Lúc Mặc Tức rời khỏi phòng lạnh, ngục tốt sắp vỡ mật tới nơi.

Trước đó ác quan Vọng Thư quân đến thẩm vấn Cố Mang, lúc ra áo lụa xanh ngọc vẫn gọn gàng sạch sẽ, ngay cả mặt dây chuyền đá ánh trăng cũng chẳng lệch nửa tấc, vậy mà vào xem thử, trời ạ, Cố Mang đã biến thành người máu.

Vọng Thư quân chưa dính máu mà đã hành hạ Cố Mang te tua như thế, nhìn Hi Hòa quân bây giờ đi, một thân quân phục cấm vệ gần như thấm đẫm máu tươi, vậy Cố Mang còn không —

Vừa nghĩ như thế, ngục tốt suýt nữa xụi chân ngã xuống đất, may nhờ đồ đệ bên cạnh đỡ kịp mới miễn cưỡng đứng nổi, run rẩy hành lễ với Mặc Tức: “Hi Hòa quân đi thong thả.”

Mặc Tức mặt mày tái nhợt, im lặng mím môi, không quay đầu lại, đi thẳng ra khỏi hành lang lạnh lẽo của âm lao. Quân ủng khảm lát sắt giẫm lên nền gạch, phát ra tiếng vang bén nhọn.

“Thiên Hương Tục Mệnh Lộ Thiên Hương Tục Mệnh Lộ!! Nhanh lên nhanh lên nhanh lên!!”

Ngục tốt run tay cầm linh dược làm lành da thịt, dẫn một đám dược tu chạy rầm rập vào phòng lạnh, còn chưa kịp đứng vững đã ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy Cố Mang nằm trên giường đá, toàn thân bọc áo lông chống rét nền đen viền vàng, nửa bên mặt gầy gò lộ ra từ mép viền nhung, ấy vậy mà sạch sẽ vô cùng.

Tiểu đồ đệ sửng sốt: “Sư phụ, chuyện, chuyện gì thế này…”

Ngục tốt lia mắt một cái, nhìn đồ đằng rắn vàng ngoằn ngoèo trên ống tay áo lông, trong bụng giật thon thót — Đây là quân hiệu của quân Bắc Cảnh mà?

Gã chợt nhớ ra, rõ ràng khi nãy Mặc Tức vào đây, trên người có mặc một chiếc áo khoác chống rét, lúc ra chỉ còn một thân áo đen ôm eo, vậy chiếc áo này… chẳng lẽ là…

Ngục tốt nuốt một ngụm nước bọt, bước lên trước vài bước, rón rén vén một góc áo lông, quả nhiên trông thấy Cố Mang hít thở đều đều co mình ngủ bên trong, tất cả vết thương trên người đã ngừng rỉ máu. Ngục tốt không khỏi sửng sốt, lờ mờ cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng nghĩ đến Mặc Tức mọi khi lạnh lùng cao ngạo, lại nghĩ đến Mặc Tức từng bị Cố Mang không chút lưu tình đâm trúng tim, ý nghĩ lớn mật vừa lóe đã nhanh chóng tắt lịm.

Đồ đệ cũng thò đầu qua nhìn, nhìn một lát mới ngộ ra: “Úi! Đây là áo khoác của Hi Hòa quân mà?”

“…”

“Sư phụ sư phụ. Chẳng phải ai cũng nói Hi Hòa quân bị khiết phích, đồ đạc chưa bao giờ cho người khác đụng vào sao???”

Ngục tốt ngán ngẩm quay đầu lại: “Con cảm thấy ngài ấy còn muốn lấy chiếc áo này về không?”

“Ồ…” Tiểu đồ đệ ngượng ngùng gãi đầu: “Nói cũng phải.”

Dừng một lát lại tò mò hỏi tiếp: “Nhưng chẳng phải Hi Hòa quân tới thẩm vấn sao? Cớ gì lại đối xử với phạm nhân tốt như thế?”

“Ngài ấy đâu phải ác quan.” Ngục tốt tuy còn hơi nghi ngờ, nhưng cái gì nên đoán, cái gì không nên đoán, gã vẫn biết rất rõ. Gã bèn vỗ vai tiểu đồ đệ, nói với giọng thấm thía: “Không phải người nào cũng thích thấy máu như Vọng Thư quân đâu.”

“Ồ…”

“Chuyện hôm nay các ngươi phải chú ý một chút, đừng nói ra ngoài.” Ngục tốt quay đầu dặn dò những người khác, mắt lại liếc nhìn đằng xà vàng rực trên áo lông, nói khẽ:

“Nhớ kỹ, nói nhiều thêm chuyện.”

Mặc Tức đi trên đường lớn mịt mù mưa tuyết, gió tây rát mặt, thiếu áo khoác mà vẫn không thấy lạnh. Ánh mắt hắn tối sầm, tim đập như trống dồn, bên tai không ngừng vang lên tiếng thì thào lẩm bẩm của Cố Mang.

Ta muốn… có một mái nhà…

Cõi lòng tựa như bó rơm rơi vào đống lửa, nhen nhóm từ lồng ngực, thiêu đỏ cả vành mắt của hắn.

Càng ngày hắn càng cảm thấy, có lẽ tâm trí của Cố Mang chưa hề bị tổn hại, nếu không tại sao lúc hôn mê, y lại vô thức lẩm bẩm câu này chứ?

Ngọn lửa bùng cháy trong ngực vừa là một loại dằn vặt, vừa là một tia hy vọng. Nghĩ miên man như thế một hồi, ngay cả áo mình đẫm máu khiến người qua đường dòm ngó mà cũng không chú ý.

Tuyết càng rơi càng lớn, ánh mắt Mặc Tức cũng càng lúc càng sáng. Hắn nghĩ, bất luận thế nào, chờ vụ án hiện tại kết thúc, hắn nhất định phải giành Cố Mang từ chỗ Mộ Dung Liên.

Chỉ khi làm vậy, hắn mới có thể sớm chiều ở chung với Cố Mang, mới có cơ hội thăm dò rốt cuộc Cố Mang giả ngốc hay điên thật.

Bên này Mặc Tức đang thất thần, đằng xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét thảm thiết: “Á —!!”

Mặc Tức dừng bước, ngước mắt nhìn theo tiếng.

Hiện giờ Đế đô đang trong trạng thái cảnh giác cao độ, hắn lập tức đi nhanh về hướng phát ra tiếng hét. Nơi đó là một quán rượu, bàn ghế bị đập nát, nhiều vò rượu chất cạnh góc tường vỡ tan tành, Lê Hoa Bạch lâu năm chảy đầy đất, mùi rượu bốc nồng nặc khắp quán.

Đám khách chen nhau chạy ra ngoài, chỉ có vài tu sĩ tình cờ ghé quán uống rượu đang tụ tập ngoài gian phòng trên lầu hai, trong đó bao gồm Nhạc Thần Tình.

Nhạc Thần Tình bụm vết thương chảy máu ồ ạt trên cánh tay, tức tối chửi xối xả. Cảnh tượng này thật sự rất mới lạ, cậu ta vốn hiền lành tốt tính, chẳng mấy khi nổi cáu, vậy mà lúc này lại sôi máu xổ một tràng: “Đồ nhát gan! Rùa đen nhỏ! Không đáng mặt bạn bè gì hết!”

Nhạc Thần Tình ngây thơ cởi mở, thường ngày ít khi mắng người, thế nên mắng tới mắng lui chỉ có mấy từ đó, thậm chí ngay cả “rùa đen nhỏ” cũng được tính là thô tục rồi.

“Đau chết ta!”

Mặc Tức nhanh chóng lên tới trên lầu, đúng lúc bắt gặp Nhạc Thần Tình giận dữ hét: “Chó bự xấu xa!”

Ngẩng đầu lên, vừa khéo mắng ngay mặt Mặc Tức.

Mặc Tức: “…”

Nhạc Thần Tình sửng sốt, trợn cặp mắt tròn xoe: “Hi Hòa quân? Sao huynh lại tới đây? Cái kia, không phải đệ nói huynh đâu…”

“Xảy ra chuyện gì rồi?” Mặc Tức nhìn lướt qua Nhạc Thần Tình: “Đệ bị thương?”

“Đúng ạ đúng ạ! Vừa rồi có một gã áo đen thân thủ siêu phàm đột nhiên trèo qua cửa sổ, muốn bắt Tiểu Thúy tỷ tỷ trong quán rượu.” Nhạc Thần Tình vừa tức vừa sốt ruột: “Mọi khi Tiểu Thúy tỷ tỷ dễ thương lắm, lần nào bán rượu cũng cho anh em bọn đệ thêm một ít, có lúc còn tặng đậu phộng với bánh nhân đậu, dù bánh nhân đậu không ngon gì mấy, nhưng mà —”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play