Mặc Tức đưa Cố Mang rời khỏi phòng trị liệu.

Bí mật ở trong lòng một người thì gọi là bí mật. Giữa hai người thì gọi là khế ước. Lúc người thứ ba biết được, nó sẽ biến thành nhược điểm.

Chứng kiến Mặc Tức cứu Cố Mang khoảng chừng hơn mười người, tuy rằng bọn họ đều là ám vệ hàng đầu được huấn luyện nghiêm ngặt trong hoàng cung, nhưng dù sao bọn họ vẫn là người.

Trên đời này không có bí mật nào bị mười mấy người biết mà vẫn không lọt gió, vì thế chuyện Hi Hòa quân mạo hiểm tính mạng đi cứu một tên phản đồ vẫn nhanh chóng truyền khắp thành Trọng Hoa như được chắp thêm cánh. Vốn dĩ những suy đoán suồng sã ngoài phố đã nhiều vô số kể, chờ khi tin tức này phát ra, rất nhiều người trước đó giữ thái độ thận trọng cầm chừng cũng nhao nhao chất vấn.

“Hi Hòa quân điên rồi à, cớ sao phải làm đến mức đó vì một tên phản tặc?”

“Ớ? Ngươi còn chưa biết hả? Thật ra quan hệ giữa hai người họ không đơn giản vậy đâu.”

“Ta biết hai người họ từng là anh em vào sinh ra tử, nhưng mà ——”

“Anh em vào sinh ra tử? Ngươi thật sự nên đi nghe Mộ Dung Liệt nói thế nào, lão thuộc dòng họ vương thất đấy, lời lão nói có lẽ không sai đâu. Đảm bảo chân tướng sẽ khiến ngươi hãi hùng đến mức không khép mồm được luôn!”

Dư luận nhất thời bàn tán xôn xao, song Mặc Tức lại không có tâm trạng quan tâm mấy chuyện vặt vãnh này.

Dù hắn đã kịp thời đuổi đến, cứu Cố Mang ra khỏi vòng xoáy của ma hóa toàn diện, thế nhưng “thích khách” thần bí kia tiết lộ lời thề thiên kiếp cho Cố Mang biết, vẫn đã giáng mạnh một đòn nữa vào tinh thần của người vốn cận kề sụp đổ.

Cuối cùng thần thức của Cố Mang cũng tan vỡ.

Tựa như Khương Phất Lê từng cảnh báo, bây giờ tình trạng của Cố Mang còn tệ hơn lúc vừa bị nước Liệu trả về nghị hòa. Mặc dù khi đó Cố Mang tưởng rằng mình là con sói hoang, nhưng ít ra y vẫn còn giữ lại chút tâm niệm làm người.

Còn Cố Mang lại bị thương lần nữa, sau khi tỉnh dậy gần như đã mất sạch tình người.

——

“Lúc trước nước Liệu tôi luyện y, vốn dĩ nhằm chế tạo y thành một binh khí mang thân xác máu thịt, không cần y có suy nghĩ gì, chỉ cần y biết phục tùng quân lệnh là đủ rồi.”

Sau khi khám bệnh cho Cố Mang, Mộng Trạch đứng trong hàng hiên cạnh vườn hoa của phủ Hi Hòa, nói với Mặc Tức mặt mũi tiều tụy.

“Chẳng qua có lẽ lúc ấy nước Liệu cũng mới thử lần đầu, nắm giữ không tốt lắm. Thế nên Cố Mang chỉ thay đổi linh lực, ma khí trở nên mạnh mẽ hơn, ngoại trừ điều đó thì không lập tức nảy sinh quá nhiều dị biến khác. Mà sau này y bắt đầu xuất hiện dấu hiệu cuồng bạo, càng lúc càng vượt tầm kiểm soát của nước Liệu, để tránh bị nguy hiểm không thể lường trước ảnh hưởng, nước Liệu chọn cách khoét bỏ hai phách chủ quản ký ức của y, trả về cho Trọng Hoa chúng ta.”

“Như huynh thấy đấy, hiện giờ y đã tiến gần mức mất khống chế hoàn toàn. Ngoại trừ chưa bị thôn tính trọn vẹn, y gần như đã trở thành một… không thể cộng tình với con người…”

Mộng Trạch chần chừ giây lát, hai chữ “quái vật” nấn ná giữa môi son, nhưng cuối cùng vẫn không thể thốt ra.

Nét mặt của Mặc Tức quá mỏi mệt và cũng quá khổ sở.

Nàng và Mặc Tức cùng lớn lên từ nhỏ, quen biết Mặc Tức nhiều năm như vậy, nàng thật sự hiếm khi nào trông thấy nét mặt này của hắn.

Ngoài hàng hiên đổ mưa phùn lâm râm, sen đỏ trong hồ dập dềnh theo làn gió, một con cá chép vàng bơi qua dưới lá sen to rộng, làm nổi chút bọt khí lăn tăn.

Giữa bầu không khí yên ắng này, Mặc Tức đột nhiên thấp giọng nói một câu: “Nhưng mà huynh ấy còn nhớ ta.”

Mộng Trạch: “…”

“Sau khi ta đưa huynh ấy rời khỏi phòng trị liệu, huynh ấy mê man gần hai ngày, sau đó tỉnh lại rồi, người khác nói gì với huynh ấy, huynh ấy cũng hờ hững ngó lơ, nhưng mà huynh ấy còn nhớ ta.” Mặc Tức rũ mắt, dường như đang nói với Mộng Trạch, lại như đang trấn an chính mình: “Ta nói chuyện với huynh ấy, huynh ấy vẫn để ý mà.”

“Đó là vì y chưa hoàn toàn bị hắc ma nuốt trọn. Với tình trạng của y hiện giờ, ký ức cơ bản đã mất hết, chỉ còn một ít tàn dư thôi.” Mộng Trạch thở dài nói: “Thật ra muội không biết y còn chống đỡ được bao lâu.”

“Mặc đại ca, lúc trước Khương dược sư cũng nói với huynh rồi, lần này y sụp đổ, nếu không có hai hồn trở về, tất sẽ thành tử cục không thể nào nghịch chuyển.”

Mặc Tức bỗng dưng nhắm mắt lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play