Tia lửa nổ tanh tách trong chậu than, màn che xanh nhạt trong phòng ngủ buông thõng.

Mặc Tức ngồi bên mép giường, mắt đen nhìn Cố Mang chằm chằm.

Hắn nói: “Quỳ xuống.”

Quỳ là tư thế Cố Mang đã sớm tập quen hồi còn ở Lạc Mai biệt uyển, nhưng y không thích động tác này, không phải vì tự tôn, mà vì y không hiểu những người bắt mình quỳ rốt cuộc muốn đạt được cái gì trên người mình. Tại sao rõ ràng lần nào y cũng quỳ theo cách bọn họ dạy, nhưng vẻ dữ tợn trên những gương mặt đó lại chẳng hề biến mất, trái lại còn có màu máu phẫn nộ gấp bội trào ngược lên?

Y không biết rốt cuộc mình làm không đủ tốt chỗ nào.

Cố Mang hơi do dự, vừa nhìn Mặc Tức vừa quỳ phịch xuống, quỳ bên giường của chủ nhân phủ Hi Hòa, quỳ bên chân người đàn ông ấy.

Y từng không quan tâm người khác có hài lòng với mình với hay không, nhưng người trước mặt là chén cơm của y, liên quan đến gà vịt thịt cá trên bàn ngày sau, thế nên y luôn hy vọng Mặc Tức có thể vui vẻ một chút.

Nhưng Mặc Tức thoạt nhìn cũng chẳng mấy hài lòng.

“Đã ai từng nói với huynh, quỳ xuống có ý nghĩa gì chưa?” Mặc Tức đột nhiên cúi mắt, lạnh lùng nói.

Cố Mang lắc đầu.

“Huynh quỳ xuống, nghĩa là thần phục, hèn mọn, kính cẩn.” Mặc Tức quan sát gương mặt của y: “Nhưng trên mặt huynh không có những thứ đó.”

“Huynh chỉ gập đầu gối của mình, lưng thì vẫn thẳng tắp.”

Cố Mang không trả lời, dường như cũng không biết nên nói gì, chỉ tiếp tục quỳ như thế, vừa hoang mang vừa bối rối chớp chớp mắt.

Thẳng thắn đến mức gần như là vô lễ.

Đúng thế, đây mới là nguyên nhân khiến cho những người bắt y quỳ nổi giận. Vì rằng y quỳ đấy, nhưng trên mặt chẳng hề có gì là quẫn bách. Hai năm qua biết bao người muốn nhìn y hèn mọn, nhìn y chật vật, nhìn y sống không bằng chết. Nhưng chẳng ai làm được.

Cố Mang hệt như một tờ giấy trắng, bình thản tiếp nhận tất cả nguyền rủa và thóa mạ, sự vô tri của y không ngờ lại biến thành kết giới lớn nhất của y.

Mặc Tức bỗng thấy oán giận, hắn bóp mặt Cố Mang, cúi người nhìn thẳng vào mắt Cố Mang, tính xâm lược trên người hắn tựa như một thanh kiếm, bay “vù” ra khỏi vỏ, tưởng chừng muốn đâm thủng Cố Mang.

“Cố Mang, có phải huynh thật sự cho rằng ta không làm gì được huynh không?”

Cố Mang chỉ nhìn hắn, lát sau mới trả lời: “Bộ ngươi uống rượu hả?”

“…”

Mặc Tức sửng sốt, sau đó như nghĩ tới điều gì, bất ngờ buông hai ngón tay bóp má Cố Mang ra, cứ như bị phỏng vậy.

Độ lực của hắn quá lớn, gò má trắng sứ của Cố Mang đã bị sự thô bạo của hắn bấu ra hai vết đỏ rõ rệt.

Mặc Tức quay mặt đi, trầm giọng nói: “Liên quan gì tới huynh.”

Cố Mang sờ sờ mặt mình: “Trong Lạc Mai biệt uyển có rất nhiều người uống rượu, bọn họ uống nhiều lắm, sau đó đều trở nên không vui.”

“Đó gọi là uống say.” Mặc Tức lạnh lùng nói.

“Vậy ngươi uống say hả?”

Mặc Tức quay đầu lại lườm y: “Ta say thì làm gì nói chuyện với huynh được đàng hoàng thế này?”

“Vậy ngươi uống say bao giờ chưa?”

“Ta ——”

Tuyết bên ngoài lất phất, gió Bắc vẫn rít gào.

Nhất thời lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng than củi lùm bùm.

Ta chưa bao giờ say.

Chỉ từng uống hơi nhiều một chút, cũng chỉ có lần đó, bị huynh nhìn thấy, bị huynh chọc ghẹo, được huynh bao dung.

Từ đó trở đi nghiêm khắc với chính mình như thước bản, không cho phép mình phóng túng nữa.

Sao huynh lại quên được. Sao huynh có thể quên?

Sao huynh dám quên chứ!!

Lời này sôi sục dưới đáy lòng, hơi nước bốc lên, thốt ra miệng lại thành câu vô tình.

“Chuyện của ta không đến lượt huynh quản.”

Cố Mang không nói nữa.

Hai người trong phòng im lặng nhìn nhau, Mặc Tức vẫn nhìn Cố Mang chằm chặp, dường như có thể nhìn thẳng vào lòng Cố Mang thông qua cặp mắt xanh thẳm trong vắt kia.

Sau đó Mặc Tức lại nghĩ, nếu thật sự có thể nhìn thẳng vào thì tốt rồi, nếu thật sự có thể xé nát y, xuyên thủng y, đâm rách y, thấy rõ tất cả bí mật trong xương cốt của y, thấy rõ hướng máu chảy và linh hồn bẩn thỉu của y thì tốt rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play