Gần chín giờ, bộ phim kết thúc. Đèn trần bật lên từng cái một, bên cạnh Tạ Lăng Vân chỉ còn một chỗ trống. Cô gái kia đã tức giận bỏ đi từ lúc nào.

Trương Dật cùng Thái Phong Dương đi đằng trước đang hăng say thảo luận về bộ phim tới quên cả trời đất.

Tạ Lăng Vân đi ở cuối cùng.

Bước đi không vội vã, thỉnh thoảng đáp lại hai người kia một hai câu.

Ánh đèn mờ nhạt, Thích Kiều cùng Vu Tích Nhạc đi theo sau trong lối đi rộng hai mét.

Khoảng cách giữa họ chưa đến một mét, khi bước nhanh hơn một chút, cô gần như có thể ngửi thấy hương chanh mát lạnh và sảng khoái.

Vu Tích Nhạc xoa bụng, có chút đói: "Chúng ta đi mua bữa ăn khuya được không? Nghe nói ở Bắc Kinh có khu ẩm thực đường phố vừa rẻ vừa ngon. Tôi sẽ hỏi Kế Niệm cùng Phỉ Phỉ có đi hay không, giờ này cũng tới bữa tối rồi."

"Ừm." Thích Kiều đáp.

Tâm tư lại không tự giác bị phân đi một nửa.

Bị hương chanh nhè nhẹ kia hấp dẫn.

Thích Kiều ngó nhìn bờ vai của người đi phía trước kia.

Tuổi mười tám, mười chín là sự kết hợp tinh tế giữa tuổi trẻ ngây ngô và chút ít trưởng thành của người lớn. 

Chỉ sau ba năm học cấp ba đơn điệu, không ngừng cắm cúi học tập đã khiến nhiều bạn ở độ tuổi này mắc chứng gù lưng. 

Nhưng Tạ Lăng Vân, hắn giống như hoàn toàn không bị chương trình học tập nặng nề tra tấn qua. Dáng người cao thẳng, so sánh với một vài bạn nam lưng hơi khom càng khiến người ta không thể rời mắt.

Thích Kiều thở ra và tự nhủ mình nên dừng chú ý hắn nếu không muốn bị lún sâu vào đoạn cảm tình này.

Cô âm thầm khắc chế bản thân, nhưng người trước mặt không biết giảm tốc độ từ lúc nào. Thích Kiều cúi đầu rũ mắt xuống, tốc độ không hề chậm lại, thậm chí còn có xu hướng tăng tốc nên thẳng tắp đụng vào lưng hắn.

"A."

Một tiếng kêu đau ngắn ngủi vang lên.

Cô phản xạ có điều kiện lui lại nửa bước, đưa tay xoa cái mũi.

Tạ Lăng Vân quay đầu.

Không ngờ tới có người đi đường đều đầu óc lên mây được, kinh ngạc nói: "Có đau không?"

Thích Kiều không quan tâm đến chuyện khác, xoa xoa chóp mũi gật đầu. Vu Tích Nhạc đứng ở sau lưng cô, cất bước tiến lên, trợn mắt nhìn Tạ Lăng Vân: " Sao anh đi mà không chịu nhìn đường cẩn thận chút?"

Tạ Lăng Vân: "?"

Hắn nhướng mày, tiến lên nửa bước qua ánh đèn mờ mịt, trầm mặc nhìn Thích Kiều: "Để anh xem nào?"

Đôi mắt hắn rất đen, ở trong ánh sáng mờ ảo như vậy, càng giống như một đầm u tuyền sâu thẳm lạnh lẽo.

Sâu đến mức Thích Kiều không dám nhìn thẳng vào hắn.

Sợ một phút lơ là liền bị kéo vào rồi bị hắn phát hiện ra tình cảm mới chớm của mình.

Thích Kiều xấu hổ nghĩ người không nhìn đường hình như là mình, cô che mũi lắc đầu: "Không sao, chờ một chút là hết đau thôi."

"Thật không có chuyện gì?" Tạ Lăng Vân hỏi.

"Thật." Thích Kiều thả tay xuống, cho hắn xác nhận, "Chỉ là nhẹ nhàng đụng một cái, không sao hết."

Đôi mắt Tạ Lăng Vân quét qua chiếc mũi thanh tú và nhỏ nhắn của cô, sau khi xác định không có chuyện gì, hắn không hỏi thêm gì nữa.

Bước ra khỏi phòng chiếu phim, Vu Tích Nhạc nhận được tin nhắn trả lời của hai người bạn cùng phòng.

 "Hai người họ sẽ đến ngay. Kế Niệm nói rằng cô ấy biết đường đến phố ẩm thực đó. Chúng ta có thể đến cổng trường phía Tây đợi hai người là được."

"Phố ẩm thực nào? Có bán món gì ngon hả?" Trương Dật nghe vậy lớn tiếng hỏi.

Vu Tích Nhạc đang đánh chữ nên Thích Kiều đáp hộ.

Trương Dật: "Muốn đi ăn cơm sao? Tớ cũng có chút đói, hay chúng ta cùng nhau đi!" 

Thái Phong Dương cũng thích tham gia náo nhiệt: "Tớ đi với."

Tiết Khải Văn đang chuẩn bị về ký túc xá nói: "Giờ này mấy quán đó đóng cửa hết rồi, tới cũng chẳng còn gì đâu."

" Vậy sao? Nhưng tớ biết bên ngoài trường có một quán lẩu Tứ Xuyên chính thống. Nằm trên đường Tri Xuân, đi cùng không?" Trương Dật đề nghị.

Thái Phong Dương ôm lấy vai của Tạ Lăng Vân, hỏi: "Tạ Lăng Vân, đi cùng tụi tôi chứ?"

Thích Kiều nhìn người đang dựa vào đèn đường nghịch điện thoại.

 Những tiếng nói xung quanh dường như ngừng lại, và cô chờ đợi câu trả lời của hắn.

Tạ Lăng Vân ánh mắt tập trung trên điện thoại di động, cũng không ngẩng đầu lên, nghe vậy, quăng ra hai chữ: "Không đi."

Nói xong, hắn nhấc máy nghe điện thoại.

"Đến?"

"Được, chờ một phút đồng hồ, tôi tới ngay đây."

Sau khi cúp máy, Tạ Lăng Vân tay trái nhét vào túi quần, giơ tay phải lên vẫy vẫy chào tạm biệt, xuống tầng và rời đi mà không quay đầu lại.

" Đi trước đây, các cậu chơi vui vẻ." Hắn chân dài cao lớn, bước đi phong trần, một lúc sau, bóng dáng đã biến mất khỏi tầm mắt.

Thích Kiều hạ mắt xuống, không tiếp tục nhìn.

Trương Dật còn đang lôi kéo bọn họ: "Đi thôi, ăn ngon lắm, tớ nói dối các cậu thì tớ tự nhận mình là chó."

Vu Tích Nhạc thận trọng hỏi trước: "Quán đó tính mỗi người chia ra là phải trả bao tiền?"

Trương Dật: "Chưa tính qua, chắc tốn tầm bảy tám chục thôi?"

Vu Tích Nhạc: " Cám ơn lời mời, tớ không đi đâu."

Trương Dật: "..."

Thích Kiều không khỏi mỉm cười.

Mới nhận thức không đến một tháng, chưa thân quen cho lắm nên cuối cùng hai người từ chối khéo đề nghị của bọn họ, lựa chọn đi ăn với bạn cùng phòng.

Thích Kiều không nghĩ tới, còn có thể lại gặp Tạ Lăng Vân. Ở cổng hướng Tây của trường, một bóng dáng thon dài thẳng tắp đứng dựa vào cột đèn đường phía trước. 

Ánh đèn tự nhiên bao phủ xung quanh hắn, đẹp lung linh giống một cảnh quay trong phim. 

Chỉ liếc mắt một cái, nhưng Thích Kiều vẫn nhận ra đó là hắn.

Tạ Lăng Vân rời đi cùng một chiếc xe hơi màu đen.

Chiếc xe có vẻ ngoài đơn giản, giống như một samurai ngủ đông trong bóng tối. Thích Kiều không biết nhãn hiệu của chiếc xe kia, chỉ lờ mờ trông thấy biển số Bắc Kinh, theo sau là một chuỗi số đẹp mang nghĩa đại lợi đại cát.

Khi đó, cô còn chưa ý thức được, khoảng cách giữa bọn họ xa tới thế nào.

-

Bộ phim kinh điển của Friday là một trong những khóa học yêu thích của Thích Kiều khi còn là sinh viên năm nhất.

Chủ đề thảo luận trong tuần đầu tiên là tác phẩm tiêu biểu "Party to Fight Differing" của nhà đại danh hào Griffith.

Giảng viên là một giáo sư lớn tuổi có uy tín cao, đã nghỉ hưu và được tái tuyển dụng trong khoa. Thầy mặc một chiếc áo sơ mi trắng được là ủi phẳng phiu và đeo một cặp kính mã não tinh xảo, thầy dạy các sinh viên cách kéo và phân tích từng hoạt cảnh trong phim. 

Quy trình sản xuất, biên kịch, cách sắp xếp vị trí diễn viên, biên tập, thanh âm...

Buổi học kéo dài hai giờ, Qi Qiao đã viết ra ba trang giấy ghi chú.

Cô đã quen với cách học này và rất thích nó, cô luôn có thể chuyển đổi ngôn ngữ thành các ghi chú chi tiết khi học trên lớp, nét chữ ngay ngắn sạch đẹp, khung hình rõ ràng, tổ chức logic. 

Vu Tích Nhạc thì tương phản.

Cô cũng ghi rất nhiều thứ nhưng lộn xộn, chỉ để lại những từ ngắn gọn mà chỉ bản thân cô ấy mới hiểu được.

Quả thực ghi nhanh hơn rất nhiều, nhưng điểm yếu của cách này là sau này khi đọc lại có thể quên mất ý nghĩa của những từ đã viết ra lúc đó. 

Nhờ Vu Tích Nhạc mà các ghi chú của Thích Kiều được tuyên truyền ra ngoài, trong vòng năm phút đồng hồ đã bị các bạn truyền tay nhau đọc qua một lần trong giờ ra chơi.

Thích Kiều không bận tâm. Cô ấy tranh thủ thời gian nghỉ ngơi để nghĩ cách tìm một công việc làm thêm.

Đột nhiên nghĩ ra, chờ cuối kỳ, có thể đem trí tuệ của mình kiếm thêm tiền.

Chờ sang năm có thể bán lại cho những em lớp dưới có nhu cầu. 

Tuy rằng vẫn không thiếu tiền, nhưng khi học kỳ tới bắt đầu sẽ có các loại bài tập quay phim dàn dựng, thuê máy, thuê diễn viên, thuê thợ chụp ảnh… tất cả đều cần tiền. 

Còn chưa kết thúc tuần đầu tiên của khóa học đại học, Thích Kiều đã lên kế hoạch kiếm tiền cho bản thân.

 Cô có thể đi giúp mọi người bố trí và cắt phim, không khó để sinh viên khoa đạo diễn tìm được việc làm thêm, tin tuyển nhân viên trên diễn đàn của trường có rất nhiều. 

Nghĩ như vậy, trong giờ giải lao, cô nhanh chóng ghi ra một vài kế hoạch kiếm tiền sơ bộ vào cuốn sổ nhỏ chuyên dùng để ghi lại danh sách những việc cần làm.

Viết xong, Vu Tích Nhạc giật lấy cuốn sổ từ tay Trương Dật và trả lại cho Thích Kiều.

"Muốn xem thì phải trả tiền cho công sức mà Kiều Kiều bỏ ra trước đã."

Trương Dật đeo kính gọng đen để che đi quầng thâm đen ngòm dưới mắt.  Sau khi xem một bộ phim dài tập của Pháp trong ký túc xá đêm qua, anh ta đã thảo luận với mấy đứa bạn cùng phòng đến ba giờ sáng. 

Dẫn đến sáng sớm buồn ngủ, chỉ nghe được một nửa những gì giáo sư nói nên đối bản bút ký này của Thích Kiều thèm nhỏ dãi.

"Kiều Kiều, " hắn đi theo Vu Tích Nhạc gọi, "Cho ta mượn bút ký về chép lại được không?"

"..."

Những người xung quanh nghe đều thấy ngại giùm anh ta. 

Thích Kiều da gà da vịt nổi hết cả lên, không rảnh cân nhắc kiếm tiền, chỉ muốn bảo vệ cái lỗ tai yêu quý của mình nên đưa nhanh bản bút ký cho anh ta.

Họ đang ngồi ở hàng ghế sau. 

Thích Kiều xoay người ngồi xuống, một lúc sau, giọng nói của Trương Dật từ phía sau truyền đến: "Thật trâu bò, ghi chép cặn kẽ quá. Này, này, Tạ Lăng Vân, muốn nhìn thử không, vừa rồi cậu một chữ cũng không ghi được, nhỡ nội dung này có trong đề thi thì sao."

Tâm đang bình tĩnh tự dưng lại sôi trào mãnh liệt, Thích Kiều nghiêng tai, chỉ nghe thấy tiếng lật giấy, Tạ Lăng Vân mỉm cười, nói: "Thật đúng là học sinh ngoan."

Thích Kiều ổn định tâm trí và cố ý phớt lờ sự có mặt của các bạn nam ở hàng ghế sau, khi chuông reo vào lớp, cất sổ kế hoạch vào cặp, chuyên tâm nghe giảng bài.

-

Buổi cuối cùng trong tuần là buổi học tập chung tại hội trường.

Học viên các khoa đều tới đông đủ, giảng đường có thể chứa hơn một trăm người giờ đã chật kín. Ngành diễn xuất cũng ở đây, Sở Phỉ Phỉ hôm nay không bận việc buổi sáng nên vội vàng đến lớp học trước và chiếm hàng ghế sau cho Thích Kiều cùng Vu Tích Nhạc.

" Mình lén làm việc riêng trong giờ chắc giáo viên cũng không để ý đâu nhỉ, nhiều người thế này cơ mà?" Sở Phỉ Phỉ còn chưa ăn bữa sáng, mới rời giường đã chạy tới lớp, vừa ngáp vừa xé gói bánh bích quy nhân sữa, ăn một chút rồi nhìn toàn bộ phòng học, thấp giọng nói, "Chị em lại đây mà coi, trường học của chúng ta có nhiều anh đẹp trai ghê."

Lại tiến đến bên tai Thích Kiều cùng Vu Tích Nhạc, khẽ nói: " Các cậu nhìn trúng anh nào thì nói tớ, tớ xung phong đi xin thông tin liên lạc của mấy anh ấy cho."

Thích Kiều thì thấy không ai có thể sánh bằng Tạ Lăng Vân, Vu Tích Nhạc thì không có hứng thú nên cả hai kiên quyết lắc đầu.

Sở Phỉ Phỉ tiếc nuối nói: "Sống khô khan quá vậy, tớ khuyên các cậu, đại học là thời gian để yêu đấy!"

Vu Tích Nhạc: "Cậu thích thì tự làm đi, đừng kéo tôi vào."

Sở Phỉ Phỉ nói: "Tớ thì có bạn trai rồi."

" Bạn học cấp 3 à? Có ảnh không? Đưa đây xem nào, " Vu Tích Nhạc nói, "Chờ cậu xuất đạo, tớ cầm đi bán cho paparazzi, chắc hẳn kiếm được rất nhiều tiền."

Sở Phỉ Phỉ: "..."

"Tớ còn chưa thành đại minh tinh, cậu đã định nghĩ cách lợi dụng tớ để kiếm tiền hả?"

"À phải rồi, tôi cần lưu lại mấy tấm ảnh có chữ kí của cậu nữa. Khi cậu trở nên nổi tiếng, tôi sẽ bán được cả núi tiền."

"..."

Thích Kiều không khỏi cười cười, nghe cô hai đấu võ mồm.

Bỗng dưng nghe thấy có người sau lưng gọi tên của Tạ Lăng Vân.

"Tạ Lăng Vân, Thái Phong Dương, lão Trương, chỗ này!"

Cô quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, liền thấy ba người kia từ cửa sau tiến đến, đi tới chỗ ngồi đằng sau cô.

Sợ ánh mắt của mình quá mức làm người khác chú ý, Thích Kiều vừa muốn quay người lại, trong tầm mắt hiện ra một khuôn mặt quen thuộc.

"Là cậu à?" Tống Chi Diễn ánh mắt kinh ngạc, giọng điệu lịch sự, “Còn nhớ tôi không?’’

Thích Kiều sững sờ nửa giây, mới nhớ ra anh chính là người giúp cô nhặt tranh ngoài xe buýt vào ngày huấn luyện quân sự kết thúc.

" Xin chào, chúng ta đã gặp nhau tới hai lần, nên tự giới thiệu trước chứ?" Nam sinh lịch sự đưa tay ra và nói: " Tên tôi là Tống Chi Diễn, khoa nhiếp ảnh."

Thích Kiều cũng lịch sự duỗi tay phải ra, đầu ngón tay cô chạm vào lòng bàn tay anh, hai người bắt tay nhẹ nhàng rồi buông.

"Xin chào, tớ tên là Thích Kiều, học bên khoa đạo diễn."

" Ngàn hoa nở rộ vào hè, hương thơm tỏa ra bốn phía', tên của cậu nghe rất hay."

"Cám ơn."

Khi nói chuyện, những người kia đã đến phụ cận.

" Hóa ra là người cùng lớp với các cậu." Tống Chi Diễn nói với những người vừa tới, lại quay đầu nhìn về phía Thích Kiều, " Quả thực rất có duyên, tôi là bạn cùng phòng của Tạ Lăng Vân, Trương Dật và Thái Phong Dương."

Tạ Lăng Vân ngồi vào bên cạnh anh, nhìn Tống Chi Diễn cùng Thích Kiều, hơi nhíu mày: "Hai người quen nhau à?"

Tống Chi Diễn nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo như nai tơ kia, nhưng cũng không làm cho người ta cảm thấy thô lỗ, đột ngột nói: "Vậy từ hôm nay, chúng ta coi như là bạn bè rồi?"

Vẻ mặt anh trông rất thành thật, hào sảng, thân thiện, nụ cười hiền hậu, nhìn qua có vẻ là người tốt. 

Dưới cái nhìn chăm chú của anh, Thích Kiều nhẹ nhàng gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play