Đây là nhà tranh lợp lá, hai gian nằm sát rạt nhau, chưa kể giống yêu này vốn dĩ chẳng hề biết xấu hổ, thế nên khi xây đống nhà đó, bọn chúng cũng không quan tâm đến vấn đề cách âm, biết đâu có dơi tinh còn cảm thấy như vậy mới tình thú gấp bội.

Nhưng Cố Mang và Mặc Tức lại ngượng ngập vô cùng.

Hai con dơi kia cực kỳ nôn nóng, chẳng mấy chốc đã vào thẳng đề chính, dường như chúng nó tựa ngay trên tường mà hành sự, thậm chí Mặc Tức và Cố Mang còn nghe được chút tiếng nước khe khẽ. Cố Mang liếc nhìn Mặc Tức, tuy không thấy rõ sắc mặt của đối phương trong bóng tối, nhưng y vẫn cảm nhận được khí tràng âm u quanh người hắn.

Cố Mang ho khan vài tiếng, đôi mắt xanh biếc ngước nhìn nóc nhà tranh, đột nhiên hỏi: “Nghe hát không?”

Mặc Tức: “…”

Chẳng đợi Mặc Tức trả lời, Cố Mang đã ngâm nga hát, ngày trước y biết dùng kèn xôna thổi rất nhiều làn điệu hôn tang cưới gả, lúc ngâm nga cũng uốn éo đủ đường, nghiêm túc không phải đùa. Thế là ở gian bên kia, hai con dơi tinh miệt mài triền miên, ở gian bên này, Cố Mang dùng một loại âm điệu chọc người tức chết hát tiểu khúc.

Lẽ ra y chỉ định át bớt tiếng yêu thú mây mưa khiến người như ngồi trên bàn chông mà thôi, nào ngờ ngâm nga một hồi, Cố Mang bắt đầu say mê thật, cũng chẳng màng tiếng động của cặp dơi sát vách. Y đổi một tư thế thoải mái, ngã vào đống cỏ khô, cánh tay gối sau ót, vừa lắc chân dài vừa tự hát tự nghe.

Hát một đoạn rồi dừng, dùng giọng trêu đùa hỏi Mặc Tức trong bóng tối: “Thích không?”

“…” Mặc Tức trầm giọng nói: “Huynh muốn lùa lũ sát vách qua à?”

“Không đâu.” Cố Mang nằm trong đống rơm, một tay đặt trên đầu gối vỗ nhè nhẹ: “Đệ nhìn cho rõ nè, chúng không làm gì được ta đâu.”

Một lát sau, âm thanh ở vách bên kia dừng lại, tiếp theo là tiếng đập tường phẫn nộ.

“Rầm rầm rầm!”

Mặc Tức nhìn y với vẻ trách cứ, ánh mắt trông như đang nói: Để ta xem huynh giải quyết thế nào.

Cố Mang không vội không chậm, giọng ca gợi cảm trầm thấp dừng ở một âm cao, sau đó lười biếng hỏi: “Hai vị sao thế?”

Vách bên kia truyền đến tiếng quát căm tức của dơi tinh đực: “Ngươi làm gì vậy? Các ngươi không phập hả?!”

Mặc Tức như bị chữ “phập” thô tục ấy chặn họng.

Cố Mang lại là dân lưu manh, y cười cười: “Chúng ta đang phập nha.”

Mặc Tức: “…”

“Vậy ngươi hát hò cái gì?!”

“Ta ưng vậy đó. Phập sướng quá là thích hát à.”

Lửa giận của con dơi tinh bên kia quả thật có thể đốt trụi vách tường, nó giận dữ mắng: “Ngươi bị phập sướng quá thì thích hát ‘Nhị tuyền ánh nguyệt’ hả?!”

(1) “Nhị tuyền ánh nguyệt” là khúc nhạc nổi tiếng do nghệ sĩ mù dân gian A Bình sáng tác, toàn bộ ca khúc bày tỏ suy nghĩ của một nghệ sĩ mù sau khi nếm đủ xót xa và đau khổ trong cuộc đời. 

“Đúng rồi, lúc cao trào ta còn có thể hát vè nữa đấy.”

Mặc Tức: “… … … …”

Dơi tinh: “… …”

Cố Mang lắc lư chân dài, nhặt một cọng rơm cầm trong tay ngắm nghía, nói với giọng mặt dày vô sỉ quỷ ghét thần chê: “Ta thích vậy đó, với lại ta nói thật, vị ca ca trong phòng ta lợi hại lắm nha, xem chừng một hồi mấy chốc không dừng được đâu. Nếu người anh em đây không thích thì dứt khoát chuyển phòng đi.”

Mặc Tức nói khẽ: “Huynh như vậy sợ rằng ——”

“Suỵt.” Cố Mang giơ ngón tay đặt bên môi: “Nhìn nè, chúng nhất định sẽ đi.”

Đúng như dự đoán, không lâu sau, hai con dơi tinh sát vách bắt đầu chửi rủa đứng dậy, có lẽ chúng thật sự sợ đến lúc đó nếu Cố Mang làm thế, cho dù hưng phấn cách mấy cũng bị tạt nước lạnh. Suy cho cùng tộc dơi lửa vẫn là bộ tộc lấy hưởng lạc làm đầu, dù gì cũng đã làm phân nửa, chúng không muốn dằng dưa quá nhiều với kẻ biến thái thích hát vè lúc đạt cao trào này, thế là đá tường hai cái, mắng thêm hai câu rồi đổi chỗ khác thật.

Nghe mỗi con mắng một câu “biến thái!”, “có bệnh!” trước khi đi, Cố Mang nằm trong đống rơm không khỏi nín cười, chờ chúng đi xa mới nhịn cười hết nổi, vai run bần bật như sóng gợn lan ra.

“Ha ha ha ha ——”

Mặc Tức: “Huynh…”

“Hả?” Cố Mang ngoảnh đầu, mắt xanh long lanh sáng ngời, phủ chút hơi nước khi cố nín cười. Y nhìn Mặc Tức bên cạnh mình, cười nói: “Lợi hại ha, chỉ cần mặt dày là đảm bảo được yên. Có điều chiêu này Hi Hòa quân đệ không học được đâu, đệ nghiêm chỉnh quá.”

“…”

Qua thêm chốc lát, Cố Mang cảm thấy đã đến lúc rồi, y bèn nhổm dậy khỏi đống rơm, định đi ra ngoài cửa. Chẳng qua hẳn vì nằm lệch quá lâu, đột nhiên đứng dậy máu chưa lưu thông kịp, thế mà lại thấy hơi choáng váng.

Dù rằng đang giận y, Mặc Tức vẫn vô thức hỏi: “Huynh sao thế?”

“… A, không biết nữa, đầu hơi choáng.” Cố Mang day day thái dương: “Chắc lát nữa là ổn.”

Dứt lời đi tới cửa, dùng ngón út vén mành trúc nhìn ra ngoài.

Bên ngoài không còn dơi tinh nào nữa, có lẽ chúng đã tìm được đối tượng để chui vào nhà tranh ở hai bên bờ rồi. Thủy tạ chất từ xương trắng vắng hiu hắt, phủ một lớp khói mỏng dưới ánh trăng…

“Được rồi, chúng ta lặng lẽ về thôi.” Nói đoạn, Cố Mang vẫy tay với Mặc Tức, Mặc Tức cũng đi tới. Xuyên qua tấm mành trúc, hai người quan sát cặp dơi tinh cuối cùng vào gian nhà gần đó, tiếp theo Cố Mang đưa tay cuốn mành lên.

Nào ngờ đúng lúc này, một luồng sáng đỏ thình lình hiện lên trên tấm mành, phản chiếu một đồ đằng hình dơi. Cố Mang bất ngờ bị phỏng tay, vội vàng rút trở về, kinh ngạc nói: “Chuyện gì thế này?!”

Mặc Tức nâng tay sờ thử, cũng bị ánh đỏ trên mành cửa đốt trúng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play