Ngoài thành Đại Trạch.

Lúc mặt trời mọc xuyên thủng màn mây, nắng đỏ chiếu rọi khắp mặt đất, cuối cùng trận chiến công thành đầu tiên đã chấm dứt.

Trong sương sớm, thành trì biên ải cổ xưa từ từ lộ rõ diện mạo của nó sau một đêm tắm máu. Nó hệt như con thú khổng lồ đã sức cùng lực kiệt, nằm ngang giữa mảnh đất thênh thang, gạch ngói vụn vỡ như da tróc thịt bong, sông đào nhuộm đỏ như máu tươi chảy ồ ạt từ vết thương của nó, còn có núi thây chất chồng phía bên dưới thành trì ——

Tu sĩ của Trọng Hoa và nước Liệu nằm ngổn ngang lên nhau, rải rác như kiến hôi bên dưới thành Đại Trạch.

Đây là trận chiến đầu tiên, lúc chiến sự chưa dừng, không ai sẽ đến nhặt xác các anh em trước cả. Tình cảnh như vậy, Mặc Tức lẫn Cố Mang đã sớm nhìn quen rồi.

Chỉ là vẫn sẽ cảm thấy mỏi mệt khôn cùng.

“Mặc soái, không tấn công nữa sao?”

“Đối phương hối hả ứng chiến, tổn thất tuy nặng nề, nhưng chỉ sau một đêm, hàng phòng ngự của chúng đã chỉnh đốn thỏa đáng, nửa canh giờ trước đã giằng co quyết liệt với chúng ta.” Mặc Tức lắc đầu: “Chạy suốt chặng đường dài lại thêm một đêm ác chiến, tu sĩ Trọng Hoa cũng đã mệt lắm rồi, nếu tiếp tục đánh thì chiến cuộc chỉ bất lợi cho phe ta thôi. Dừng binh đi. Rút lui về phía sau dựng trại, để các tu sĩ xử lý vết thương, mạnh ai người nấy tự tu chỉnh.”

“Rõ!”

Tu sĩ Trọng Hoa bèn rút quân đến vị trí chu toàn ở ngoài thành, xây kết giới chiến hào, dựng trại để nghỉ ngơi.

Mặc Tức cũng trở về lều trại của mình. Nơi đó có vài cận vệ đang bận rộn sắp đặt giường bàn, trong đó cũng bao gồm Cố Mang. Có điều nhằm không để Cố Mang đeo mặt nạ gây chú ý quá nhiều, Mặc Tức cố ý lệnh cho tất cả cận vệ lần này được phái theo mình phải đeo mặt nạ.

Gió biên ải thổi màn lều vải bay phần phật, Mặc Tức đi tới, nói với nhóm tu sĩ đang loay hoay: “Chỗ của ta không cần nhiều người như vậy sắp xếp. Các ngươi ra ngoài hết đi.”

Dừng một thoáng rồi nói với Cố Mang: “Ngươi ở lại là được.”

Vì vậy các cận vệ đều nghe lời đi ra. Màn lều phủ xuống, Mặc Tức đi đến trước người Cố Mang, đưa tay tháo mặt nạ của y: “Không còn ai rồi. Không cần đeo thứ này nữa.”

Cố Mang hỏi: “Đệ không sợ người khác nhìn thấy ta sao?”

“Không sợ.” Nói đoạn, Mặc Tức xoay người đặt mặt nạ của Cố Mang lên giường, sau đó bước lên ôm Cố Mang.

Có lẽ cảm giác được nỗi căng thẳng và bất an của Cố Mang, Mặc Tức thở dài nói: “Chọc huynh thôi, ta đã phủ kết giới trấn giữ bên ngoài lều trại, không được ta cho phép, không ai vào được đâu.”

Mặc Tức gác cằm lên đầu Cố Mang.

Qua giây lát, hắn cúi xuống hôn đỉnh đầu của Cố Mang, đưa tay vuốt ve mái tóc của Cố Mang, nói khẽ: “Xin lỗi, rõ ràng là đội quân của huynh, nhưng lại không thể cho huynh đích thân thống lĩnh, chỉ có thể bị cha dượng ta đây giày vò thôi.”

Cố Mang cúi đầu cười đáp: “Quân Bắc Cảnh gần như đã thay máu hoàn toàn, nếu ta thật sự trở lại, ta mới là cha dượng đúng nghĩa đó. Hơn nữa ta và đệ có gì khác nhau đâu? Những gì đệ làm không hề thua kém ta. Chẳng qua có chuyện này phải nói.”

“Hửm?”

“Ta không thể núp bên người đệ mãi được.”

“…”

“Mặc Tức, ta cũng nên làm chút chuyện rồi.”

Mặc Tức không hề bất ngờ với việc Cố Mang có suy nghĩ như vậy, thực tế hắn đã biết sớm muộn gì Cố Mang cũng sẽ nói câu này. Cũng như thật ra hắn cảm thấy chỉ sợ có cho Cố Mang thêm một cơ hội nữa, cho Cố Mang quay trở về quá khứ, Cố Mang vẫn sẽ chọn bước lên đường cũ trải đầy chông gai này.

Người đàn ông thoạt nhìn dịu dàng mềm mỏng này, thật ra có một trái tim kiên định hơn bất cứ người nào.

“Sẽ có nhiệm vụ giao cho huynh, nhưng không phải bây giờ. Chí ít trước trận chiến công thành thứ hai, huynh không phù hợp đi hoàn thành chuyện mà ta muốn nhờ huynh hoàn thành.”

Mặc Tức cúi đầu, đối diện với ánh mắt hơi mất mát của Cố Mang, dừng một lát rồi bổ sung một câu: “Làm phiền sư huynh chờ thêm chút nha?”

Nếu Mặc Tức đã nói vậy, Cố Mang cũng không còn gì để nói nữa. Hai người quần quật cả ngày trời, cũng mệt không kém tu sĩ quân Bắc Cảnh, Mặc Tức nói: “Huynh đi ngủ trước đi.”

“Vậy còn đệ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play