Thấy Giang Dạ Tuyết không có gì, Mặc Tức thở phào một hơi, sau đó lại chau mày hỏi: “Huynh còn hỏi ta. Huynh có chuyện gì vậy?”
Giang Dạ Tuyết cười đáp: “Ta có thể có chuyện gì chứ.”
“…”
Cửa phòng không khóa, dưới đất bừa bộn, nhìn kiểu nào cũng không giống là không có chuyện gì.
Nhìn ra hàm ý đằng sau sự im lặng của Mặc Tức, Giang Dạ Tuyết cười giải thích: “À, phòng bừa bộn là vì con rối ta mới luyện xảy ra chút vấn đề, làm cho cả phòng rối tung rối mù, đập bể không ít vật trang trí.” Giang Dạ Tuyết liếc nhìn tượng đất nhỏ bị mất nửa cái đầu chạy loanh quanh khắp phòng: “Huynh nhìn đi, con này cũng bị đập hỏng lúc nãy đó.”
“… Thì ra là thế.” Mặc Tức ho nhẹ một tiếng: “Xin lỗi, ta còn tưởng là Mộ Dung tiên sinh…”
Giang Dạ Tuyết đột ngột ngước mắt lên: “Huynh trông thấy Sở Y?”
“Phải.” Mặc Tức nói: “Trên đường đến đây ta tình cờ nhìn thấy Mộ Dung tiên sinh đi ra ngoài. Ta còn tưởng hắn đến tìm huynh rồi gây gổ gì với huynh chứ.”
“…” Giang Dạ Tuyết lấy tay áo che miệng, ho khan hai tiếng rồi cười nhạt: “Vậy hả? … Ta không có gặp huynh ấy.”
Vừa nói vừa như sợ lạnh, Giang Dạ Tuyết giật giật cổ áo tắm xộc xệch, chỉnh áo tắm trắng tinh lại ngay ngắn, sau đó duỗi cánh tay cột mái tóc dài lên, cài quan khấu ngọc xanh vào, buộc thành một chiếc đuôi ngựa lỏng lẻo.
Giang Dạ Tuyết trời sinh đã nho nhã vô hạn, dung mạo hiền hòa như bông liễu bập bềnh trên mặt nước ngày xuân, làn da lại trắng nõn tựa tuyết rơi trên sông Liên đêm đông, lúc này vừa mới tắm xong, trông càng giống một viên ngọc Hòa Điền đã ngâm suối nước nóng, khiến người ta dễ dàng bị hắn xoa dịu mọi nghi ngờ và nôn nóng.
(1) Ngọc Hòa Điền
“Học cung có rất nhiều bộ sách luyện khí, chắc tiểu cữu tới đây mượn sách chứ không phải tới gặp ta đâu.” Dừng một lát, Giang Dạ Tuyết lại cười hỏi: “Còn nữa, muộn thế này rồi, ta cũng không ngờ sẽ có khách tới, nhà cửa bề bộn như vậy cũng không dọn mà lại đi tắm trước, để Hi Hòa quân chê cười rồi.”
Mặc Tức nói: “Xin lỗi. Là ta quấy rầy.”
“Huynh và ta là anh em vào sinh ra tử, có gì mà quấy rầy hay không.” Giang Dạ Tuyết quan sát Mặc Tức tới lui một phen, chợt nói: “Tối nay Hi Hòa quân đến đây vì Cố huynh phải không?”
“… Làm sao huynh biết.”
Giang Dạ Tuyết thu hồi tầm mắt từ dây buộc tóc của Mặc Tức, mười ngón mảnh khảnh đan trên đầu gối, hắn không vạch trần chuyện hai người này lấy nhầm dây buộc tóc mà chỉ rũ mi ôn tồn đáp: “Có thể làm huynh sốt ruột đến vậy, ngoại trừ việc quân thì chỉ có người anh em tốt kia của huynh thôi.”
Im lặng giây lát, Mặc Tức nâng tay bày kết giới tiêu âm, để cuộc nói chuyện của hai người bọn họ không bị người thứ ba nghe được, sau đó nhìn thẳng về phía Giang Dạ Tuyết, nét mặt trông vô cùng nghiêm túc.
“Ta mang đến một thứ.” Ngừng một thoáng lại hỏi: “Huynh còn nhớ hồi ở trên đảo Dơi ta từng nói với huynh, ta phát hiện một ít chuyện xưa không đúng lắm trong gương Thời Gian không?”
“Nhớ.”
“Ta tìm được manh mối, liên quan đến vụ án tám năm trước Cố Mang phản quốc.”
“Vậy sao.” Giang Dạ Tuyết hỏi: “Là cái gì?”
Mặc Tức bước lên, đặt túi Càn Khôn nền đen viền vàng lên chiếc bàn bên người Giang Dạ Tuyết: “Ngọc giản.”
Ban đầu Giang Dạ Tuyết còn điềm nhiên, nghe vậy thình lình trợn to mắt, màu máu trên mặt thoáng chốc rút sạch, gần như không thể nào tin nổi: “Chẳng lẽ huynh… đi trộm ngọc giản ghi sử?”
Mặc Tức không hé nửa lời về việc mình “trộm ngọc giản”, hắn mím môi, cúi đầu rút dây tơ buộc túi Càn Khôn, đổ một đống mảnh vụn lên bàn. Ngọc giản ghi sử phát ra ánh huỳnh quang yếu ớt, vương vãi trước mắt Giang Dạ Tuyết.
“Ngọc giản bị ai đó phá hủy.” Mặc Tức lời ít ý nhiều: “Chứng tỏ có người thật sự muốn xóa đi chuyện năm đó xảy ra ở Trọng Hoa.”
Giang Dạ Tuyết ngây ngẩn hồi lâu, cuối cùng tựa vào lưng xe lăn mà lầm bầm: “… Mặc Tức, huynh điên thật rồi…”
——
Cùng lúc đó, phủ Hi Hòa.
Dưới ngọn đèn đồng chạm hoa mai liền cành, gương mặt tinh ranh gian trá của Lý Vi đổ dầu bóng lưỡng. Ông ta cười nịnh nọt, đang dùng lời ngon tiếng ngọt khuyên bảo nhóm khách đóng đô trong đại sảnh của phủ Hi Hòa.
Đám người này mặc áo tím viền vàng, thêu đồ đằng bách điểu, nam tử dẫn đầu ước chừng hơn ba mươi tuổi, mặt mày trông cực kỳ nghiêm khắc, do thích chau mày nên tuổi còn trẻ đã có nếp nhăn ở ấn đường, chưa kể gã môi mỏng mắt lạnh, thoạt nhìn rất ngang tàng quái gở, toàn thân tản ra một loại khí tràng cảnh cáo người lạ chớ tới gần.