Người làm được chuyện này, thích hợp nhất chính là Giang Dạ Tuyết.
Vì vậy Mặc Tức không trù trừ nữa, lập tức bước nhanh về phía hiệu luyện kim Từ Tâm.
Lúc này bóng đêm tối mịt, hiệu luyện kim Từ Tâm lại cách phố thị sầm uất khá xa, suốt đường đi cũng chẳng gặp mấy ai. Đi được nửa đường, một chiếc xe ngựa chạy rầm rập tới đây từ trong làn sương lạnh đằng xa, có thể thấy bên trên sơn ấn ký dơi đỏ rực, bốn góc mui xe treo lục lạc màu vàng, kêu “lanh canh” theo guồng quay của bánh xe.
Xa phu bọc khăn trùm đầu, xắn tay áo giơ roi quất vào mông ngựa Kim Sí Phiêu Tuyết.
“Vọng Thư quân tôn giá ở đây, mau mau nhường đường ——”
(1) Tôn giá: Tiếng xưng hô tôn trọng đối phương.
Mặc Tức khẽ chau mày, Mộ Dung Liên?
Muộn thế này rồi, gã định đi đâu?
Chưa kịp nghĩ nhiều, xe ngựa đã phóng đến bên người hắn. Sắc trời quá tối, xa phu không thấy rõ mặt mũi của Mặc Tức, vẫn gân cổ hét to: “Tránh ra tránh ra! Đừng cản đường của Vọng Thư quân!”
Mặc Tức lách mình tránh né, một gã đàn ông gần đó kéo vợ mình sang một bên, cung kính cúi đầu chờ xe ngựa của Mộ Dung Liên chạy qua, sau đó hằn học ra mặt, làu bàu phỉ nhổ: “Đêm hôm khuya khoắt còn la hét đòi nhường đường như thế, nhường nhường nhường nhường —— Xía, bảo quỷ nhường đường cho gã à? Đường này có vài ba mống, không có gì mà làm lố thấy ghê!”
Mặc Tức thở dài, nhủ thầm Mộ Dung Liên đúng là công tử trác táng, không được lòng người.
Hắn lại quay đầu nhìn chiếc xe ngựa phóng vùn vụt kia, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ. Gã Mộ Dung Liên này lười chảy thây, mặt trời đứng bóng còn chưa chịu dậy, không có chuyện gì tuyệt đối không ra ngoài, hôm nay gã bị sao thế nhỉ…
Xe ngựa của phủ Vọng Thư nhanh chóng biến mất ở ngã rẽ, không còn thấy gì nữa.
Mí mắt của Mặc Tức giật giật, chẳng hiểu sao lại thấy hơi bất an, nhưng lúc này hắn có chuyện cực quan trọng phải làm, hơn nữa hắn vốn dĩ là người không mấy tin trực giác, thế nên cũng không nghĩ sâu xa. Hắn quay đầu đi thẳng về phía trước, ngược hướng với xe ngựa của Mộ Dung Liên.
Bên ngoài hiệu luyện kim Từ Tâm.
“A…” Tống lão bá già cả mắt mờ mở cửa, mượn ánh trăng sáng trong nhìn Mặc Tức, sững sờ giây lát mới mở miệng: “Là Mặc công tử…”
Mặc Tức hỏi: “Thanh Húc trưởng lão có ở đây không?”
“Dạ Tuyết hả.” Tống lão bá ho khan vài tiếng, nói bằng giọng sặc đờm: “Tối nay Dạ Tuyết không ở trong tiệm, nó bảo có chuyện nên ra ngoài rồi.”
Cụ ông lớn tuổi, nói năng dong dài, nói xong lại hớn hở bồi thêm một câu: “Nó còn bảo sáng mai sẽ mang một ít bánh ngọt của Liên Hoa phường đến cho ta, thằng nhóc này hiếu thảo lắm, biết bánh hoa quế của tiệm đó là ngon nhất, ta ——”
Nếu để cụ ông lải nhải tiếp thì đừng mong dừng được. Mặc Tức đành phải cắt lời ông ta: “Lão bá, con tìm huynh ấy có việc gấp, lão bá có biết huynh ấy đi đâu không?”
Cụ ông cười tủm tỉm: “Biết, dĩ nhiên là biết rồi. Nó đến học cung, tối nay chắc sẽ không trở về.”
“Vậy… đa tạ lão bá.”
Mặc Tức cảm ơn Tống lão bá, dỗ dành đưa cụ ông vào trong tiệm nghỉ ngơi, tiện thể đóng cửa hiệu luyện kim Từ Tâm giúp Giang Dạ Tuyết, lại dựng tấm biển “đã đóng cửa” lên, cuối cùng mới xuất phát đến học cung.
Nào ngờ đi chưa được bao lâu, Mặc Tức bất ngờ gặp thêm một đoàn người nữa. Lần này là một chiếc xe ngựa màu xanh đen treo lục lạc đầu lâu bạc, trên thùng xe sơn đồ đằng cú đêm.
Đây là cỗ xe của đại trưởng lão đài Tư Thuật, Chu Hạc.
Chu Hạc được xem là họ hàng gần có quan hệ mật thiết với vương thất, gã không cao bằng Mộ Dung Liên, cũng chẳng ngang ngược như Mộ Dung Liên, có điều trên dưới Trọng Hoa đều biết thủ đoạn của gã tàn bạo thế nào, không phải hạng dễ chọc. Chưa kể tính tình của gã còn hết sức quái gở, yêu đài Tư Thuật hơn cả nhà họ Chu của mình, là một kẻ si mê thuật pháp mười phần mười.
Mắt thấy xe ngựa của Chu Hạc trưởng lão chạy băng băng tới gần trên con đường đá xanh, Mặc Tức không khỏi nhíu mày.
Tối nay xảy ra chuyện gì thế? Tại sao đã canh giờ này mà Mộ Dung Liên còn chưa ngủ, Chu Hạc cũng không ngủ, cả hai đều vội vã chạy ra ngoài. Lẽ nào Quân thượng gặp chuyện gì?
Nhưng nếu Quân thượng thật sự gặp chuyện, Mộng Trạch sẽ không bình tĩnh ngồi phê duyệt tấu sớ như thế, mình cũng sẽ không hề hay biết gì…
Mặc Tức nhìn đèn lồng trên xe ngựa của Chu Hạc trưởng lão ngày một xa dần, cuối cùng biến thành hai điểm màu cam như ánh sao chập chờn, bị nuốt trọn bởi bóng đêm vô tận. Chẳng hiểu tại sao, cảm giác bất an trống trải trong lòng hắn càng lúc càng mãnh liệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT