Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Mặc Tức bỗng nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy gan phổi đều bị một con dao vô hình đâm xuyên, máu nóng chảy ồ ạt, bê bết dưới mặt đất.
Từ khi trở về Trọng Hoa, Cố Mang chỉ toàn nhìn thấy những gương mặt thù hận, đay nghiến, hoạch họe, y chưa từng thấy gương mặt nào giống Mặc Tức, vì thế vội vàng nói: “Vậy ta không cần ngươi làm chủ thượng của ta nữa, ngươi đừng khó chịu.”
“…”
“Đừng hận ta, nếu ngươi không hận ta, có khi nào sẽ hết đau không?”
Mặt hồ gợn nước lăn tăn, ánh đèn vụn vỡ như sao giăng lấp lánh.
“… Muộn quá rồi.”
Thật lâu sau, Mặc Tức mới khản giọng trả lời: “Cố Mang, rồi sẽ có một ngày, huynh sẽ chết trong tay ta… Huynh và ta đã định sẵn không phải người chung đường, ta đã thề rồi.”
Hắn quay đầu lại, dưới ánh đèn lồng đỏ chập chờn, gương mặt anh tuấn trông nhập nhòe đến lạ.
“Hơn nữa ta vốn không phải là người tốt lành gì. Là từ lúc bắt đầu, sư huynh đã nhìn lầm ta.”
Nghe xong lời hắn nói, Cố Mang gặm nốt hai miếng bánh bao cuối cùng, thế rồi đưa tay sờ soạng người mình.
Mặc Tức không hiểu y đang làm gì, hỏi: “Làm gì vậy?”
Cố Mang sờ khắp vạt áo của mình một lượt, sau đó ngẩng đầu nói: “Khô.” Dứt lời lại kéo tay của Mặc Tức, muốn cho Mặc Tức kiểm tra thử. Mặc Tức đời nào chịu, hất tay y ra, cau mày nói: “Huynh nghịch gì thế?”
“Lạ thật. Rõ ràng ta khô mà, sao ngươi lại bảo ta ướt ngực?”
(1) “Sư huynh” đồng âm với “ướt ngực” (shixiong).
Mặc Tức: “…”
Thật ra Mặc Tức nói không sai, hắn không phải là người tốt thập toàn thập mỹ gì, bản tính hung hãn của hắn, lỗ mãng manh động của hắn, do dự và mất kiểm soát của hắn, những điều này Cố Mang đều đã tận mắt nhìn thấy. Không chỉ nhìn thấy, mà còn từng bao dung nữa.
Nhưng giờ đây Cố Mang đã chôn vùi quá khứ của bọn họ, chỉ còn hắn lẻ loi đứng trong tường thành bị vây hãm, vì không thể thoát ra mà sinh lòng oán hận.
“Sao ngươi cứ nhất quyết phải hận ta chứ?”
“… Bởi vì lúc trước, ta mắc quá nhiều sai lầm trên người huynh.” Hôm đó trên đường về, hai người trò chuyện câu được câu mất, Mặc Tức nói với Cố Mang như thế: “Sai quá nghiêm trọng.”
Mà khi Cố Mang hỏi hắn sai cái gì, Mặc Tức lại không trả lời.
Thật ra hắn không có mắc “quá nhiều” sai lầm như chính hắn nói. Liên quan đến Cố Mang, thật ra hắn cảm thấy mình chỉ làm sai một việc.
Đó là đã yêu Cố Mang.
Chuyện này đúng là tội ác tày trời, nhưng hắn vẫn sai hết lần này đến lần khác, cứ như một kẻ ngu si hết thuốc chữa, đằng này giận dữ nhắc mình tuyệt đối không thể tái phạm nữa, đằng kia lại treo cổ trên một thân cây vô số lần.
Tối hôm đó, Mặc Tức nằm trên giường trừng mắt nhìn màn che sậm màu thêu hoa văn chữ Hồi, tại sao không dứt khoát đâm một nhát giết chết Cố Mang? Tại sao không đao sắc chặt đay rối chấm dứt hết tất cả? Bây giờ mình làm vậy, rốt cuộc đang mưu cầu cái gì?
(2) Đao sắc chặt đay rối: Ý nói làm việc quyết đoán, nhanh chóng giải quyết mấu chốt vấn đề.
Sau đó hắn đã nghĩ rõ ràng, hắn hy vọng Cố Mang nhớ lại được chuyện xưa, không chỉ vì muốn Cố Mang cho mình một đáp án về việc phản bội năm đó, cũng không chỉ vì muốn nghe Cố Mang hối hận nhìn Cố Mang khóc lóc.
Có lẽ hắn còn muốn Cố Mang đến chất vấn mình, chất vấn mình một ít bí mật chỉ có hai người họ biết, nổi giận mắng hắn, rống vào mặt hắn, dẫu cho hai người máu thịt tung tóe đấu nhau ngươi chết ta sống.
Dù sao cũng dễ chịu hơn hiện giờ hắn chỉ có bờ vai của một người, lại phải gánh ký ức của hai người.
“Cố Mang.” Trong màn che vắng lặng không người, một tiếng thở dài khe khẽ gần như không nghe được vang lên: “Suy cho cùng vẫn là huynh tàn nhẫn hơn ta.”
Cứ thế qua một đoạn thời gian, Mặc Tức để ý mọi lúc mọi nơi, nhưng chưa từng thấy Cố Mang để lộ bất cứ dấu vết ngụy trang nào, hy vọng cũng ngày một xa vời. Hắn dần dần nản lòng thoái chí, cũng càng thêm phiền chán Cố Mang.
“Dạo trước Cố Mang vừa xuất hiện, chủ thượng sẽ nhìn chòng chọc. Bây giờ Cố Mang vừa xuất hiện, chủ thượng lại quay mặt đi.” Lý Vi chân chó tổng kết như thế: “Chủ thượng nóng nảy ghê luôn.”
Không cần ông ta nói, trên dưới phủ Hi Hòa đều cảm nhận được sự nóng nảy của Mặc Tức.
Người người đều nói dồn nén sẽ khiến ta trở nên biến thái, oán khí của Mặc Tức dồn nén quá lâu, hờn trách với Cố Mang cũng biến thái theo thời gian ——
“Huynh ăn cơm sao phải dùng tay bốc.”
“Huynh không biết giặt đồ, vậy sao huynh lại biết mặc đồ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT