Phòng lạnh ở âm lao là một gian phòng tối kín mít không ánh sáng. Diện tích chưa rộng bằng chuồng bò, vách tường lại dày cả một xích, dựng hẳn ba lớp cửa giam. Trọng Hoa xảy ra vụ án nghiêm trọng nào, cần thẩm tra phạm nhân tội ác tày trời nào, tất cả đều tiến hành ở đây.

“Ngẩng đầu chẳng thấy thần, cúi đầu hết đường ra, một gian phòng lạnh lẽo, nửa đêm vạn quỷ khóc.”

Trên chiếc giường đá đâm xương kia, chẳng biết đã có bao nhiêu phạm nhân phơi thây chết thảm. Trong khe gạch dày nặng rét cóng ấy, càng khó biết đã thấm bao nhiêu máu người xưa.

“Các ngươi xử lý nhanh lên, cầm máu lại mau, Quân thượng đã dặn, người này không thể chết được.”

Trong phòng giam tối mịt, ngục tốt đang nóng nảy chỉ huy thuộc hạ. Dược tu dưới quyền gã chạy tới chạy lui trong ngục, vội vã lấy linh dược và pháp khí, vài đồ đệ khác thì hối hả bưng nước lau máu ra ngoài đổ.

Ngục tốt vỗ trán than thở: “Trời ạ, Vọng Thư quân xuống tay cũng quá độc ác rồi, chuyện gì vậy không biết…”

Đang bận đến sứt đầu mẻ trán, chợt nghe bên ngoài có người hô to: “Hi Hòa quân đến —”

Ngục tốt suýt nữa cắn đứt lưỡi của mình.

Vọng Thư đến, Vọng Thư đến, Vọng Thư đi, Hi Hòa đến, bộ hai người này là mặt trời mặt trăng mọc phía Đông lặn phía Tây thay nhau hành hạ Cố Mang tới chết mới thôi à?

Lẽ ra chỉ là một tên phản đồ, giết thì giết quách đi, phạm nhân vào phòng lạnh thẩm vấn có mấy ai sống sót trở ra đâu? Nhưng Quân thượng lại khăng khăng bảo rằng phải giữ mạng người này, thế nên hai lão gia quý tộc cứ việc chơi thỏa thích, kẻ xui xẻo phải dọn bãi chiến trường toàn là gã!

Lòng thì oán thầm, ngoài mặt lại trưng ra nụ cười niềm nở nhất đón chào: “Ôi chao, Hi Hòa quân ngài đến rồi, ngài xem thuộc hạ bận tối mặt luôn nè, không thể tiếp đón ngài từ xa, vẫn mong Hi Hòa quân thứ tội, đừng chấp nhặt với…”

Chữ “thuộc hạ” còn chưa nói ra miệng, Mặc Tức đã nhấc tay cắt lời gã, ánh mắt chẳng hề nhìn gã mà hướng thẳng vào trong phòng lạnh.

Ngục tốt vội hoảng hốt khuyên can: “Hi Hòa quân, không vào được đâu. Bây giờ y mình đầy thương tích, thần trí cũng không tỉnh táo, cho dù ngài muốn thẩm vấn y —”

“Ta muốn gặp y.”

“Nhưng mà Hi Hòa quân…”

“Ta nói ta muốn gặp y.” Mặc Tức giận dữ quát: “Nghe không hiểu à?!”

“…”

“Tránh ra!”

Ngục tốt nào dám cản nữa, vội vàng xoay người tránh đường cho Mặc Tức, còn mình thì lẽo đẽo theo sau.

Phòng lạnh rét căm căm.

Một ngọn lửa xanh nhạt chập chờn trong chân đèn đầu lâu, là nguồn sáng duy nhất của nơi này. Cố Mang nằm trên giường đá, áo tù màu trắng đã nhuốm đỏ, còn có máu loãng nhỏ tí tách từ miệng vết thương, sắc mặt y nhợt nhạt phát sợ, đôi mắt cũng rời rạc mở to.

Mặc Tức lẳng lặng bước đến cạnh y, y lại chẳng có phản ứng gì.

Ngục tốt đứng bên cạnh khúm núm giải thích: “Vọng Thư quân nghi ngờ y có liên quan đến án mạng lầu Hồng Nhan, nên đã cho y dùng nước Kể Tội, còn thử dùng thuật Hút Hồn moi ra chút ký ức từ đầu y, nhưng cũng không có tác dụng gì.”

Mặc Tức không đáp, chỉ nhìn thân xác nằm trên giường đá. Xung quanh có vài dược tu đang hối hả xử lý vết thương pháp chú trên người y, nhưng vết thương của Cố Mang thật sự quá nhiều, lại còn quá sâu, nhất thời không thể cầm máu được toàn bộ…

Ngục tốt đau khổ nói: “Hi Hòa quân, ngài thấy rồi đó, thuộc hạ đâu có gạt ngài? Y thật sự sắp không được rồi, cho dù bây giờ ngài muốn thẩm vấn y, chắc chắn y cũng không trả lời được nửa câu. Vả lại trước đó Vọng Thư quân đã dùng hết mọi cách, cuối cùng vẫn nổi giận đùng đùng bỏ về, coi bộ cũng tốn công vô ích. Hay là ngài đổi ngày khác rồi hẵng…”

“Ngươi ra ngoài đi.”

“…”

“Ra ngoài!”

Ngục tốt đắng lòng biến ra ngoài, nhìn từng dược tu bị Mặc Tức đuổi ra khỏi phòng lạnh, gã lấy hết can đảm hét về phía bóng lưng của Mặc Tức: “Hi Hòa quân, Quân thượng muốn người sống, ngài thủ hạ lưu tình chút nha.”

Hi Hòa quân đã trở tay hạ ba lớp cửa giam xuống.

Ngục tốt khóc không ra nước mắt, dặn dò đồ đệ của mình: “… Thôi vậy, con đi lấy Thiên Hương Tục Mệnh Lộ mà sư phụ nhét dưới đáy hòm ra đi, sư phụ thấy chờ Hi Hòa quân ra rồi, chỉ có Tục Mệnh Lộ (nước kéo dài tính mạng) mới cứu được mạng chó của tên phản đồ đó thôi…”

Trong phòng không còn ai khác, một mảng đất trời nhỏ hẹp kín mít, đúng như ca dao dân gian nói, “ngẩng đầu chẳng thấy thần, cúi đầu hết đường ra”, vách tường dày cả xích tách biệt mọi thứ với thế giới bên ngoài, chỉ còn lại Cố Mang và Mặc Tức.

Mặc Tức đi tới bên giường đá, rũ mắt nhìn Cố Mang. Yên lặng giây lát, hắn bỗng nhiên chìa tay nhấc người lên.

“Cố Mang.”

Môi Mặc Tức mấp máy, sắc mặt trầm tĩnh như nước, tay lại run bần bật.

“Huynh tỉnh lại cho ta.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play