Lúc Mặc Tức và Quân thượng đến nơi, một nhóm cận vệ tu sĩ đã tụ tập quanh phòng, nhưng không ai dám tới gần gian phòng đó.
“Tham kiến Quân thượng!”
“Tham kiến Hi Hòa quân!”
Quân thượng dừng bước, trông thấy ma khí oán lệ ngút trời tuôn ra từ trong phòng, bay thẳng lên tầng mây. Linh lực đen kịt trên không trung lúc thì uốn thành hình dạng móng vuốt nhọn mơ hồ, lúc lại biến thành ảo ảnh hình đầu sói mắt xanh.
Quân thượng nghiêm giọng hỏi: “Thích khách đâu?!”
Mặt mày tái nhợt xanh mét, cận vệ trưởng dẫn đầu chắp tay nói: “Thuộc, thuộc hạ bất tài, thân pháp của thích khách kia quá tốt, đã trốn mất rồi… thuộc hạ đã phái, phái người đuổi theo.”
Mặc Tức lại hỏi: “Cố Mang đâu?!”
Mấy ngày qua cận vệ trưởng cũng đã nghe đến những lời đồn về quan hệ ái muội giữa Mặc Tức và Cố Mang, đột nhiên bị Mặc Tức ép hỏi như vậy, mồ hôi lạnh không khỏi chảy ròng ròng, hắn ta nuốt một ngụm nước bọt, hoảng sợ đáp: “Lúc chúng thuộc hạ đến đây, ma khí hắc ma của Cố Mang đã bùng phát, thuộc hạ có thử xông vào mấy lần, nhưng, nhưng…”
Quân thượng nheo mắt nhìn dáng vẻ chật vật của đối phương, búi tóc tán loạn, trên má có vết lửa đốt, khóe môi còn lem máu chưa lau.
Lời trách mắng đến bên miệng lại biến thành tiếng thở dài.
Quân thượng ngửa đầu nhìn gian phòng đã bị ma khí nuốt trọn kia. Dưới mái vòm âm u tăm tối, phòng trị liệu bị ảo ảnh sói tuyết bùng lên phủ kín mít, như thể một giây sau sẽ nhe răng cắn xé tất cả mọi người thành mảnh vụn.
Cận vệ trưởng sầu não giải thích với Mặc Tức: “Hi Hòa quân, ma khí trong phòng này quá nặng, người bình thường hoàn toàn không vào được. Bây giờ chúng thuộc hạ chỉ có thể kết trận canh giữ ở ngoài phòng, một khi Cố Mang lao ra từ bên trong, thì sẽ ——”
Mặc Tức không chờ đối phương nói hết câu, cũng không muốn nghe đối phương nói hết câu.
Ngay lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, hắn đã ngược dòng ma khí cuộn trào, một mình xông vào trong gian phòng.
Quân thượng giật mình: “Mặc Tức!”
“Hi Hòa quân ——”
Sóng lửa ập tới, tiếng kêu la sợ hãi và thảng thốt của mọi người đều bị Mặc Tức ném lại ở phía sau, luồng gió ma khí như dao nhọn đâm cứa khắp người hắn, nhưng có lẽ vì trong lòng ấp ủ một ngọn lửa sinh ra vì Cố Mang, hắn không hề cảm thấy sóng lửa đó khó tiếp cận như cận vệ trưởng nói.
Hoặc có lẽ vì Cố Mang ca ca của hắn ở trong đó, thế nên dù phải xuống địa ngục hay lao vào biển lửa cũng chẳng đau đớn gì.
Trên đời này, không có chuyện gì đau đớn hơn mất đi cả.
Mặc Tức tông mở cửa phòng, cửa gỗ hoàng đàn kêu “cót két”, lửa ma bên trong bùng cháy như phát nổ, hắn nâng tay chống đỡ dòng linh lực áp bức đến mức gần như không thể mở mắt nổi, sau đó nhìn vào sâu trong phòng.
Cố Mang đang cuộn mình trên giường, bên người là một cuốn ngọc giản ghi sử đã bị lửa ma của chính y đốt trụi. Y khom cổ vùi đầu, Mặc Tức chỉ nhìn thấy một bóng hình trơ trọi co người như con thú, lại chẳng thấy được mặt mũi của đối phương.
“Cố Mang…”
Hắn bước nhanh đến bên cạnh Cố Mang, nào ngờ chưa chạm đến vai y thì đã bị ma khí bốc hừng hực hất ra, ngay sau đó hắn trông thấy Cố Mang ngẩng đầu lên, gương mặt thanh tú giờ phút này đã hằn đầy chú ấn hắc ma, tròng mắt của y ứ máu, đồng tử xanh thẳm lấp lóe những tia sáng rét lạnh.
Cố Mang đã bắt đầu dị hoá.
Dẫu cho mặt mũi vẫn còn một ít tàn vết của tỉnh táo, nhưng đau đớn đã khắc rõ trên thần thái của y. Cố Mang như đang đứng giữa ranh giới mộng và tỉnh, đối diện với người trước mắt bằng thần trí hỗn loạn đến cùng cực.
“Ngươi đã hứa với ta…” Cố Mang chợt khàn giọng mở miệng, y nhìn Mặc Tức chằm chằm, nhưng lại không giống như đang nói chuyện với Mặc Tức. Y nhíu chặt sống mũi, đáy mắt chớp lóe những tia sáng tưởng chừng như rồ dại: “Những chuyện đã hứa với ta, ngươi không làm được cái gì hết! Lừa đảo!”
Mặc Tức còn chưa kịp phản ứng đã bị y bất ngờ giơ tay bóp cổ họng.
“Khụ khụ…”. Truyện Teen Hay
Cố Mang thoạt nhìn đã hoàn toàn rơi vào cơn cuồng loạn, tròng mắt xanh thẫm đảo trái rồi đảo phải, y nhổm người đứng dậy, vừa bóp cổ Mặc Tức vừa đẩy hắn ra ngoài.
“Ta không mong ngươi có thể trả lại sự trong sạch cho ta, mấy năm qua ta giết người ta nhuốm máu ta sẵn sàng gánh hết mà ta cũng sớm dự định sẽ tự gánh một mình! Nhưng cuối cùng ngươi xem ta là gì?!”
Mặc Tức bị y bóp đến gần như ngạt thở, hắn nắm lấy cánh tay của Cố Mang, thều thào gọi: “Cố Mang…”
Tiếc rằng giờ phút này rọi vào mắt Cố Mang chẳng phải tiểu sư đệ của y, mà là Quân thượng của đêm mưa trên đài Hoàng Kim tám năm trước, là quân vương bắt Mặc Tức lập lời thề thiên kiếp ở trước điện Kim Loan.
Cố Mang khẽ nghiêng đầu, gằn từng chữ một từ kẽ răng: “Quân đội, anh em, thanh danh, ký ức… ta không còn gì nữa, ẩn núp suốt tám năm, ta đã biến thành một thứ người không ra người mà quỷ chẳng ra quỷ… Còn ngươi thì sao? Thiên hạ thái bình ngươi đã hứa với ta, ngươi cho ta thấy chưa? Người người đều có được công bằng ngươi đã hứa với ta, ngươi cho ta thấy chưa?”
“Tất cả những gì tính kế được đều bị ngươi tính kế hết cả rồi —— Ngươi tha cho ta đi được không?! Ta chịu đủ lắm rồi! Ta không muốn nghe đến đống quyền mưu tuyệt diệu của ngươi nữa, ta chỉ cảm thấy buồn nôn phát ói thôi!”
Người không phải thánh hiền, ai mà không oán hận.
Những phẫn uất trong lòng, bao không cam từng bị lý trí giam cầm trở nên mãnh liệt hơn bao giờ dưới sự thôi thúc của ma khí.
Cố Mang bóp chặt cổ Mặc Tức, nhìn Mặc Tức đăm đăm, nhưng lại không thể nhận ra người trước mắt. Y đã sa vào nỗi thống khổ và cuồng điên của mình, đầu óc chẳng còn tỉnh táo nữa.
Khí tức hắc ma vờn quanh cơ thể chồng chất vết thương kia, phóng thích càng lúc càng dữ dội, càng lúc càng rõ rệt. Những vết tích hắc ma cũng liên tục tràn ra từ khoang ngực của y, lan dần đến cánh tay, cần cổ… thậm chí là bên dưới mí mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT