Nào ngờ y còn chưa nói xong, bàn tay chìa ra đã bị Mặc Tức đánh bay.
“…”
Nụ cười trên mặt Cố Mang cứng đờ, đáy mắt xanh thắm như chớp động ánh sáng lạ thường nào đó, nhưng chỉ lóe qua trong giây lát ngắn ngủi, y lại khôi phục điệu cười lạnh nhạt kia.
“Giận rồi hả?”
Mặc Tức không trả lời, chỉ cố nén cảm xúc nào đó sắp trào ra ngoài, trừng mắt nhìn Cố Mang.
Biểu cảm trên mặt hắn lúc này hệt như chú chó bị chủ nhân tổn thương, hoặc như con mèo bị ai giẫm phải đuôi, đau khổ và tự tôn cùng hội tụ trên gương mặt tái nhợt, đáy mắt cũng dập dờn hơi nước, nhưng rồi vẫn ngạo mạn gắng gượng, nghiến hàm răng trắng muốt, căm phẫn mà tự phụ nhìn Cố Mang chằm chằm.
Hồi lâu sau, hắn mới cố giữ cho giọng không run rẩy, nói khẽ: “Ta cứ tin đấy. Ta không giống huynh, cái gì cũng lấy ra đùa được.”
“…” Cố Mang im lặng giây lát rồi cười nhạo: “Đệ nhìn đi, đệ còn ở đó cười Vụ Yến. Chẳng phải hai người đều giống nhau sao? Ả cứ phải miễn cưỡng, đệ cứ phải tin cơ.”
Gân xanh đã hằn rõ trên mu bàn tay trắng ngần của Mặc Tức.
Cố Mang lại như không nhìn thấy, chỉ nói: “Thế nên thật ra đệ với ả cũng không khác nhau mấy, đều cảm thấy những gì mình trao ra không được đền đáp nên mới oán hận nhiều năm như thế.”
“Huynh cho rằng ta oán huynh hận huynh suốt mấy năm qua, chỉ vì cảm thấy những gì mình trao ra không được đền đáp sao?”
Nhìn tia sáng nơi đáy mắt của Mặc Tức, Cố Mang có chút không đành lòng.
Nhưng im lặng một hồi, y vẫn nói: “Không thì thế nào.”
Mặc Tức bỗng dưng nhắm mắt lại, hàng mi run nhè nhẹ, cảm xúc vẫn cố đè nén đột nhiên nứt toạc ra, hắn giận dữ quát: “Nếu ta thật sự chỉ vì không cam lòng, bây giờ huynh còn có thể đứng trước mặt ta nói những lời này sao?! Nếu ta chỉ vì không cam lòng, ta sớm đã có thiếu gì cách để đền bù sự không cam của mình, xâm phạm huynh, làm nhục huynh, hạ độc bỏ thuốc huynh, mấy trò này ta không làm nhưng huynh tưởng ta không biết thật sao?! Cố Mang! Ta xem huynh là đồng bạn của ta, là bạn thân của ta, là…”
Người yêu của ta. Thần linh của ta.
Cái ta hận là sự phản bội và thay đổi của huynh, huynh không chỉ vứt bỏ ta mà còn cả anh em của huynh, giấc mộng của huynh, quá khứ hào quang vạn trượng của huynh.
Và còn chính huynh của ngày trước nữa.
“Nếu đổi con đường khác, dù cho cả đời này huynh không còn khúc mắc gì với ta, ta cũng sẽ không trách huynh.”
“…”
“Cố Mang. Năm đó huynh suýt nữa moi tim ta ra rồi.”
Ngón tay của Cố Mang run rẩy.
Mặc Tức khàn cả giọng, ngẩng đầu nhìn Cố Mang, con ngươi tối đen u ám, hệt như sao trời lụi tắt rồi rơi xuống: “Huynh vẫn chưa nhìn hiểu nó sao?”
“…”
Cố Mang nhất thời không nói nên lời. Đôi mắt đen láy này thật sự khiến lòng người khó chịu.
Cố Mang còn nhớ lần đầu tiên mình nhìn thấy chúng nó, chúng nó không phải như thế này. Lần đầu tiên y nhìn thấy Mặc Tức, Mặc Tức đang đứng dưới tàng cây quế ở học cung, áo bào đen viền vàng thuê hoa văn đằng xà, dây cột tóc màu vàng buộc đuôi ngựa cao cao, cánh tay giương một chiếc cung Ngọc Yêu, đang nhìn hồng tâm ở phía xa.
(1) Cung Ngọc Yêu: 1 loại cung trong “Tiên kiếm kỳ hiệp”.
Gió bắt đầu nổi lên, tay áo rộng của hắn bị thổi bay phần phật. Cảm nhận được tầm mắt ở phía sau, Mặc Tức vuốt tóc rối bên má, quay đầu lơ đãng nhìn Cố Mang một cái.
Đôi mắt ấy như nước lặng chảy dài, trong suốt, sáng ngời, tựa ao hồ chưa ngấm mùi thế tục, không chứa bất kỳ cảm xúc nào, hờ hững dời khỏi người Cố Mang.
Sau đó Cố Mang lại gặp Mặc Tức ở học cung vài lần, có lần thì thấy Mặc Tức ngồi một mình trên thềm đá đọc sách, có lần lại thấy một mình hắn tựa vào dưới tàng cây ăn cơm, còn một lần là thấy hắn vừa rời khỏi sân đặt cọc gỗ tu luyện ở học cung, vừa đi vừa cắn dây buộc tóc, tự thắt cho mình chiếc đuôi ngựa, một đoạn cổ trắng ngần lộ ra từ mép áo thùng thình, rướm một ít mồ hôi.
Từ trước đến nay Mặc Tức luôn một thân một mình.
“Tiểu thiếu gia nhà họ Mặc ngạo mạn quá.”
“Linh lực thì hay rồi, cao cường đến biến thái, nhưng mà cũng chưa chắc, ai biết hắn có đang tu luyện tà pháp nào không muốn người biết không.”
“Đừng nói lung tung nhé, Mặc công tử người ta toàn nhờ chịu khó đấy, bộ ngươi không nghe cung chủ khen hắn suốt ngày sao, nghe bảo từ lúc nhập học tới nay, ngày nào hắn cũng ở sân bắn luyện tập đến giờ Hợi. Há há, cần mẫn như thế không biết cho ai xem.”
(2) Giờ Hợi: 9-11 giờ đêm.
Loại đối thoại thế này, thật ra năm đó Cố Mang nghe được suốt. Lúc Mặc Tức còn chưa biết “Cố Mang” rốt cuộc là ai, cái tên Mặc Tức đã như sấm nổ bên tai y rồi. Từ những lời xì xào bàn tán ở học cung, cũng như những lời châm chọc mỉa mai của chủ thượng Mộ Dung Liên, Cố Mang tình cờ biết được rất nhiều chuyện vụn vặt liên quan đến đối phương.
Trong đám vương tôn công tử này, mấy kẻ trái tính trái nết, hữu danh vô thực, lòng dạ độc ác… phải nói là nhiều vô số kể. Lúc đó Cố Mang cũng cảm thấy Mặc Tức chắc là gieo gió gặt bão rồi, thế nên cũng không có thiện cảm gì với hắn.
Mãi đến ngày đó.
Ngày đó y tình cờ đi ngang qua sân tập võ, trông thấy hai nô lệ học cung đang quỳ gối trước mặt Mặc Tức, thần võ Suất Nhiên trong tay Mặc Tức nổ xèn xẹt, Cố Mang cứ ngỡ vị công tử này đang cậy quyền ức hiếp nô lệ học cung, vừa định qua đỡ lời hộ, chợt nghe một nô lệ trong số đó cuống quýt dập đầu, mắt mũi giàn giụa nói:
“Mặc công tử! Mặc công tử chúng ta sai thật rồi! Không, không phải chúng ta cố ý muốn ăn cắp tiền của ngài, chỉ là… chỉ là…”
Một nha hoàn xanh xao vàng vọt quỳ bên cạnh run giọng nói: “Chỉ là thật sự đói bụng quá. Vài ngày trước chúng ta đắc tội với Mộ Dung công tử, bị đại quản sự trách phạt, phạt chúng ta không được ăn no… chúng ta đói bụng quá, lại thấy ngài lúc nào cũng một, một mình… nên mới cả gan, nghĩ đến việc… trộm… trộm túi tiền của ngài.”
“Hu hu, xin lỗi… công tử khai ân tha cho chúng ta đi, muội muội của ta đã ba ngày không được ăn một bữa lương khô… nó còn nhỏ như vậy… ta thật sự sợ nó không sống nổi nữa, ngài muốn phạt thì phạt ta đi, xin ngài tha cho muội muội của ta…”
“Ca ca, hu hu hu…”
“…” Mặc Tức im lặng nhìn đôi anh em này một lát, ánh đỏ phát ra từ roi Suất Nhiên trong lòng bàn tay cũng dần dần lụi tắt.
Hắn không nói tiếng nào, cúi đầu lục túi tiền của mình từ trong túi Càn Khôn, lẳng lặng tháo xuống đặt lên thềm đá, sau đó xoay người rời đi.
Hành động này của hắn thật sự khiến Cố Mang đứng đằng xa sững sờ. Phải biết vì sử cũ của Hoa Phá Ám, ngoại trừ nô lệ do công tử thế gia tự dẫn theo, đệ tử học cung không được phép qua lại với nô lệ bình thường, đừng nói chi giúp đỡ —— Đó là đại kỵ của học cung.
Nhưng Mặc Tức không nghĩ ngợi gì, chẳng nói chẳng rằng, cũng không cần báo đáp mà đã làm điều đó, như thể đây là chuyện không thể tự nhiên hơn.
Nhìn bóng hình của tiểu thiếu gia tay áo tung bay này, trong lòng Cố Mang đột nhiên trỗi dậy một ít cảm xúc kỳ diệu khó tả.