“…”

Mặc Tức khoanh hai tay đứng thẳng chân, tựa vào cây cột sau lưng Cố Mang: “Huynh cảm thấy Quân Tử Tuệ quen mắt?”

“Ừ, ta cảm thấy mình đã gặp y rồi, nhưng ta đã quên y.”

Mặc Tức khẽ nhướn mày kiếm: “Quân Tử Tuệ đã chết từ mấy trăm năm trước. Chỉ e huynh nhận lầm người rồi.”

Cố Mang lại không cam lòng, y nhìn chằm chằm tranh vẽ thật nhiều lần, cuối cùng nói như đinh đóng cột: “Ta dám chắc mình đã gặp người có diện mạo tương tự như y. Ngươi nói xem có khi nào y phi thăng thành tiên nên vẫn chưa chết không?”

“Không thể nào.”

“Tại sao?”

“Cuối cùng Quân Tử Tuệ chết vì linh hạch bị hủy, đó cũng chính là trận chiến phong thần của y.” Mặc Tức nói: “Từ đó trở đi, Trọng Hoa không còn ‘Tuệ’ thứ hai nữa.”

Đều là người từng nếm trải nỗi đau bị hủy linh hạch, Cố Mang vô thức giật một cái, hỏi: “Tại sao linh hạch của y bị hủy vậy? Cũng vì làm chuyện xấu sao?”

“Từ trước đến nay Quân Tử Tuệ luôn thanh cao trong sạch, phẩm đức sáng ngang Bá Di (1), nếu phải nói y đã làm sai chuyện gì… vậy chắc là phá lệ thu nhận một đệ tử học cung.” Mặc Tức ngập ngừng: “Y tin lầm người.”

(1) Bá Di: Bá Di là con vua nước Cô Trúc, quốc gia chư hầu nhà Thương trong lịch sử Trung Quốc. Ông và người em là Thúc Tề nổi tiếng vì sự trung thành với nhà Thương bị nhà Chu tiêu diệt. Hai người quyết không ăn bất kỳ lương thực nào trên đất nhà Chu, vào ẩn cư trong núi đến khi lìa đời.

Nam tử được khắc họa trong tranh nằm trên lụa mịn của quyển sách, ánh mắt ôn hòa điềm tĩnh, tựa như mang thương xót, lại như chứa dịu dàng.

Cố Mang lẩm bẩm: “Tin lầm người… nhưng trong sách đâu có viết mấy chuyện này?”

“Sử cũ Trọng Hoa chỉ là một bản sử tóm lược, không viết về cuộc đời, chỉ viết về công trạng và pháp thuật từng sáng chế, tất nhiên huynh không nhìn ra cái gì rồi.”

“Vậy ngươi có thể kể cho ta nghe những chuyện đó không?” Nói đoạn, Cố Mang ngồi ở đầu kia băng ghế dứt khoát xoay người lại, gác chân dài lên ghế, nhìn Mặc Tức với vẻ đầy chờ mong.

Mặc Tức: “… Ngồi đàng hoàng, đừng có ngồi như lưu manh.”

Cố Mang miễn cưỡng thả chân xuống.

Dù sao cũng không có gì làm, Mặc Tức trầm ngâm giây lát, sắp xếp lại đầu mối rồi kể cho Cố Mang nghe chuyện xưa đó.

“Quân Tử Tuệ tên là Thẩm Đường, từng là đại cung chủ của học cung tu chân kiêm quốc sư. Trong thời gian y chưởng quản học cung, Trọng Hoa cho ra đời vô số tông sư tướng tài, đồng thời cũng sáng chế ra rất nhiều dị thuật tâm pháp. Lúc đó từng có một lời truyền thuyết —— Bất luận là đệ tử tư chất kém cỡ nào, chỉ cần được cung chủ Thẩm Đường chỉ dạy, tất sẽ có thể thay da đổi thịt, tạo lập thành tựu. Vì vậy mọi người đều gọi y là ‘Quân Tử Tuệ biến đá thành vàng’.”

Cố Mang hỏi: “Vậy chẳng phải ai ai cũng cầu mong được y dạy sao?”

“Không cần phải cầu, Thẩm Đường hữu giáo vô loại (2), thân là người đứng đầu học cung, y luôn dốc lòng quan tâm mỗi một đệ tử vào học cung.” Mặc Tức ngừng một thoáng: “Thậm chí gồm cả, nô lệ trong học cung.”

(2) Hữu giáo vô loại: Dạy hết không phân biệt giống loài, cao thấp mập ốm giàu nghèo ngu giỏi gì cũng dạy. 

Mặc Tức nói tiếp: “Lúc đó trong học cung tu chân có một tiểu nô lệ, không cam lòng suốt đời cúi đầu trước người khác, ước ao có được năng lực hô mưa gọi gió như tu sĩ, thế nên mỗi lần Thẩm Đường mở đàn giảng kinh, gã sẽ mượn danh nghĩa quét tước để tham dự, lòng vòng bên hạnh đàn (3) để nghe ké.”

(3) Hạnh đàn: Ngày xưa đức Khổng Tử ngồi dạy học nơi gò đất bằng phẳng bên giàn hạnh, nên gọi là hạnh đàn. Bây giờ từ này thường dùng để chỉ nơi dạy học.

“Ồ… Lộ liễu trắng trợn như thế, người ta không đuổi hắn đi sao?”

“Có lẽ các trưởng lão khác sẽ làm thế, nhưng Thẩm Đường thì không.” Mặc Tức nói: “Nô lệ đó cũng chắc mẩm Thẩm cung chủ luôn thiện chí giúp người nên mới theo dõi buổi giảng dạy của y. Chưa kể đầu óc của nô lệ đó rất thông minh, những gì Thẩm Đường nói với đệ tử, gã gần như có thể thuộc hết không sót một chữ nào.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play