Giọng nói của Mặc Tức không lớn, nhưng lại ngập tràn cảm giác mây đen phủ trời.
“Lục Triển Tinh…” Cố Mang lẩm bẩm: “Triển Tinh…”
Cách gọi quá thân thiết này chợt châm ngòi ngọn lửa trong lòng Mặc Tức, mày kiếm của hắn dựng thẳng, cắn răng gằn giọng nói: “Cố Mang, quả nhiên trong lòng huynh, hắn quan trọng hơn ta nhiều.”
Cố Mang lục lọi ký ức đáng thương của mình, nói: “Hắn là anh em, của ta.”
Mặc Tức bỗng dưng bị chọc đau: “Phải. Hắn là anh em của huynh.”
Khi nói câu này, giọng hắn đè ép thật thấp, như thể đang nín cơn buồn nôn, cố gắng thừa nhận sự thật khiến mình muốn nôn mửa. Hắn thở dốc mấy hơi, nâng tay day xương lông mày của mình, vừa day vừa thấp giọng nói: “Huynh nói không sai chút nào, cái tên phế vật bất tài Lục Triển Tinh, cái kẻ đần độn hành động theo cảm tính kia, hắn đúng là anh em của huynh.”
Sâu trong tiềm thức, Cố Mang cảm thấy khó chịu vô cùng, cau mày nói: “Ngươi không được mắng hắn. Hắn không phải kẻ đần độn, cũng không phải phế vật.”
Mặc Tức lặng thinh, ngừng động tác day xương lông mày, nhưng tay hắn vẫn đang chống trước trán, khiến người ta nhìn không rõ biểu cảm trên mặt hắn.
Hồi lâu sau mới hỏi: “Đầu óc hỏng rồi mà vẫn không quên bảo vệ hắn à?”
Chẳng biết tại sao, rõ ràng Mặc Tức không có lớn tiếng, cũng không tỏ bất cứ thái độ giận dữ quá lố nào, song Cố Mang nghe giọng hắn nói vẫn cảm thấy không rét mà run.
“Cố soái, huynh thật đúng là, trọng tình trọng nghĩa, chiến hữu tình thâm.”
Mặc Tức thả tay xuống, giương mắt lên. Tròng mắt của hắn u ám sâu hoắm, tỏa sáng lập lòe, hắn lẳng lặng nhìn Cố Mang hồi lâu, biểu cảm trên mặt vừa âm trầm khó dò vừa mịt mờ khó đoán.
Mặc Tức bỗng nhiên mở miệng: “Huynh nói ta nghe xem. Về vị anh em tốt kia của huynh, huynh nhớ được những gì về hắn?”
Ánh mắt của Mặc Tức quá nặng nề, dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, Cố Mang cúi đầu nhìn đầu gối của mình, ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: “Đầu tiên ta nhìn thấy rất nhiều người, bọn họ đều đang trách ta.”
“…”
“Trách ta không làm được chuyện ta đã hứa, nói ta quên tên của bọn họ.” Cố Mang thẫn thờ: “Sau đó, ta nhìn thấy Triển Tinh.”
Tim Mặc Tức thắt lại, có điều ngoài mặt vẫn bình tĩnh như thường: “Hắn làm gì huynh.”
“Hắn… hắn cười với ta, hắn quay đầu cười với ta, sau đó… sau đó hắn xoay người đi mất. Ta muốn đuổi theo hắn, nhưng ta đuổi không kịp, hắn biến mất trong những bóng người đó.” Cố Mang nói: “Ta mới nhớ ra, lúc trước mình từng có, một người anh em như thế.”
Mặc Tức không lên tiếng.
Cố Mang ngẩng đầu, ngập ngừng hỏi: “Trước đây có phải ta, cũng có một đội quân, giống ngươi không?”
“… Phải.”
“Vậy Triển Tinh, có phải cũng ở trong đội quân đó…”
Mặc Tức thản nhiên đáp: “Phải. Hắn là phó soái của huynh.”
Đáy mắt của Cố Mang chớp động chút chờ mong: “Vậy hắn đâu rồi? Có phải hắn cũng ở Trọng Hoa không?”
Mặc Tức xoay mặt qua nhìn cửa sổ, ngoài cửa sổ có chim hỉ thước hót líu lo, nắng trời xuyên qua khung cửa khắc hoa văn chuyền cành, rọi những mảng sáng loang lổ xuống mặt đất. Hắn nói: “Huynh sẽ không gặp được hắn nữa đâu, cũng không cần nhớ hắn nữa.”
(1) Hoa văn chuyền cành: Một loại hoa văn truyền thống của Trung Quốc cổ đại, dùng cành cây hoặc dây leo làm khung, kéo dài ra hai bên và trên dưới.
Cố Mang sửng sốt: “Vì sao?”
Sắc mặt lạnh lùng mà cay nghiệt, Mặc Tức hời hợt thốt ra ba chữ: “Hắn chết rồi.”
Im lặng giây lát, Cố Mang ngỡ ngàng nói: “Cái gì?”
“Chết rồi. Chém đầu phanh thây, hành hình ở chợ Đông, thi thể treo ba ngày.”
Chẳng biết thù hận cỡ nào mới khiến cho người đàn ông luôn công chính liên minh này hằn học đến thế, chất độc ồ ạt trào lên từ đáy lòng, lan tràn khắp răng môi.
Mặc Tức không nhìn mặt Cố Mang, vẫn nhìn cửa sổ và những mảng sáng loang lổ ở bên dưới. Hắn nói: “Xin lỗi, trên đời sớm đã không còn người này. Huynh có nhớ cũng vô dụng, chỉ lãng phí tình cảm và đầu óc của huynh thôi.”
Cố Mang trợn to mắt.
Bây giờ y đã biết rất nhiều từ ngữ, cho nên y nghe hiểu tất cả những lời Mặc Tức nói.
Vậy mà giờ phút này đây, y bỗng nhiên hy vọng mình vẫn còn là cái người chỉ hiểu được những câu đơn giản nhất ở Lạc Mai biệt uyển, y không muốn hiểu ý của Mặc Tức.
Cố Mang mấp máy môi muốn mở miệng, lồng ngực lại nhoi nhói đau.
Y không cảm thấy quá kinh ngạc, dường như trong tiềm thức đã biết Lục Triển Tinh không còn nữa, dường như thật nhiều năm về trước, y đã trải qua nỗi đau ly biệt này.
Nhưng y không ngờ vết sẹo cũ máu thịt bấy nhầy này lại bị Mặc Tức đào lên lần nữa rồi thẳng tay đâm thủng —— Y bỗng dưng cúi đầu, trước mắt nhòe dần đi.
Mặc Tức quay phắt đầu lại, nghiến răng nói: “Huynh khóc cái gì?”
“Ta… không biết…”
“Qua lâu vậy rồi mà huynh còn muốn tiếp tục buồn khổ vì hắn?” Máu nóng sôi trào trong lồng ngực Mặc Tức, hắn vẫn cố kiềm chế chính mình, nhưng hai mắt đã hằn đầy tơ máu: “Cố Mang, mẹ kiếp, huynh điên rồi sao.”
Cố Mang chỉ ôm đầu thì thào: “Ngươi không hiểu. Ngươi không hiểu…”