Đại Trạch là một tòa thành nhiều mưa, lúc Cố Mang kiểm kê lương thảo xong, sắc trời thế mà đã tối sầm, ngoài núi xa có mây dày cuồn cuộn, ùn ùn kéo về phía ngoại thành. Cố Mang sắp xếp cho tu sĩ vận chuyển lương thảo đến doanh trại nghỉ ngơi, đoạn sai người phủ vải dầu lên kho lương và cỏ khô. Gió thổi vù vù ngoài biên ải, các tiểu tu sĩ nhốn nháo tranh thủ chặn bốn góc vải dầu trước khi mưa to trút xuống. Cố Mang nghe có người la hét: “Nhanh lên nhanh lên, trời mưa rồi kìa, che nhanh được ăn cơm, che chậm thì húp cháo, chúng ta đang giành cơm với ông trời đấy!”

(1) Vải dầu: Vải bôi dầu cây trẩu để nước không thấm vào được.

Năm xưa còn trong quân Vương Bát, Cố Mang thường xuyên hô câu này, vì vậy y ngẩng phắt đầu lên, quả nhiên thấy được một thuộc hạ cũ của mình xắn cao ống quần đứng trên đống lương thảo, đang hò hét chỉ huy.

Thấy Cố Mang nhìn mình, thuộc hạ cũ kia bước “sàn sạt” trên đống thóc vàng ươm qua đây hỏi: “Ngươi là cận vệ của Mặc soái?”

“… Phải.”

“Mới tới phải không, đừng đứng đực ra đó, cận vệ của quân Bắc Cảnh chúng ta cũng phải làm việc đấy, mau đi hỗ trợ đi!”

“Ồ, dĩ nhiên là được.” Cố Mang bèn xắn tay áo, chống tay nhảy lên đống thóc, giúp người nọ chặn gạch đá ở các góc tấm vải.

Thuộc hạ cũ kia hài lòng nhìn y: “Tay chân nhanh nhẹn phết, thảo nào được làm tùy tùng của Mặc soái.”

Cố Mang giẫm trên đống thóc mềm, vừa phụ người nọ chặn góc vải vừa tán dóc đôi câu. Thuộc hạ cũ kia là một kẻ lắm lời, cứ lằng nhằng lải nhải bên tai Cố Mang: “Nè nè nè, phải chặn thêm một cục cạnh cục này.”

“Cục gạch trên tay ngươi chưa đủ nặng, tại ngươi không biết thôi, mưa to gió lớn ở biên ải khủng khiếp lắm, thổi một phát là mấy cục gạch nhỏ bay lên trời như lá cây luôn đấy.”

“Cái gì? Nói quá à? Chẳng có nói quá chút nào đâu, ngươi đừng thấy ta ít tuổi mà lầm nha, ta là lính cũ của quân Bắc Cảnh đấy. Lúc quân Bắc Cảnh còn gọi là quân Vương Bát, ta đã ở trong quân doanh rồi, ta và Cố… khụ, ta còn từng đánh giặc với Cố Mang nữa. Cách chặn gạch của ta là năm xưa Cố Mang dạy cho các anh em dưới trướng đấy.”

Cố Mang cảm thấy thú vị, nín cười trêu đối phương: “Năm đó Cố Mang đích thân dạy ngươi chặn gạch hả?”

“Chứ sao nữa? Ta học một phát là biết ngay, y còn khen ta thông minh á. Ngươi cười cái gì? Không tin à?” Tiểu tu sĩ trừng to mắt: “Ta thật sự không có gạt ngươi, ngươi đừng nhìn cái tên Cố Mang đó sau này dở chứng mà lầm nha, năm xưa lúc y còn trong quân đội, phải nói là ra hình ra dáng lắm.”

“Thật sao.”

“Thật chứ, Mặc soái lạnh lùng, Cố Mang thân thiện, tác phong trị quân của hai người họ khác xa nhau, ban đầu khi chúng ta được sắp xếp sáp nhập vào quân Bắc Cảnh, ta còn không thích ứng được nè.”

Cố Mang cười nói: “Mặc soái không phải lạnh lùng đâu, chỉ là ngài ấy không giỏi ăn nói thôi, thật ra ngài ấy đối xử với các ngươi cũng tốt lắm.”

Tiểu tu sĩ nhích cục gạch đặt hơi lệch, nói: “Ầy, tóm lại Mặc soái là thế đấy, nói năng hay làm việc đều nghiêm túc như vậy, còn lạnh nhạt không thích để ý người ta nữa. Có điều quen rồi thì cũng ổn, dù sao cũng đỡ hơn giao cho Vọng Thư quân.”

Cố Mang kinh ngạc: “Giao cho Vọng Thư quân?”

“Đúng rồi. Nghe đồn năm đó khi Quân thượng cải tổ quân Vương Bát từng định giao cho Vọng Thư quân, hoặc là dứt khoát giải tán phân chia đến các quân doanh khác. Nhưng rồi sau đó chẳng biết vì đâu, nghe bảo là Mặc soái đi nói gì đó với Quân thượng, Quân thượng mới giao đội quân này cho Mặc soái.”

“…”

Nụ cười trên mặt Cố Mang nhạt dần, y lâm vào trầm tư —— Thì ra ban đầu Quân thượng định xử trí ba vạn tàn quân mà y để lại như thế.

Nhưng y biết Quân thượng là người thế nào, nếu không có trao đổi mang tính lợi ích, Quân thượng sẽ không tùy tiện thay đổi ý định ban đầu. Mặc Tức đã làm gì mới khiến Quân thượng thay đổi chủ ý nhỉ?

“Ây dà, mưa rồi.” Tiểu tu sĩ chọt chọt Cố Mang: “Còn một ít cuối cùng, chặn gạch xong thì về doanh trại tránh mưa đi. Trong kho lương có dù giấy dầu, lát nữa ta dẫn ngươi đi lấy.”

Cố Mang tỉnh táo lại, gật đầu nói: “Được.”

Chẳng mấy chốc mưa đã tuôn như trút, mọi sắc màu của đất trời như tức thì bị xối cho nhạt đi. Đại Trạch Đại Trạch, tên của tòa thành này bắt nguồn từ thế đấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play