Vừa nghe mình thật sự có một biểu ca, ngày mốt sẽ đến gặp mình, Cố Mang không khỏi vừa mừng rỡ vừa bất ngờ.
Sau khi thần trí bị tổn thương, y hiếm khi biểu lộ cảm xúc vui vẻ rõ ràng như thế, nhờ vậy tinh thần thoạt nhìn hăng hái hơn nhiều.
Cả ngày hôm nay, thỉnh thoảng y lại dò hỏi Mặc Tức: “Mặc Tức, biểu ca là người thế nào nha?”
Mặc Tức một là định cho y thêm chút chờ mong, hai là không muốn nói quá chi tiết, vì vậy chỉ đáp: “Huynh gặp là biết ngay.”
“Ồ…”
Ngồi trong phòng quán trọ chơi chong chóng tre chốc lát, Cố Mang lại quay đầu hỏi: “Vậy ta gặp huynh ấy, phải nói gì với huynh ấy nha?”
“Huynh muốn nói gì cũng được, không có quy củ nào cả.”
“Vậy các ngươi gặp mặt biểu ca sẽ nói gì nha?”
“… Ta không có biểu ca.” Mặc Tức đặt quyển sách trong tay xuống, nhìn Cố Mang mở to cặp mắt xanh tròn xoe, an ủi: “Huynh đừng căng thẳng, hắn là ca ca của huynh, không phải kẻ thù của huynh.”
Cố Mang thoạt nhìn yên bụng hơn nhiều. Thế nhưng không lâu sau, Cố Mang quan sát quần áo của mình, sau đó chạy đến trước gương đồng ngắm nghía điệu bộ của mình, cuối cùng lại chạy về bên người Mặc Tức, níu ống tay áo của Mặc Tức: “Quần áo.”
“Hả?”
“Phải thay quần áo mới. Như vậy biểu ca nhìn thấy mới vui.”
Mặc Tức suýt bật cười: “Bộ huynh đi cầu thân hả?”
“Cầu thân là cái gì?”
“… Ta đùa thôi.” Mặc Tức đứng dậy, nói với Cố Mang: “Huynh ở quán trọ nghỉ ngơi cho tốt đi, trong quán trọ có giăng kết giới phòng ngự của ta, an toàn lắm. Ta đi mua bộ đồ mới cho huynh.”
Cố Mang gật đầu lia lịa.
Chọn quần áo cho Cố Mang cũng không khó, Mặc Tức biết rõ số đo của Cố Mang, chẳng mấy chốc đã xách một bọc giấy rời khỏi hiệu may tốt nhất Lâm An.
Trở lại quán trọ, hắn đưa bọc giấy cho Cố Mang, nói: “Đi thay thử xem có thích không?”
Áo bào thuần trắng, dùng lụa tằm tuyết thêu hoa văn hình mây trôi lờ mờ, kiểu dáng đơn giản, phóng khoáng xuất trần. Xưa nay Cố Mang giỏi vật lộn tay đôi, lúc trước thích mặc áo quần tay hẹp, sau này trở thành tù binh, cả ngày chẳng có bộ đồ nào nên hồn, y chưa bao giờ mặc áo bào thuật sĩ ống rộng thướt tha lấp lánh ánh bạc thế này lần nào cả.
Cố Mang dè dặt bước ra từ sau tấm bình phong, sợ rằng mình đi quá nhanh sẽ giẫm phải tà áo. Sau cùng y đứng trước mặt Mặc Tức, đôi mắt xanh chan chứa nỗi bất an.
“Cảm giác… hơi là lạ.”
Cố Mang vẫn thắt búi tóc rời rạc, tóc đen mượt mà rũ xuống bên gò má, làm nổi bật làn da trắng ngần và đôi mắt trong trẻo. Sau khi thay bộ đồ này, đích thực có thể nhìn ra vài nét tương tự giữa y và Mộ Dung Sở Y.
Mặc Tức dịu dàng nói: “Nhìn đẹp lắm, chỉ tại huynh chưa quen thôi.”
Cố Mang hơi ngạc nhiên: “Thật sao? Đẹp hả?”
“Ừ.” Mặc Tức cười nói: “Huynh cứ mặc cho quen đi.”
Cố Mang hớn hở gật đầu, nhưng rồi không lâu sau, y như sực nhớ đến điều gì, bèn chạy ra sau tấm bình phong cởi bộ đồ lụa tuyết, ôm bằng hai tay bước trở ra.
“Sao thế?” Mặc Tức không khỏi kinh ngạc: “Không thích hả?”
Cố Mang nói: “Sẽ làm bẩn.” Nói đoạn, y cẩn thận gấp quần áo lại, cầm giấy dầu màu nâu cọ trên bàn, chớp hàng mi thổi thổi, sau đó gói kỹ quần áo lại, trịnh trọng vỗ mấy cái: “Ngày mốt ta lại mặc.”
Cho dù ma khí đã quấy loạn đầu óc của y, nhưng khát vọng với tình thân như đã khắc sâu vào xương tủy của y, lúc nào cũng tồn tại hiện hữu.
Mặc Tức nhìn Cố Mang đặt bọc giấy dầu đựng quần áo ở đầu giường, qua giây lát lại dứt khoát cất dưới gối đầu. Qua một hồi nữa, y lại lấy ra nhìn trộm, dè dặt chìa tay sờ chất vải, để lộ vài biểu cảm do dự mà dạt dào chờ mong.
Loay hoay quanh bọc giấy dầu này suốt cả buổi tối, đống đồ chơi nhỏ như chong chóng tre mà trước đó mua về đều bị thất sủng. Cho dù đã đến lúc ngủ, Cố Mang vẫn không yên lòng, cách một hồi lại líu ríu hỏi:
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT