Lần này ngã xuống, Cố Mang hôn mê hẳn năm sáu ngày mới tỉnh lại. Suốt năm sáu ngày đó, y lờ mờ cảm giác được mình đang nằm trong xe ngựa, nắng trời rọi vào qua rèm che nhạt màu, Mặc Tức uể oải ngồi bên cạnh trông chừng y.
Y láng máng nhớ lại những mảnh vụn linh tinh rời rạc, một ít liên quan đến Mặc Tức, một ít là những gương mặt mơ hồ trong quân đội, cười đùa ầm ĩ, cùng nhau cụng chén, rượu văng khắp nơi.
Trong đầu y thường xuyên văng vẳng một tiếng “Cố soái”, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng thở dài khe khẽ của Mặc Tức, gọi y là “sư huynh”.
Mà lúc Cố Mang đang chìm trong giấc mộng, khúc gọi hồn cúng tế của đại lễ trừ tà hệt như xơ bông bập bềnh không tiêu tán —— Tích hữu nhi lang bão kiếm khứ, bích huyết trầm sa cốt nan hoàn, thử hài khứ tuế nhưng ngọc mạo, thử khu tạc dạ tằng tiếu đàm…
Đúng vậy, đống xương trôi nổi vô định bên bờ sông, dường như hôm qua còn đang tụ tập quanh người y, nhìn y chỉ điểm giang sơn, nghe y cất lời hào hùng, nghe y nói nô lệ cũng có thể có hoài bão, cũng có thể có tương lai.
(1) Chỉ điểm giang sơn: Bình luận chuyện quốc gia đại sự.
Những gương mặt sùng kính, phấn chấn và tin cậy đó… sao y lại không nhớ rõ chứ. Những cái tên y giữ chặt danh sách cố khắc sâu vào lòng, những cái tên thả vào biển người sẽ ai không chú ý, sao y lại không nhớ ra chứ.
Y đã quên hết rồi.
Song cảm giác hổ thẹn lại chẳng thể gạt đi, gần như sắp nghiền nát tim y.
Quân di đan tâm ngã tương chiếu, quân dư hạo khí ngã tương truyền, anh hồn trọng phản cố lý nhật…
Cố Mang không dám nghe tiếp nữa.
Anh hồn trọng phản cố lý nhật (Ngày hồn thiêng trở về quê cũ)… Nhưng người của y chưa về mà, các anh em của y cũng chưa về, bọn họ là cô hồn dã quỷ không có tên tuổi, đứt đầu chảy máu cũng không tìm được đường về nhà.
Lồng ngực Cố Mang đau âm ỉ, đau đến tưởng như không thở nổi, những anh em chiến hữu mà y từng cố gắng khắc ghi chen chúc trong buồng tim của y, tim y như sắp bị xé rách, sắp bị bọn họ ép điên rồi.
Y giống như một người sắp chết chìm giữa đám vong hồn, y cuộn mình, y nấc nghẹn.
Các ngươi đừng hận ta… ta đã cố hết sức rồi… ta thật sự… ta thật sự đã cố hết sức rồi…
Xin các ngươi đấy.
Xin các ngươi tha thứ cho ta… xin các ngươi kiếp sau đừng tòng quân, chỉ mong được sinh vào nhà quyền quý, sống một đời chọi gà đua ngựa… xin các ngươi kiếp sau đừng làm việc dưới trướng loại tướng quân như ta… ta hèn nhát, quá ngây thơ, quá ngu xuẩn, ta thật sự quá ngu xuẩn, là ta hại các ngươi chết oan, là ta không đủ mạnh mẽ, hại các ngươi bỏ mạng… xin các ngươi…
Xin các ngươi đấy.
(2) Chọi gà đua ngựa: Trò chơi của giới quý tộc, ý nói mong kiếp sau sinh làm con nhà quyền quý, sống cả đời ăn chơi hưởng lạc khỏi tòng quân khổ sở.
Y gào khóc trước những bóng hình lúc nhúc trong mộng, trong số những cái bóng đó, Cố Mang bỗng nhiên nhìn thấy bóng hình của một người.
Đáy lòng Cố Mang như bị đốt phỏng, một cái tên bị lãng quên bỗng dưng trào lên cổ họng, y quỳ xuống giữa đất trời ảo mộng, nghẹn ngào gọi tên người anh em đã chết đó ——
“Triển Tinh!”
Lục Triển Tinh mỉm cười không đáp, chỉ chớp mắt với y, sau đó xoay người biến mất trong đám đông nghìn nghịt. Cố Mang muốn đuổi theo hắn, muốn kéo hắn lại, muốn nói rất nhiều lời với hắn.
Tiếc rằng như những vong hồn khác, cuối cùng Lục Triển Tinh cũng tan biến. Bóng tối ảm đạm phủ xuống, giữa đêm dài đang ùn ùn kéo đến, khúc ca gọi hồn của Trọng Hoa khẽ khàng vang lên, tiếc thương những linh hồn không trở về được nữa.
Tích hữu nhi lang bão kiếm khứ, bích huyết trầm sa cốt nan hoàn, thử hài khứ tuế nhưng ngọc mạo, thử khu tạc dạ tằng tiếu đàm…
Trong mộng cảnh của mình, Cố Mang quỳ rạp dưới đất, co thành một đống, cổ họng phát ra những tiếng gọi khản giọng mơ hồ. Y đang gọi bạn bè của mình, gọi đội quân của mình, gọi chấp nhất và nhiệt huyết liều lĩnh của mình thời còn trẻ.
Trong lúc thần trí hỗn loạn, có người nắm tay y, vuốt tóc y, nhẹ giọng an ủi y, kề sát tai y thấp giọng nói: “Đừng khóc, Cố Mang, đừng khóc.”
Cố Mang không biết người đó là ai, chỉ cảm thấy bàn tay ấy ấm áp và mạnh mẽ biết bao.
Nắm chặt lấy mình, như muốn dắt mình bơi qua biển chết của linh hồn.
Cố Mang nghẹn ngào nắm lấy bàn tay đó, lờ mờ cảm thấy mùi hương nhàn nhạt thấm qua da thịt quen thuộc vô cùng, đủ để mình tin cậy.
Thế nên y nắm chặt bàn tay đó, đan vào năm ngón đó, khóc nức nở: “Không về được, bọn họ không về được nữa rồi.”
Bởi vì xuất thân của y.
Người của y, lính của y, cuối cùng không ai chờ được một câu ——
Anh hồn trọng phản cố lý nhật, nhân gian vô xử bất thanh sơn.
(Ngày hồn thiêng trở về quê cũ, nhân gian nơi nào cũng ngát xanh)
Không về được nữa rồi.
“Tại sao lại bỏ ta một mình…” Cố Mang khóc khàn cả tiếng, nắm bàn tay kia cứ như nắm cọng rơm cứu mạng: “Tại sao phải ép ta đến bước này… tại sao… tại sao chứ…”
Trong lúc mơ màng, người nọ cũng siết chặt tay y.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT