Chỉ thấy phía trước là một vùng rừng sâu đất trũng, ba mặt dựng giá gỗ hình chữ thập đẽo từ cây ngâm nước vạn năm, bên trên treo mấu khóa và xích sắt, thoạt nhìn hẳn là ba đài hành hình. Giữa vùng đất trũng đào một chiếc hồ máu khổng lồ, trong hồ hài cốt chồng hài cốt, xương khô quấn xương khô, người chết của mấy ngàn năm qua đều chìm nổi trong đó.

Phía trên hồ máu, tộc dơi lửa xây dựng một đình đài thuỷ tạ, dưới đất châm đèn lồng, ánh lửa sáng lập lòe, chế tác cực tinh xảo, ngặt nỗi nhìn kỹ lại thì gần như muốn nôn ——

(1) Thủy tạ: Phòng ốc xây trên mặt nước.

Nền đất cát mịn sỏi đá được trải từ vô số chiếc răng của loài người, về phần những ngọn đèn lồng kia, thì lại dùng cột sống để làm khung, lật ngược đầu lâu để làm bệ…

Thủy tạ này thế mà lại xây bằng xương trắng!

Mặc Tức: “…”

Cố Mang: “Nhìn giữa đình kìa!”

Mặc Tức nhìn sang, chỉ thấy một phụ nhân xinh đẹp thoạt nhìn chừng bốn mươi tuổi người đang ngồi giữa ngôi đình nằm trong luyện ngục trần gian này. Ả mặc phục sức hoa lệ, châu ngọc rườm rà chói lóa, trán buộc một chiếc vòng ngọc dát vàng, khí chất cực kỳ ung dung quý phái, lũ dơi tinh đứng thành hàng bên người ả như sao vây quanh trăng, nơm nớp lo sợ hầu hạ ả.

“Xem ra ả chính là Vụ Yến.” Cố Mang lầm bầm: “Lạ thật, sao ả chẳng quốc sắc thiên hương như lời đồn thứ nhất, cũng chẳng giống lão yêu bà như lời đồn thứ hai, thoạt nhìn rất giống một nữ vương bình thường.”

Mặc Tức biết “bình thường” theo lời Cố Mang hẳn là chỉ tướng mạo chứ không phải thứ khác. Bởi vì lúc này có một nữ quan mặc quân phục đang quỳ trước mặt Vụ Yến, nữ quan ấy bị hai thị vệ đứng hai bên áp chế, nửa bên mặt bê bết máu, một tai dơi nhọn đã bị chém xuống.

Còn Vụ Yến thì sao, ả đang vân vê cái tai đứt lìa máu me đó, thờ ơ lật qua lật lại, còn chấm chút máu tươi nhỏ tong tỏng, bôi lên móng tay trơn bóng của mình như đang tô sơn đỏ.

“Đã lùng sục nửa ngày trời.” Vụ Yến vừa nghịch nửa mẩu tai bị chém đứt vừa lạnh nhạt nói: “Nửa cái bóng người cũng tìm không thấy, trái lại còn để người ta cướp mất thuốc dẫn của bản tọa, giữ lại Thuận Phong Nhĩ nhà ngươi còn có tác dụng gì?!”

(2) Thuận Phong Nhĩ: Vị thần có tai nghe những âm thanh theo gió, ở đây ý nói nữ quan có lỗ tai rất thính, nghe được rất xa.

Nữ quan run như cầy sấy: “Vương thượng… cầu Vương thượng khai ân…”

“Bản tọa đã khai ân đủ rồi. Thân là người phụ trách canh giữ phòng luyện đan, ngươi lại làm mất nguồn máu quan trọng nhất của bản tọa,” Vụ Yến híp đôi mắt đỏ lòm, âm trầm nói: “Ngươi có biết đây là tội chết không?”

Nữ quan run bần bật, không thốt được câu nào hoàn chỉnh.

Vụ Yến nhấc tay một cái, lòng bàn tay thoáng chốc dấy lên một ngọn lửa, nhanh chóng đốt trụi cái tai đứt lìa kia.

“Người đâu.”

“Có!”

Vụ Yến cong đầu ngón, ngắm nghía móng tay vừa tô xong của mình, sau đó chỉ vào nữ quan quỳ dưới đất: “Thuận Phong Nhĩ làm việc bất tài, phạm lỗi nghiêm trọng. Ném vào lô đỉnh… nấu sống đi.”

Nghe xử trí ác độc của ả, Cố Mang và Mặc Tức đều tái mặt.

Nữ quan tức khắc hét như phát rồ: “Vương thượng! Vương thượng tha mạng!!! Xin Vương thượng cho thuộc hạ lấy công chuộc tội, thuộc hạ nhất định sẽ bắt A Nhung và đám trộm giặc xâm nhập đảo trở về, Vương thượng —— Vương thượng ——!”

Vụ Yến chẳng buồn để ý, nữ quan bị thị vệ lôi đi xa, tiếng kêu thảm thiết như móng nhọn xuyên thủng cánh rừng đen, điên cuồng cấu xé trong đêm tối mịt mờ.

Sau một lúc lâu, mới không nghe gì nữa.

Vụ Yến thở dài: “Trăm năm qua cũng vì quá thiện lương, bản tọa mới nuôi ra loại phế vật ngu xuẩn làm việc bất tài thế này.” Nói đoạn, ả ngước mắt lên, hỏi nữ quan dơi khác đang quỳ bên cột đình: “Ngươi là đệ tử của Thuận Phong Nhĩ phải không?”

Ả dơi tinh kia sợ đến mức kêu một tiếng “quác” quái lạ.

Vụ Yến nói: “Kết cục của sư phụ ngươi, ngươi đã thấy rồi chứ?”

“Thấy rồi, thấy rồi!”

Vụ Yến mỉm cười: “Có muốn giống ả không?”

“Không không không! Không muốn! Không muốn!”

Nụ cười của Vụ Yến đột nhiên méo mó: “Vậy ngươi còn không mau đội ơn rồi cút đi lùng sục toàn đảo với một phân đội khác?!”

“Vâng, vâng!”

Nữ quan loạng choạng bò dậy, vắt giò chạy mất.

Quát nữ quan xong, Vụ Yến tựa vào đệm mềm nhắm mắt dưỡng thần một lát, sau đó nhấc tay gọi: “A Phương, ngươi qua đây.”

Thị nữ thiếp thân A Phương vội vã bước lên khom người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play