Trình Dĩ Tình quay đầu lưu luyến không rời nhìn Lê Ngật, đi theo Tề Văn Diệu.
Một màn này, xui xẻo bị Tề Văn Diệu nhìn thấy!
Đến một nơi hẻo lánh, Trình Dĩ Tình cúi đầu, trong giọng nói đều là cô đơn không giấu được: "Anh Văn Diệu, em không biết Thời Y ở đâu."
—— Cô ta bị ông nội uy hiếp, bỏ nhà rời đi, hiện tại không một xu dính túi nên phải ở một tiệm net tên là Tụ Hữu, anh nhanh tới đó đi tìm đi! Đến đoàn làm phim tìm cái búa? Quấy rầy chuyện tốt của tôi!
"Trình Dĩ Tình!" Sắc mặt Tề Văn Diệu đại biến, tức giận, anh nắm lấy vai phải Trình Dĩ Tình, hai mắt giống như muốn phun ra lửa: "Cô thật ngoan độc."
"???."
"Anh Văn Diệu, em không có." Trình Dĩ Tình choáng váng.
Người đàn ông này bị tâm thần phân liệt sao? Sao lại nói cô ngoan độc?
—— Cẩu nam nhân, anh làm đau ba ba rồi đấy.
"Tôi sẽ không thích cô, vĩnh viễn cũng sẽ không, cô cho rằng cô muốn cự tuyệt còn nghênh đón, giở một ít thủ đoạn bất nhập lưu là tôi sẽ chú ý đến cô sao?"
Nói xong, Tề Văn Diệu cười lạnh một tiếng, ánh mắt giống như là có độc, hung hăng đâm về phía Trình Dĩ Tình.
Sắc mặt Trình Dĩ Tình chợt thay đổi, cô khó có thể tin nhìn Tề Văn Diệu, hốc mắt thoáng qua cực đỏ: "Anh Văn Diệu, em không có, em thật sự không có."
—— Mẹ nó ai muốn cự tuyệt còn nghênh đón anh?
—— Chỉ bằng anh?
"Ha!"
Tề Văn Diệu cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Anh chán ghét mình bị Trình Dĩ Tình đùa giỡn giống như một con khỉ.
Anh Văn Diệu." Trình Dĩ Tình hô một tiếng đuổi theo, muốn hỏi tốt xấu, lại bị Tề Văn Diệu không chút lưu tình hất tay ra.
Trình Dĩ Tình thất hồn lạc phách đứng tại chỗ, nhìn chăm chú vào bóng lưng Tề Văn Diệu rời đi.
Bi thương ngược dòng thành sông.
Đợi Tề Văn Diệu hoàn toàn biến mất, Trình Dĩ Tình lập tức thay đổi sắc mặt, thầm mắng một tiếng: "Cẩu nam nhân."
Muốn cự tuyệt còn nghênh đón?
Ha hả!
—— Hệ thống, trong tiểu thuyết có đoạn này sao? Tao nhớ chỉ là một câu chuyện nhỏ mang theo, cao trào là sau khi anh ta tìm được Thời Y, không phải sao?
【Đúng vậy, ký chủ】
—— Vậy đây là có chuyện gì vậy?
【 Đang điều tra, xin vui lòng chờ một chút】
【Đã điều tra xong, cốt truyện xuất hiện sai lệch, xin ký chủ sửa chữa kịp thời】
Trình Dĩ Tình: "..."
Thế giới tiểu thuyết cẩu thả như vậy?
Đây là hàng giả hàng nhái đi?
Trình Dĩ Tình nhíu mày đến nỗi có thể kẹp chết ruồi.
Thế giới này thật kỳ lạ.
Nhớ tới ánh mắt của Tề Văn Diệu, cho đến bây giờ cô vẫn cảm thấy sống lưng phát lạnh.
Đang yên đang lành, sao đột nhiên lại tức giận?
Cũng không thể là do nhìn thấy cô quay phim nên ghen tuông đi? Có xác suất này, còn không bằng nói mặt trời mọc từ phía tây, có lẽ như vậy càng đáng tin cậy hơn một chút.
"Có ổn không?"
Đột nhiên Lê Ngật xuất hiện phía sau Trình Dĩ Tình, hai mắt lộ ra sự quan tâm.
Trình Dĩ Tình chợt phục hồi tinh thần lại, sau khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú yêu thích, trong nháy mắt nở nụ cười tươi: "Ừm."
"Vậy là tốt rồi." Lê Ngật gật đầu, chỉ chỉ vị trí của đạo diễn Tào: "Chuẩn bị một chút, còn có một cảnh quay nữa. Nếu như cô không thoải mái thì có thể trở về nghỉ ngơi trước?"
"Không sao, tôi không sao, cứ tiếp tục quay là được rồi." Trình Dĩ Tình lập tức cự tuyệt.
Loại chuyện tốt như quay phim cùng thần tượng này, làm sao cô có thể bỏ qua?
Tề Văn Diệu đến đây, đối với cô mà nói, chỉ là một đoạn phim nhỏ không đáng kể, không đủ để ảnh hưởng đến cảm xúc của cô, càng không thể ngăn cản cô nhìn soái ca.
【 Ký chủ, xin hãy sửa lại cốt truyện 】
—— Đừng kêu to nữa, Tề Văn Diệu không thích tao, không phải đuổi theo Thời Y mới là yêu cầu của cốt truyện sao?
—— Hay là mày hy vọng anh ta sớm đính hôn với tao, yêu tao? Phá hư cốt truyện?
Hệ thống im lặng.
Đoàn làm phim vẫn quay phim như thường lệ, ngoại trừ Thời Y không đến, không có gì khác thường.
Mặc dù đây là lần đầu tiên Trình Dĩ Tình và Lê Ngật đóng phim, nhưng ăn ý giống như bạn bè nhiều năm.
Thời gian hoàn thành công việc còn kết thúc sớm hơn một giờ so với dự kiến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT