Tuy Mặc Tức không nói cặn kẽ, nhưng người khác đâu có ngốc, lập tức hiểu được hắn định đi đến một nơi cách đây thật xa, sau đó bại lộ hành tung của mình, dùng mình làm mồi dụ Vụ Yến đi.
Giang Dạ Tuyết vội nói: “Sao lại thế được? Quá nguy hiểm.”
“Nếu ngay cả một bầy dơi ta cũng không xử lý được.” Mặc Tức chỉnh lại hộp ám khí trên cổ tay của mình: “Thì khỏi cần làm thống soái của quân Bắc Cảnh nữa.”
Giang Dạ Tuyết biết Mặc Tức từ nhỏ đã cố chấp, thấy khuyên hắn không được, chỉ đành nhìn về phía Cố Mang.
Giữa ánh lửa sáng tối bập bùng, nét mặt của Cố Mang trông chẳng mấy rõ ràng, không biết có định xen vào chuyện này không, nhưng rồi một lát sau, cuối cùng y vẫn mở miệng:
“Hi Hòa quân một mình đi gặp lũ dơi kia làm gì. Hối hả muốn làm cô gia dâng tới cửa cho ả Dơi Vương kia vậy sao?”
(1) Cô gia: Con rể, dượng.
Nghe cách nói “cô gia dâng tới cửa”, Mặc Tức nhìn Cố Mang một cái, sau đó xoay mặt đi, thấp giọng nói: “Tính tình của ta không tốt, lệ khí lại quá nặng, thích hô đánh hô giết, không ai thích ta cả.”
“…”
Đây là những lời vừa rồi Cố Mang nói khi châm chọc Mặc Tức, không ngờ lại bị Mặc Tức nhớ rành mạch, bây giờ bưng nguyên si ra ngoài. Dẫu cho da mặt có dày hơn nữa, Cố Mang cũng nhất thời cảm thấy hơi xấu hổ.
Cài xong yếm khóa của hộp ám khí, Mặc Tức quay đầu nói: “Đi đây.”
“Nè nè, đệ chờ đã!”
Mặc Tức dừng bước, nghiêng mặt qua hỏi: “Sao nữa.”
“Nghe nói yêu chỉ thích túi da của loài người, tuy rằng tính tình của đệ không thú vị, nhưng mặt của đệ rất đẹp nha, vừa gợi cảm vừa thuần khiết, lúc im lặng không nói quả thật là hoàn hảo miễn chê. Nếu con dơi già kia chướng mắt đệ, vậy ả mù chắc rồi, phải đến phủ của Khương Phất Lê chữa mắt thôi.”
“…” Mặc Tức xanh mặt, phất áo bỏ đi.
Cố Mang thở dài nhìn bóng lưng của Mặc Tức: “Ầy, quả nhiên lúc mất trí nhớ không có cảm giác gì quá lớn, tỉnh lại so sánh thử, thì ra mấy năm ta rời nước, tính tình của đệ ấy vẫn tệ hại như xưa. Không, hẳn là càng tệ mới đúng, bây giờ giỡn chơi một câu cũng không được.”
Nghe Cố Mang nói thế, cuối cùng Mặc Tức không nhịn nổi nữa, thình lình quay phắt đầu lại, dường như muốn nổi giận, nhưng lại cố dằn xuống, vành mắt ửng đỏ hỏi một câu: “… Cố Mang, đến hôm nay huynh mới biết tính tình của ta tệ hại sao?”
“…”
Mặc Tức nói xong câu này rồi đi mất, bóng hình xa dần dưới ánh trăng lượn lờ. Chờ khi đối phương sắp biến mất hoàn toàn, Cố Mang mới lặng lẽ quay đầu, nói với những người còn lại trong hang: “Hay là… ta theo đệ ấy nha? Nhãi ranh làm việc không đáng tin, ta vẫn nên đi theo trông chừng đệ ấy, phụ đệ ấy dụ Vụ Yến đi.”
Giang Dạ Tuyết nói: “Đi mau đi, thêm một người thêm một lớp phòng vệ.”
Cố Mang cười khổ: “Chỉ sợ đệ ấy thấy ta là nổi cáu, huynh nhìn lúc đệ ấy đi kìa, sắc mặt kém quá trời.”
Tuy ngoài miệng nói vậy, người vẫn tức tốc chạy theo.
Quân ủng khảm lát sắt của Mặc Tức giẫm “loạt soạt” trên cành khô lá héo, đi một mình chốc lát, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân lạch bạch.
“Hi Hòa quân.”
Vừa nghe giọng nói đó, Mặc Tức thấy lòng khó chịu khôn tả. Hắn không quay đầu lại mà còn bước nhanh hơn.
Cố Mang đuổi theo: “Đệ đi nhanh thế làm gì.”
Mặc Tức không để ý tới y, chỉ cúi đầu bước về phía trước.
“Hỏi đệ đó, giận quá không muốn ngó tới ta luôn hả?”
Mặc Tức im lặng hồi lâu, cuối cùng mở miệng nói: “Huynh cứ phải đi theo làm gì.”
“Đệ hành quân lâu như thế, đánh trận nhiều năm như thế, chút bày bố binh lực này đệ phải hiểu rõ chứ. Đệ nói xem ta đi theo làm gì?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT