỉ đi bít tất nhảy vào trong thư phòng.Tìm một vòng ở tầng một, không phát hiện thứ muốn tìm, hắn thuận theo cầu thang lên tầng hai.
Tầng hai là chỗ nghỉ ngơi của Lý Văn Quý, có một chiếc giường lớn, chăn đệm xếp chỉnh tề, phía tường đông cũng có một loạt giá sách, phía trên trưng bày một số văn thư chỉnh tề.
Trên giá sách, Lý Diên Khánh thấy được một chồng thư, hắn cẩn thận từng chút lấy một phong thư trong ngực ra, nhét vào trong chồng thư này.Hắn lập tức nhanh chóng rời khỏi thư phòng, theo đường cũ rời khỏi tòa nhà của Lý Văn Quý.Trời chưa sáng ngày tiếp theo, Lý Diên Khánh cùng Lý Chân lên đường.
Lúc đến Lý Chân cưỡi một con lừa, tốc độ quá chậm, Lý Diên Khánh liền để Lý Chân cưỡi Hỏa Thán mã phụ thân mua, hai người cưỡi ngựa chạy gấp tới trấn Lộc Sơn.Giữa trưa, Lý Diên Khánh và Lý Chân đã tới trấn Lộc Sơn, bởi vì sắp tới năm mới, trấn Lộc Sơn cũng hơi náo nhiệt, hai bên đường cái bày đầy các sạp hàng đồ tết, gà vịt cá tươi, thỏ rừng con hoẵng, thịt hươu khô cùng các loại hoa quả tươi, còn có vải vóc tơ lụa, đồ trang sức bạc đồng, bán các câu đối treo cửa vân vân.Trên quan đạo thỉnh thoảng có đứa trẻ chạy, Lý Diên Khánh và Lý Chân không thể không tung người xuống ngựa, dẫn ngựa đi chậm.
Nơi này cách Hồng Lâm năm dặm, bên kia xảy ra chuyện gì, bình thường trấn Lộc Sơn đều sẽ biết chuyện, cho dù trấn Lộc Sơn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng Lý Chân vẫn rất lo lắng, y sợ đêm qua lại xảy ra tranh chấp.- Khánh ca nhi!Bên cạnh bỗng có người hô to, Lý Diên Khánh quay đầu lại thấy Cố tam thẩm ven đường đang bày sạp hàng gà vịt, Lý Diên Khánh vội vàng tiến đến cười nói:- Tam thẩm buôn bán tốt chứ?- Cũng tạm được!Cố tam thẩm cười tủm tỉm nói:- Cha ngươi nói ngươi sắp tới kinh thành, sao còn chưa đi?- Phải tới cuối tháng sau nữa!Đại nhi tử Cố Thiết Trụ của Cố tam thẩm đã được Lý Đại Khí mang đến kinh thành mưu sinh, cho nên gia đình Cố tam thẩm cũng rất nhiệt tình với Lý Diên Khánh, nàng nhìn thấy Lý Chân, sợ Lý Diên Khánh cuốn vào trong thị phi, liền kéo Lý Diên Khánh qua một bên thấp giọng nói:- Tuổi ngươi còn nhỏ, tuyệt đối không nên tham dự tranh chấp, đây là chuyện của người lớn, tự họ sẽ giải quyết, nếu ngươi không cẩn thận, sẽ xảy ra nhân mạng đấy!Lý Diên Khánh cười nói:- Tam thẩm yên tâm đi! Ta không phải tới đánh nhau.- Khánh ca nhi là người đọc sách, rõ lí lẽ, có ngươi ở đây, Lý gia sẽ không chịu thua thiệt nữa.Lúc này, Lý Diên Khánh trông thấy Lý Chân đang nói chuyện với một tộc nhân, liền cáo từ Cố tam thẩm, dẫn ngựa đi tới trước mặt Lý Chân.
Lý Chân nói với hắn:- Hôm qua Huyện Úy đã tới, là Trương Quân Bảo phái người tới huyện báo án, Huyện Úy đưa ra phương án chia mảnh đất thành hai, Trương gia bảy phần, Lý gia ba phần, chúng ta kiên quyết không đồng ý, La Huyện Úy liền để tự chúng ta bàn bạc giải quyết, hắn lưu lại mấy nha dịch liền rời đi.Lý Diên Khánh cười lạnh một tiếng:- Chỉ sợ không phải báo án, là tìm hậu trường đến cảnh cáo chúng ta!Lý Chân ngây ra một chút, y lại không nghĩ thông điểm này, nếu là như vậy chuyện sẽ phiền toái, Trương gia có quan phủ duy trì, họ làm sao có thể là đối thủ?Y hơi lo lắng nhìn Lý Diên Khánh, Lý Diên Khánh cực kỳ bình tĩnh nói:- Tam thúc đừng vội, triệu tập tộc nhân thôn Lý Văn và thôn Tiềm Sơn lại, mọi người chúng ta cùng thương lượng đối sách, phải siết chặt nắm đấm, mới có thể nhất trí đối ngoại.Trong giọng nói bình tĩnh của Lý Diên Khánh để lộ một loại tự tin mạnh mẽ, Lý Chân hoàng mang lo sợ, vội vàng gật đầu nói:- Hiện giờ ta đi thông báo!Y vừa quay người muốn đi, Lý Diên Khánh lại gọi y lại:- Tạm thời đừng thông báo Lý Đại Quang.Lý Chân lấy làm kinh hãi:- Đại Quang có vấn đề sao?- Cũng không phải nói hắn có vấn đề, lập trường của hắn luôn bất ổn, vẫn cẩn thận một chút thì tương đối tốt.Lý Chân biết Lý Diên Khánh nói đúng, Lý Đại Quang đã bị Lý Văn Quý lôi kéo, mỗi lần thương nghị mọi người chỉ trích Lý Văn Quý, y đều trăm phương ngàn kế giải vây thay Lý Văn Quý, có người này ở đây, dù họ làm gì, Lý Văn Quý đều biết.…Sau nửa canh giờ, mười mấy tộc nhân tập trung ở nhà Lý Diên Khánh.
Hết thảy thôn Lý Văn có hai mươi mốt hộ tộc nhân Lý thị, thôn Tiềm Sơn có bảy hộ, cộng lại là hai mươi tám hộ.Mấy ngày nay mọi người bị Trương Quân Bảo đánh cho hồ đồ, ngoại trừ Lý Đại Ấn phẫn hận vì con trai bỏ mình ra, tâm tình những người khác nặng nề nhưng lòng tin không đủ, người ngồi đầy trong viện, ai cũng không nói chuyện, bầu không khí hơi ngột ngạt.Chẳng quã một ngàn mẫu đất cứ vứt bỏ như vậy, ai cũng không cam tâm, cho nên khi Lý Diên Khánh ra mặt tranh thủ quyền lợi cho mọi người, trong lòng mọi người lại có một chút hi vọng, đều chạy tới nhà Lý Diên Khánh.Lý Diên Khánh đứng trên sàn gỗ nói với mọi người:- Các vị thúc bá huynh trưởng, xin mọi người nghe Diên Khánh nói mấy câu!Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn Lý Diên Khánh, Lý Diên Khánh không chút hoang mang nói:- Sự kiện đất đai lần này cũng không phải đột nhiên xảy ra, trên thực tế Lý Văn Quý tính toán đã lâu, hết thảy sản nghiệp gia tộc Lý thị có hai khối lớn, một khối là sản nghiệp bao gồm khách sạn, quán rượu, cửa hàng và đội tàu, khối này vẫn luôn do Lý Văn Quý khống chế, trên danh nghĩa là gia sản dòng họ, nhưng nhiều năm như vậy mọi người có được hưởng chỗ tốt gì?Lý Diên Khánh nói lời này động tới tâm tình mọi người.
Lý Đại Ấn oán hận nói:- Diên Khánh nói đúng, dựa theo tộc quy, hài tử trong tộc đến trường đọc sách, mẹ góa con côi người già phụng dưỡng, còn có tộc nhân tụ hội, các loại hoạt động lễ tết hẳn đều do gia sản dòng họ phát tiền, nhưng tiền của gia sản dòng họ chỉ dùng trong tế tự tổ tông, không có bất kỳ trợ cấp nào đối với tộc nhân, những sản nghiệp kia trên danh nghĩa là tộc nhân dùng chung, nhưng trên thực tế đã biến thành tài sản riêng của Lý Văn Quý và mấy đại tộc Lộc Sơn Phòng!Lý Đại Ấn vốn là người ủng hộ Lý Văn Quý, nhưng sau khi con trai lão bị Trương Quân Bảo đánh chết, trong lòng lão đã hận Lý Văn Quý thấu xương, nếu không phải Lý Văn Quý tự mình bán đất đai cho Trương Quân Bảo, con lão làm sao lại chết?Lý Chân cũng đứng dậy nói:- Diên Khánh nói đúng, Tùng Hà Phòng cũng không quen nhìn điểm này, mới muốn tự lập ra ngoài.
Lão Tộc trưởng liền cho bọn họ hơn tám trăm mẫu đất bên thôn Tùng Hà, vì chuyện này, Lý Văn Quý đã ầm ĩ rất nhiều lần với lão Tộc trưởng..