Trái tim của đôi bên đập thình thịch từng hồi, kịch liệt đến như thế, nhiệt độ xung quanh nóng một cách đáng sợ, mọi thứ như chẳng còn liên quan đến họ nữa, thời gian, thù hận, tội nghiệt, bình minh, giờ phút này cả hai giống như đôi người trẻ tuổi ái mộ nhau hơn mười năm về trước, muốn triền miên với người yêu như thế cho đến khi đất trời cũng già đi.
Lúc cao trào lần nữa, Cố Mang ôm cổ Mặc Tức, không chịu nổi nữa khóc ra tiếng.
Mặc Tức nghe thấy Cố Mang gọi tên mình, gọi mình là sư đệ, gọi mình là công chúa, gọi mình là anh em. Tất cả thân phận và quan hệ mà bọn họ từng có trong đời này, chỉ cần là tốt đẹp, Cố Mang đều sẽ thủ thỉ trao tặng hắn trong cuộc ái ân cháy bỏng này.
Như thể muốn bù lại tất cả lời thật lòng trong suốt mười bốn năm mà hai người yêu nhau vào một sớm chiều này.
…. Chương mới nhất tại ~ T R Ù M t r u y ệ n . C O M ~
“Ê ê ê, trưa nay ngươi có nghe gì không?”
Chạng vạng, các thống soái đều đến lều trại chính hội họp, vài tiểu tu sĩ rảnh rỗi xúm lại bàn tán xôn xao.
“Có phải ngươi muốn nói đến tiếng động… truyền ra từ lều của Mặc soái không?”
“Đúng rồi! Thì ra ngươi cũng nghe thấy à? Ta còn tưởng lỗ tai của mình bị gì chứ!”
“Có điều ta không chắc lắm… không ai dám ở quá gần lều của Mặc soái cả, biết đâu là tiếng động nào khác. Dù sao người đó cũng là Mặc soái mà.” Tiểu tu sĩ lúng túng liếm môi: “Chúng ta theo Mặc soái Nam chinh Bắc chiến nhiều năm như vậy, tính tình của ngài ấy thế nào chúng ta nên rõ ràng. Ngài ấy sẽ không xằng bậy với bất cứ cô nương nào trong quân doanh đâu.”
Cả đám đều cảm thấy chí lý.
Song chưa được bao lâu, có người lại lẩm bẩm một câu: “Nói thì nói vậy, nhưng các ngươi đừng quên, công chúa Mộng Trạch cũng đã đến tiền tuyến rồi nhé.”
Vừa nghe người nọ nhắc, nhiều tu sĩ nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, đều tỏ vẻ đã thấu hiểu ngọn ngành.
“Thì ra là thế!”
“Nhưng mà hai người họ đã âm thầm phát triển đến bước này rồi sao?”
“Chắc không đâu…”
“Sao lại không chứ! Hồi trước ta đã nghe Tiểu Hoa ở doanh trại kế bên nói, Tết Đoan Ngọ cậu ta từng bắt gặp Mặc soái hẹn hò với công chúa Mộng Trạch trong hẻm đấy! Để thuận tiện ra ngoài, công chúa Mộng Trạch còn mặc nam trang và đeo mặt nạ nữa, chỉ là lúc bọn họ hôn nhau vừa khéo bị Tiểu Hoa nhìn thấy thôi. Mặc soái cẩn thận ghê lắm, vội vàng che mặt công chúa Mộng Trạch liền! Cái kiểu bảo vệ vợ đấy hả, chậc chậc chậc, thiệt không còn lời nào để nói luôn.”
Mỗi lần người nọ nói một câu, cả đám tu sĩ lại kinh ngạc “oa” một tiếng.
Trong lúc nhất thời, hầu như mọi tu sĩ tụ tập hóng chuyện đều tin rằng trưa nay công chúa Mộng Trạch nhất định đã đến lều trại của Mặc Tức một chuyến, hơn nữa còn ngủ với Mặc Tức một giấc.
“Tiếng động đó nói ít cũng một canh giờ (2 tiếng) nhỉ? Cha dượng dữ dội thật.”
“Thể chất của công chúa yếu như thế, không biết có chịu nổi không nữa.”
Thậm chí có kẻ rảnh rỗi đến mức bắt đầu ưu sầu lo lắng: “Hai người họ cũng đã này nọ kia cả rồi, Quân thượng có biết không? Ta thấy cha dượng của chúng ta làm vậy là không đúng, còn chưa cưới người ta vào cửa đã gạo nấu thành cơm, vậy không tốt lắm đâu.”
“Các ngươi nói xem công chúa có mang thai ngoài ý muốn không há…”
Trong lều trại chính, Cố Mang đã đeo lại mặt nạ đứng bên tường, không khỏi hắt xì khẽ một tiếng: “Ắt xì ——!”
Trong lều đang bàn luận trận tiếp theo nên đánh như thế nào, rất đông người tụ tập, Cố Mang làm một tùy tùng tầm thường đứng trong góc cũng không bắt mắt lắm. Nào ngờ lúc y hắt xì xong ngước mắt lên, lại thấy Mặc Tức khoanh tay đứng bên bàn cát đang nhìn mình từ xa.
Vừa thấy Mặc Tức, gò má của Cố Mang nóng lên, trái tim càng nóng hơn gấp bội.
Trong lều đông nghịt người, Mộ Dung Liên đang cắn tẩu thuốc đứng trước bàn cát trình bày kiến giải của mình. Công chúa Mộng Trạch mặc quân trang vàng đen, thắt dây buộc tóc vàng, cũng đang đứng bên cạnh lắng nghe. Các ngũ trưởng và đội trưởng khác cũng vây quanh bàn cát và bản vẽ, còn có thuộc hạ mà mỗi thủ lĩnh tự dẫn theo.
Mặc Tức đứng cách nhiều người như thế, nhưng lại vì y hắt xì một tiếng mà cố ý nhìn y.
Trước ánh mắt của biết bao con người, Cố Mang không thể dằn được nỗi chột dạ. Y cũng muốn nhìn Mặc Tức lắm, nhưng lại sợ bị người khác nhận ra manh mối gì —— Chẳng qua y cũng không phải xoắn xuýt quá lâu, suy tính của Mộ Dung Liên nhanh chóng bị Mộng Trạch bác bỏ, Mộng Trạch chỉ dùng quân lực bố trí ở hai nơi đã phá hủy tuyến đường tấn công của Mộ Dung Liên.
Mộ Dung Liên cắn tẩu thuốc, nheo mắt quan sát thế cục trên bàn cát, cuối cùng nhả ra mấy chữ: “Độc nhất là lòng dạ đàn bà, phục rồi.”
Mộng Trạch không so đo với gã, trái lại còn cười áy náy: “Liên ca, xin lỗi.”
Mộ Dung Liên hừ một tiếng.
Tiếp theo đến lượt Mặc Tức.
Mặc Tức thu hồi tầm mắt khỏi người Cố Mang, bước thẳng đến trước bàn cát, nhìn tàn cuộc mà Mộ Dung Liên để lại, cúi đầu suy ngẫm chốc lát, sau đó điều chỉnh vài lá cờ hiệu đại diện cho chiến lực, cuối cùng bắt đầu giải thích cách tiến công của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT