Chuyện Hoàng Thư Lãng có cần chuyển vào khoa tâm thần hay không còn đang đợi giải quyết thì cha mẹ Lã Vọng Thú đã vào đến nơi, vì tránh xấu hổ và không muốn giải thích luôn, tôi vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ.

Mọi chuyện xảy ra giờ đây tôi chỉ có thể dùng cảm giác để phỏng đoán, tôi nghe thấy một giọng nam, chắc là cha của Lã Vọng Thú, “Cảnh sát nói con lái xe khi say rượu, uống rượu rồi thì phải đợi tỉnh táo mới đi chứ, sao lại lái xe khi say rượu!”

Lã Vọng Thú chắc chắn không phải do xương sườn đau không thể nói chuyện, chắc không muốn đối mặt với lời dạy bảo của cha nên im lặng không nói gì.

Một giọng nữ vang lên “Đừng nói nữa, bị thương cũng bị thương rồi, truy cữu nguyên nhân làm gì nữa?”

“Nghe nói con còn đi cùng một cô gái nữa? Bị thương thế nào?” Cha Lã Vọng Thú hỏi, tôi vừa nghe đến tên mình, thật nhanh ngừng thở tiếp tục giả ngủ.

“Không sao…” Tôi cảm thấy được tia nhìn của Lã Vọng Thú, trong lời nói mang theo ý cười, anh ta biết rõ tôi giả vờ ngủ.

“Chính là người nằm ngay bên cạnh sao?” Mẹ Lã Vọng Thú hỏi, Tiểu Nguyệt đáp “Dạ, là nhân viên của anh, giữ trưa cùng nhau đi ăn cơm, trong nhà có chuyện gấp nên anh đưa cô ấy về, thế mới xảy ra chuyện.”

“Đụng phải đầu sao, không sao chứ?” Mẹ Lã Vọng Thú ân cần hỏi, “Người nhà đã đến chưa? Tiểu Thú dù sao cũng phải cho người nhà người ta một lời xin lỗi a.”

“Cô ấy một mình làm việc ở đây.” Lã Vọng Nguyệt nói, tôi đột nhiên cảm thấy bản thân thật đáng thương, mũi cay cay, nhưng lại không thể làm gì.

Chồn nghiễm nhiên trở thành người ngoài cuộc, tôi hé mắt nhìn thấy anh ta đang ngẩn người, miệng mấp máy gì đó.

“Nghỉ ngơi trước đi, chúng ta đi làm thủ tục nhập viện.” Mẹ Lã Vọng Thú nói “Tiểu Nguyệt, cô gái này tên là gì, dù sao cũng phải báo với người nhà cô ấy một tiếng, dù sao cũng là do chúng ta gây nên chuyện.”

“Cô ấy tên…” Lã Vọng Nguyệt còn chưa nói ra, tôi chen vào, “Không có chuyện gì, không cần báo cho người nhà cháu biết.”

Hai người trung niên mặt lộ vẻ kinh ngạc nhìn tôi, nghĩ lại hành vi của mình thật giống xác chết sống lại, cười cười xin lỗi “Cháu vừa tỉnh, thật sự không có chuyện gì, cháu chỉ là bị rách ra chút thôi.”

“Cháu…” Cha Lã Vọng Thú nhìn chằm chằm vào mặt tôi “Nhìn rất quen.”

“A?” Tôi có chút giật mình, mẹ Lã Vọng Thú cũng tới gần “Cháu tên gì?”

“Cháu là Lục Tiểu Kê.” Tôi trả lời, trong lòng có chút khẩn trương.

“A..” Cha Lã Vọng Thú kéo dài giọng, “Không sao, nhìn cháu Lục rất quen a.”

Tôi cũng cười cười, lại nằm trở lại giường, cha mẹ Lã Vọng Thú và Tiểu Nguyệt rời khỏi phòng, trong phòng trở lại yên tĩnh.

“Cô sợ thấy người lớn?” Lã Vọng Thú nói.

Tôi bị anh ta uy hiếp, nhưng không muốn thừa nhận “Tôi chỉ muốn người nhà của anh và anh nói chuyện thoải mái nên không nói gì.” Không biết bắt đầu từ bao giờ, tôi không thể đối mặt với người lớn, mỗi lần gặp trong lòng tôi lại lo lắng.

Hoàng Thư Lãng ngồi một bên ấn nút gọi y tá, một y tá đi đến “Có chuyện gì a?”

“Tôi muốn đi ngoài, thỉnh giúp tôi một tay.”

Mặt y ta đầy hắc tuyến, tôi nhanh chóng nói “Anh ta muốn đi toilet, cô cho anh ta vịn là được rồi.”

Chồn vịn vào y tá đi khỏi cửa, ý ta ân cần hỏi “Tiên sinh, anh ngoài bị thương ở chân, đầu có bị đụng ở đâu không?”

Lã Vọng Thú muốn ngồi thẳng dậy, xương sường bị thương đau khiến anh khẽ chau mày, dựa vào, quay đầu xem đầu bị băng kín của tôi, “Cô đúng là tuỳ thời tuỳ lúc không giữ được hình tượng hèn mọn của mình a?”

“Hừ..” tôi khẽ hừ mũi, đắc ý liếc anh ta “Cảnh tượng trong dĩ vãng tôi doạ anh, hôm nay cũng vậy, Lã quản lý, anh cũng đừng nói mát tôi.”

“Tôi tốt xấu gì cũng bị thương bên trong, nhìn không thấy.” Anh mỉm cười nói.

“…” Được, cho là vết thương của tôi là không đáng được không? a

“Cô…” Lã Vọng Thú đột nhiên mở miệng hỏi, tôi đang sờ miếng băng gạc ở đầu, quay đầu hỏi, “Chuyện gì?”

Anh ngẩng đầu nhìn tôi “Lục Tiểu Kê, trong nhà cô có người thân theo truyền thống thư hương sao?”

Tôi sững người, lắc đầu “Tôi? Người nhà tôi? Ha ha ha…” Tôi dùng sức cười, có đôi khi có những thứ tôi không đủ bản lĩnh che dấu, nói thế nào đây? Nhân sinh không cần giải thích.

Lã Vọng Thú cười nhạo một tiếng “Cô sẽ không phải từ đầu đã hèn mọn bỉ ổi thế chứ?”

Không biết đúng hay không, bởi vì tôi nhanh chóng chuyển đề tài, tôi nói “Đúng vậy đúng vậy, hèn mọn bỉ ổi không phải một ngày mà tạo nên? Tôi khi còn bé so với hiện tại còn hèn mọn bỉ ổi hơn, mặt mũi đen nhẻm, tóc tai bờm xờm, suốt ngày khóc lóc, nước mắt nước mũi tèm lem…” Nói xong tôi liền hối hận, sao có thể giải thích với anh ta chứ? Lén liếc nhìn người nào đó hào hứng đợi chờ, tôi liếm môi, xấu hổ nói “Cũng không phải là chuyện đùa…”. ngôn tình hoàn

Anh nhìn tôi, tôi thử thăm dò một câu “Tôi nói với anh rất đáng cười sao?”

“Đáng cười với cô thành buồn cười.”

Được lắm, anh hai, tôi đúng là phải nhìn lại anh, anh mà mở miệng thì đến Tống Tổ Đức cũng phải nghỉ việc.{Hana: Tống Tổ Đức – một cây bút phê bình nổi tiếng bạo miệng}

“Không có lửa làm gì có khói.” Tôi nói, giọng nói khô khốc, không một tia tình vảm “Khói lửa còn chưa bùng lên tôi còn nhìn thấy, khi khói lửa bùng lên tóc, mặt cũng đen thui, thật may không thiêu cháy mặt luôn….”

Tôi hàm hồ nói, Lã Vọng Thú im lặng, tôi ước gì anh ta không nghe, như thế tôi có thể không cần nói, quay đầu xem xét, người nào đó đang ngây ngốc “Này…” Tôi khẽ gọi một tiếng, không lẽ Lã quản lý mặc bệnh tự ngược? Rõ ràng không thích loại hèn mọn bỉ ổi như tôi, thế mà hết lần này đến lần khác đặt tôi bên người, hôm nay còn muốn nghe chuyện cũ hèn mọn bỉ ổi của tôi, không phải muốn hù tôi chứ? Làm bậy a….

Anh đột nhiên xoay người nhìn tôi, tôi cười nịnh nọt “Lã quản lý, dễ nghe không?”

“Nhàm chán.” Người nào đó đột nhiên ném xuống hai chữ, kéo rèm ngăn cách hai giường lại, bỏ lại tôi với nụ cười cứng ngắc trên mặt.

Lúc này y tá dìu chồn nhỏ về, anh nhìn khuôn mặt cứng đờ của tôi hỏi “Tiểu Kê, mặt em sao cười ngớ ngẩn vậy?”

“Mẹ anh mới cười ngớ ngẩn ấy.” Ách, cả thế giới này ai không biết a, tôi cũng kéo rèm che giường mình lại, mỗ Lãng khóc thét “Anh nhiều lắm cũng chì là muốn hỏi thăm thôi, em sao phải độc miệng như thế?”

Ngủ trên giường tôi mới phát hiện, bản thân tôi là người bị ngược và cũng là người đi ngược người. Lã Vọng Thú bị hèn mọn bỉ ổi của tôi ngược, tôi bị cái miệng quạ của anh ta ngược, không những thế tôi còn phát tiết lên chồn nhỏ, mà anh ta cũng không ngược trở lại tôi, có thể coi như anh ta là đối tượng ngược một chiều của tôi.

Tôi động người người không động tôi, động người của tôi tôi không động, dựa vào, tôi phát hiện mình rất hay nói bậy, ngủ trên giường thiếu chút nữa không nén được muốn phun ra.

Nói trắng ra, tôi là tự mình chuốc lấy.

Buổi tối, Lã Vọng Thú vẫn không kéo rèm ra.

Lúc trước tôi vẫn nghĩ anh sẽ phát minh ra gì đó để đả kích tôi, vậy mà giờ cảm thấy không đúng lắm, không giống như anh ta ngược tôi? Giống như tôi đang ngược anh ta thì đúng hơn, cả lúc ăn tối cũng không thèm kéo rèm ra.

Trước kia tôi không hiểu sao người ta lại thích những người nhiệt tình hơn cái người có bản mặt lạnh băng, hôm nay coi như hiểu rõ, khuôn mặt nóng bỏng đến khó chịu cũng không khó chịu bằng khuôn mặt lạnh như cái mông.

Tôi cẩn thận kéo rèm, “Lã quản lý, anh làm sao vậy?”

Thì ra đang ngồi đọc báo, ghé mắt nhìn tôi, tròng mắt khẽ đảo, nhìn tôi thật sâu, sau đó tiếp tục đọc báo.

Cảnh giới cao nhất của sự khinh bỉ a.

Tôi mở khoé miệng vô cùng xoắn xuýt, chồn nhỏ ăn cơm no lại ngồi ngâm thơ, “….Biệt hữu u tình ám hận sinh, thử thời vô thanh thắng hữu thanh….” {hana: “别有忧愁暗恨生, 此时无声胜有声 – Biệt hữu u tình ám hận sinh, thử thời vô thanh thắng hữu thanh – Ôm sầu, mang giận ngẩn ngơ, tiếng tơ lặng ngắt, bây giờ càng hay” hai câu thơ trong Tiếng Đàn Trên Sông (Tỳ Bà Hành – Bạch Cư Dị) – Bản dịch thơ của Phan Huy Vịnh}

“Câm miệng, không cho phép gào thét.” Tôi mang theo lửa giận phừng phừng nằm trên giường, hai hàng lệ từ khoé mắt rơi, đầu của tôi… đại khái là chấn động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play