Tôi tên là Lục Tiểu Kê, nghề nghiệp là trạch nữ ở nhà viết tiểu thuyết.
Tôi hoàn toàn không có cái gọi là khái niệm về thời gian, nhưng thời gian đối với tôi lại rất có khái niệm, thời điểm tôi leo lên giường và bắt đầu say giấc thì trời sáng, khi tôi tỉnh dậy đã là đêm tối.
Tôi cảm thấy bản thân đúng là con trâu a, lật người một cái mà trái đất đã xoay một trăm tám mươi độ.
Làm một người viết tiểu thuyết trên mạng, tôi luôn mong muốn một ngày thế giới internet sẽ vinh danh tôi, tôi rất hi vọng, chờ mong một ngày có người vượt cả ngàn dặm đến xin chữ ký của tôi, như vậy đúng là làm rạng danh cái tên tôi – Lục Tiểu Kê.
Quả thật tôi cũng là một cô gái vô cùng thuần khiết, không tự kỷ dù bản thân cũng chỉ là một cô nhóc, cũng không dám có những tư tưởng không lành mạnh, chỉ là có một ngày thầy giáo tôi phát sách, từ miệng thầy lần lượt phát ra những cái tên “Cái này cho Tiểu Minh, cái này cho Tiểu Hoa, cái cuối cùng…. cho con gà con.”
Tôi khờ dại trong tiếng cười không dứt của mọi người.
Khi về ký túc xá tôi quyết tâm dùng tuổi thanh xuân để đọc sách, chuyện xưa nói cho tôi biết, đối mặt với khó khăn không thể trốn tránh, nên dũng cảm đương đầu, vì vậy ngày hôm sau, tôi ưỡn ngực ngẩng cao đầu, phóng khoáng dũng cảm tiếp nhận, tôi nói với bạn học của mình rằng, biệt danh của tôi chính là con gà con, thì sao!
Rốt cuộc tên của tôi được truyền đi rất nhanh, mọng tưởng nảy mầm từ đây.
Chính là ngày này hình như còn rất xa xôi.
Bởi vì tôi còn chưa nổi danh, vẫn là một con gà vô danh hèn mọn, hàng ngày ở nhà gõ bãn phím a.
Vì gặp cái thằng cha tiểu thụ kia nên tôi viết tiểu thuyết Đammie.
Tiểu thuyết online rất thịnh hành, chỉ cần trả một chút phí internet là đã có thể phát tán, gần đây tiểu thuyết đammie rất được ưa chuộng… tôi có thể ngửi thấy điều ấy.
Dưới tầng nhà tôi có một hủ nữ, mỗi khi đêm xuống có thể nghe được tiếng rên rỉ của đàn ông vọng ra từ nhà cô ấy, lúc đầu còn tưởng cô ấy đưa bạn về nhà xoxo, về sau mới biết đó là sở thích đặc thù của các hủ nữ.
Vì viết tiểu thuyết đammie, tôi đã mượn cô ấy khá nhiều phim GV để làm tư liệu nghiên cứu.
Tối hôm đó, trong tay tôi đang cầm mấy cái đĩa GV, mặc áo hai dây và quần đùi chui ra khỏi chăn, lạnh run, tôi mặc lên một chiếc áo lông, hai que củi phía dưới thò ra chuẩn bị xuống tầng đổi đĩa GV, khi tôi rời khỏi chăn, vì lười biếng tôi buộc túm tóc thành đuôi gà phía sau, quần áo như lông vịt, gặp anh ta ở bậc cầu thang.
Tôi nhớ được lúc ấy chân tôi run rẩy, bên dưới áo lông lộ ra hai quen củi lồng trong cái quần đùi, đứng ở bậc thang phía trên, ở chỗ rẽ còn chó chút gió lạnh, tóc tôi vốn rễ tre rồi, giờ bị gió thổi tung lên thật giống như đám lông gà bay trong gió, quấn quýt trong gió.
Tôi xấu hổ khẽ nhếch miệng, nghĩ thầm ở tầng này có hộ gia đình mới chuyển đến sao, sau đó tôi thấy hủ nữ Chu Tiểu Bạch mở cửa, gọi anh ta “Tiểu Thụ, anh đến thật đúng lúc, vừa hay mang cái này cho Tiểu Nguyệt.”
Thì ra là người quen của hủ ữn, khó trách gọi là Tiểu Thụ.
Chu Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn thấy tôi, kêu lên “Tiểu Kê a, tới lấy đĩa à!”
Tôi gật đầu, dùng tốc độ nhanh nhất có thể lao vào phòng cô ấy, hung hăng hắt hơi một cái, tôi cảm thấy mình được chú ý.
Đêm hôm đó tôi lại bò vào chăn với hai hàng nước mũi, hủ nữ dưới tầng ca hát “Tiểu thụ ở nơi đâu a, tiểu thụ ở nơi đâu a, tiểu ôm trong lòng hoài bão lớn, cường công mau đến gia nhập a, 3p (hình thức 2nam + 1 nữ) cũng được a…” {hana: Có cần bổ túc về đammie không??? Bạn cũng mù tịt, có điều mấy từ kiểu “Tiểu công, tiểu thụ, nữ vương thụ và cường công bạn hiểu nhá, bạn nào muốn biết cmt bên dưới bạn giải thích riêng cho, bạn là trạch nữ, hêm phải hủ nữ, ngượng a}
Sau đó tôi liền nghĩ ngay đến người đàn ông ở góc ngoạt kia, mỉm cười không nói lời nào, “A thu…” Tôi nghĩ tôi bị hung thần ám ảnh, bị một hung thần tên tiểu thụ ám ảnh.
Bút danh của tôi là Con gà hèn mọn bỉ ổi, gần đây tôi rất thẳng thắn thành khẩn, đăng ký ở nơi đâu cũng dùng ID này, phải biết rằng danh tự này với tôi có nhiều duyên phận a.
Tu mười năm có thể cùng thuyền, tu trăm năm khó gặp con gà hèn mọn bỉ ổi a.
Tôi rất hèn mọn bỉ ổi, một con gà hèn mọn bỉ ổi, đối với máy tính lại nghĩ đến đàn ông.
Chỉ dựa vào khoản thu từ internet thì đến tiền điện cũng không trả đủ, tôi vì muốn nuôi sống bản thân nên đành phải đi làm thêm, tôi làm thêm tại một cửa hàng McDonald.
Ngày đó tôi đang đứng ở chỗ làm, đột nhiên trông thấy một hình dáng quen thuộc đi tới trước quầy, tôi vứt xuống khoai tây đang chiên vội chạy ra ngoài, anh ta nhìn thấy tôi hơi giật mình, rồi mỉm cười “Cô à, cho hai gói sốt cà chua.”
Tôi nhìn anh ta mặc âu phục chỉnh tề, không giống người ăn Mcdonald, nhưng tôi nghĩ đây chắc là duyên phận a, cúi xuống thật thấp đưa đồ cho anh ta, khoé miệng anh ta cong lên, tay nhanh chóng đưa ra cầm lấy hai gói sốt cà chua, nói cảm ơn rồi bước đi.
Bên cạnh có người dùng tay kều kều tôi “Tiểu Kê, bạn bị ngốc à, lấy nhiều như vậy là gì!”
Bữa tối hôm đó của tôi là bánh mỳ kẹp sốt cà chua, tôi đoán anh ta thích ăn sốt cà chua.
Hủ nữ dưới tầng nói cho tôi biết, anh ta tên là Lã Vọng Thú, là nữ vương thụ, tôi đang muốn viết tiểu thuyết đammie thì trên trời rơi xuống một nữ vương thụ, nói xem, đây không gọi là duyên phận thì là gì a?
Có điều vài ngày sau dù tôi có dùng sốt cà chua chan thành canh ăn cũng không thấy nữ vương thụ kia đến cửa hàng McDonald, cuộc đời tôi không thể tìm được người đàn ông điềm đạm thứ hai nào…
Người đàn ông điềm đạm đầu tiên với tôi đã sớm không thấy đâu, hôm nay người thứ hai cũng biến mất.
Tôi suy nghĩ thật lâu về chuyện vì sao tôi luôn bị ám ảnh, về sau tôi phát hiện, tôi đối với những người đàn ông điềm đạm thì hoàn toàn không có sức chống cự, tôi hèn mọn bỉ ổi như thế đứng trong hành lang, anh ta còn có thể mỉm cười với tôi, cực phẩm trần gian a.
Đêm trước lễ tình nhân, khi tôi tan làm ở cửa hàng McDonald, trên đường có rất nhiều đôi tình nhân đi qua tôi, rồi lại giống như trong tiểu thuyết, có một cô bé xinh xắn cầm giỏ hoa đi đến trước mặt tôi. Đáng tiếng tôi không phải là người lãng mạn đến mức tự mua hoa cho mình, chính xác mà nói tôi là người đến tiền cơm còn chẳng có, lấy tiền đâu mà mua hoa, tôi ủ rũ lắc đầu, tốt bụng cúi người xoa đầu cô bé kia nói “Chị không có tiền…”
Nào biết nhóc con đột nhiên nói với tôi “Biết thừa chị không có tiền rồi, thấy chị không có việc gì làm, em đến đây là muốn hỏi chị có muốn bán hoa cùng với em không a.”
Vì vậy đêm tình nhân tháng hai, tôi cùng cô bé lạ lẫm kia ôm hoa bán ở trên đường, bởi vì đúng như cô bé kia nói, tôi đúng là không có chuyện gì làm.
Chúng tôi đi hết phố đông rồi đến phố tây, chỗ đó có một quán bar với ánh đèn lấp lánh, có rất nhiều đôi tình nhân ra vào, tôi chuẩn bị đến trước cửa quán đứng bán, có lẽ sẽ đắt hàng.
Tôi đứng ở đó bán đến khi chỉ còn một bó cuối cùng, tôi tự khâm phục trí tuệ của bản thân, có điều chỉ một giây sau, tôi đã hối hận vì sự thông minh của mình, tôi nhìn thấy Lã Vọng Thú đang đi về phía này, bên cạnh còn có cô hũ nữ dưới tầng, tôi quẫn bách, dùng bó hoa cuối cùng che chắn trước mặt, trốn sang bên cạnh quán, cho đến khi họ đi vào.
Cành hoa bị tôi dùng che mặt kia, lá cây dập nát, cánh hoa cũng rơi xuống, giống như sự hèn mọn của tôi lúc này.
Tôi quay đầu lại, nhìn tên quán “BLOODY MARY”.
Tôi hít dâu một hơi, không biết thầm mền một tuần không có kết quả có được coi là thất tình không.
Thất tình đi uống rượu là đương nhiên, tiểu thuyết không phải vẫn viết thế sao.
Tôi bị mất hoa, khí thế bừng bừng đẩy cửa bước vào, đối với người đàn ông ở trong quầy bar nói “Cho tôi một ly vong tình.”
Nhân viên phục vụ giật mình, dừng một lúc nói “Tiểu thư, cho cô một ly nước lọc được không…”
Nước lọc… cũng là nước “Vậy, nước lọc cũng được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT