Cô cố gắng nhìn lên nhưng chỉ thấy không gian quay cuồng choáng váng.
Tạ Lăng Vân hạ mắt xuống, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của cô.
Giống một nhành lan núi, yếu ớt và mong manh.
"Tạ Lăng Vân? Anh tới thật đúng lúc, đám người này..."
Tạ Lăng Vân liếc nhìn rồi nhẹ giọng hỏi: "Cậu thấy con đường thăng quan tiến chức của cha cậu đi được quá thuận lợi phải không."
Chỉ một câu, đã dập tắt đi phần lớn sự tự tin của tên kia.
"Bọn tôi chỉ đánh bài giải tỏa chút thôi, không có gì to tát cả."
Tạ Lăng Vân cười một tiếng: "Đúng là không có gì to tát thật, vậy mấy cậu cứ việc tiếp tục đi, muốn gọi giáo viên nào đến thì cứ nói, tôi đi mời giúp cho."
"Tôi..."
Tên kia bắt đầu lúng túng, ngập ngừng hồi lâu rồi bỏ đi cùng đám bạn.
Tạ Lăng Vân cụp mắt xuống và nhìn chăm chú vào Thích Kiều.
"Bị cảm nắng?"
Cú đụng kia không nhẹ, Thích Kiều đầu óc choáng váng đến mức không thể nghe rõ hắn nói gì.
Tạ Lăng Vân thử buông tay, nhưng cô gái trong vòng tay hắn dường như không thể tự đứng vững.
Hắn khẽ cau mày.
Một giây sau, hắn duỗi cánh tay phải đỡ sau lưng cô, tay còn lại nắm lấy đầu vai cô, cúi người, đem cô ôm ngang lên rồi đi về phía phòng y tế.
Lông mi của Thích Kiều yếu ớt chớp chớp, tầm nhìn của cô mờ dần.
Cánh tay đỡ ngang qua khuỷu chân cô vững vàng và mạnh mẽ, phần bó bột cứng cáp đè lên da thịt mềm mại khiến Thích Kiều chợt nhớ đến tay của hắn còn đang bị thương.
"Tạ Lăng Vân..." Cô nhẹ giọng gọi.
" Này ——" Tạ Lăng Vân xuýt xoa, liếc mắt nhìn xuống, tiếp tục sải bước, " Nếu em không muốn cả hai chúng ta đều bị thương thì đừng nhúc nhích."
Thích Kiều: "..."
-
Khi Thích Kiều tỉnh dậy, bên ngoài cửa sổ phòng y tế đã là một trời hoàng hôn đỏ cam lộng lẫy.
Cô vừa động đậy thì người bên giường đột nhiên đứng dậy.
"Cậu tỉnh rồi?" Vu Tích Nhạc dụi dụi mắt, " Hiện tại khá hơn chưa?"
Thích Kiều gật đầu rồi từ từ ngồi dậy, mới truyền hết nửa bình tiếp nước, cô ngồi một lúc lâu, phản ứng chậm chạp hỏi: " Sao cậu lại ở đây?"
Vu Tích Nhạc: "Tạ Lăng Vân gọi tôi tới."
Cô rót một cốc nước cho Thích Kiều và nói tiếp: " Anh ấy đến gặp huấn luyện viên và nói rằng cậu đang ở phòng y tế để truyền dịch, tốt nhất nên có người trông nom nên tôi được cử đến đây —— huấn luyện mệt chết đi được, vừa rồi tôi ghé vào bên giường ngủ quên mất tiêu."
Thích Kiều trong lòng ấm áp: "Cám ơn, tớ cảm thấy khá hơn nhiều rồi."
Vu Tích Nhạc: "Chuyện nhỏ, dù sao tôi cũng không muốn đi huấn luyện ăn hành."
Thích Kiều mím môi, cân nhắc trong chốc lát, không nhịn được hỏi: "Tạ Lăng Vân đâu?"
Cô không an tâm lắm, thật ra thì cô vẫn chưa ngủ cho đến khi bác sĩ ấn kim và truyền dịch cho cô.
Lúc ấy, Tạ Lăng Vân vẫn đứng ở bên cạnh.
Cô không kịp hỏi han về cánh tay bị thương của hắn thì hắn đã cùng bác sĩ đi ra ngoài, sau đó, cô dần dần chìm vào giấc ngủ dưới ảnh hưởng của thuốc.
Vu Tích Nhạc cũng không rõ ràng: "Anh ấy đưa tôi tới cửa liền rời đi, nói là có việc riêng."
Thích Kiều "Ừm" một tiếng rồi buông bàn tay đang ôm chặt chăn bông ra, trong lòng xúc động hồi lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Chợt nhớ tới cái gì, đưa tay sờ sờ gương mặt của mình, sau khi phơi nắng một giờ dưới ánh mặt trời, lại nổi lên vài vết nứt nẻ.
Cô mím môi, nhớ tới cảm giác chui vào trong vòng tay hắn, chỉ nhớ rõ ánh nắng loá mắt, mà Tạ Lăng Vân dường như cúi đầu nhìn cô một cái.
Vẻ mặt Thích Kiều căng thẳng, trong lòng có chút phiền muộn.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, những làn mây đang trôi phản chiếu màu đỏ cam mơ màng như một bức tranh mùa hè với nhiều màu sắc phong phú.
Thích Kiều co chân lại, ngồi bó gối trên chăn bông, thẫn thờ nhìn hoàng hôn.
Cô khẽ khịt mũi, như thể lại ngửi thấy mùi chanh thoang thoảng.
Ước gì có chiếc máy ảnh trong tay lúc này, cô nhất định sẽ chụp xuống thời khắc ráng chiều này.
Sau đó mỗi khi nhìn thấy nó, cô đều sẽ nghĩ tới chàng trai mang theo hương chanh mùa hè kia.
Đáng tiếc ngay cả điện thoại đều không mang.
Trở lại ký túc xá vào đêm hôm đó, sau khi các bạn cùng phòng đã ngủ say, Thích Kiều vẫn không ngủ được.
Tâm niệm bỗng nhiên khẽ động.
Cô xoay người xuống giường, tìm ra một hộp sơn dầu, sợ quấy rầy đến những người khác, liền ra ngoài ngồi ở cầu thang khu ký túc xá, vẽ cảnh hoàng hôn ngày hôm đó bằng ánh sáng yếu ớt của bóng đèn sợi đốt.
Thích Kiều kẹp nó vào quyển nhật ký.
Cô lấy một cây bút mực đen định ghi lại chữ phía dưới bức tranh nhưng rồi chần chừ. Cô thậm chí không dám viết thẳng tên của hắn.
Tình yêu mới nhú ngây ngô, non nớt ẩn chứa trong một từ “anh” mà không ai hay biết.
Cô viết——
【 Hình như là, có thích anh ấy một chút. 】
【Ngày 16 tháng 9 năm 2013】
-
Thích Kiều muốn đi tìm Tạ Lăng Vân để cảm ơn, nhưng không ngờ rằng, hắn đều không xuất hiện liên tiếp mấy ngày liền.
Thậm chí không thấy cả trong phòng y tế.
Cô chỉ tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa các bạn cùng phòng của hắn rằng Tạ Lăng Vân bị đứt tay lúc thái thịt giúp các bác nấu cơm dưới phòng bếp.
Không cách nào tham gia huấn luyện, lưu tại phòng y tế cũng chẳng thể làm giúp ai cái gì nên sau khi chủ nhiệm báo cáo với hiệu trưởng, ông đã trực tiếp xin cho hắn trở về trường.
Thích Kiều cứ lo lắng mãi cho cánh tay của Tạ Lăng Vân, nhưng không có phương thức liên lạc nên vô pháp hỏi thăm.
Nhóm chat của lớp cũng không có hắn, có lẽ do chủ nhiệm quên mời Tạ Lăng Vân vào nhóm, hoặc là nguyên nhân khác.
Chỉ có thể chờ đợi cuộc gặp tiếp theo.
Vài ngày tiếp theo, ngoại trừ việc nghe được một bạn nam bị bộ phận quản lý phê bình, còn lại vẫn tập huấn như bình thường.
Cuộc huấn luyện ma quỷ kéo dài hai tuần cuối cùng đã kết thúc.
Vào ngày bế mạc, Tạ Lăng Vân vẫn không xuất hiện trở lại.
Không thể giải thích được, nỗi lo lắng trong lòng cô ngày càng tăng lên vì sự vắng mặt của hắn.
Thích Kiều tự nhủ rằng cô chỉ đơn thuần muốn trả ơn Tạ Lăng Vân chứ không phải đem lòng yêu hắn.
Cô chỉ thích hắn một chút thôi.
Một chút mà thôi.
Hầu hết các sinh viên thuộc học viện điện ảnh đều có năng khiếu riêng nên lễ bế mạc nhộn nhịp hơn rất nhiều.
Sở Phỉ Phỉ đã chuẩn bị ba tiết mục bên khoa diễn xuất gồm ca hát, vũ đạo, và một tiểu phẩm cho cả lớp. Kế Niệm bên khoa thu âm thì phát huy năng khiếu, chuẩn bị một đoạn clip lồng tiếng ngắn.
Mỗi sinh viên thuộc các chuyên ngành khác nhau đều có ưu điểm riêng, khoa đạo diễn tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Trương Dật xung phong nhận việc, thức trắng đêm để viết kịch bản, tập hợp các bạn cùng nhau dàn dựng một vở kịch ngắn.
Vì trong lớp có ít nữ nên Thích Kiều bị chọn lên sân khấu nhưng chỉ cần đóng vai một nhân vật học giỏi trầm lặng ít nói trong vở kịch về sự nổi loạn của tuổi trẻ nên không khó diễn lắm.
Ít ai chịu làm diễn viên, nhưng về vai đạo diễn thì tranh nhau tới vỡ đầu chảy máu.
Thích Kiều không thích tranh giành nên mặc kệ. Nhưng đứng ngoài quan sát mới phát hiện rất nhiều người trong lớp rất có kinh nghiệm về nghề đạo diễn.
Đều là sinh viên năm nhất mới vào trường, nhưng đã có người biết vẽ kịch bản phân cảnh của đạo diễn.
Nhất là Tiết Khải Văn, Thích Kiều cùng Vu Tích Nhạc đã thảo luận riêng và nhất trí cho rằng kinh nghiệm của anh ta phải ngang bằng với một đạo diễn đã tốt nghiệp nhiều năm.
Vai diễn của Thích Kiều không nhiều nên cũng rất đơn giản, chỉ xuất hiện có ba phút đầu cho đủ nhân số thôi.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, thầy hiệu trưởng lên phát biểu tại lễ bế mạc, thời gian hai tuần huấn luyện đã thành công kết thúc tốt đẹp.
Thích Kiều cùng đám bạn cùng phòng thu dọn hành lý, cuối cùng cũng rời khỏi căn cứ huấn luyện quân sự ăn lông ở lỗ này, ai nấy đều cười toe toét tới tận mang tai.
Mặc dù trải nghiệm rất đặc biệt, nhưng ai cũng không nghĩ lại đến lần thứ hai.
Vẫn như cũ tập hợp theo khoa để đón xe.
Vu Tích Nhạc đi chụp ảnh với một người bạn mới quen nên Thích Kiều giúp cô ấy xách túi lên xe buýt trước.
Cô tìm một chỗ ngồi bên cửa sổ, mở túi muốn lấy ra chai nước, nhưng lại nhìn thấy cuốn nhật ký kia. Quỷ thần xui khiến lấy ra ngoài.
Đây là cuốn nhật ký mới mua sau khi kết thúc kì thi tuyển sinh vào đại học.
Nhật ký của Thích Kiều cũng không chi tiết tới mức ghi chép từng ngày một, mà chỉ dùng để lưu lại một số kí ức vô cùng đặc biệt với cô.
Cô nhẹ nhàng mở cuốn nhật ký mới tinh bên trong chỉ kẹp một bức tranh.
Nhìn lại lần nữa, Thích Kiều bỗng nhiên không phân rõ, cô muốn ghi lại cảnh hoàng hôn của ngày hôm đó hay muốn lưu lại hương chanh trong hơi thở của hắn.
Trong một thoáng suy nghĩ miên man, cơn gió cuối hè thổi qua. Bức tranh nhỏ kẹp giữa những trang giấy bị gió thổi tung bay ra bên ngoài qua khung cửa sổ đang mở.
Thích Kiều giật mình, lập tức nhìn ra ngoài xe, có vài người bạn cùng lớp đang đứng đó, một số chụp ảnh với huấn luyện viên, một số đứng nói chuyện với nhau.
Bức họa kia, cứ như vậy bay xuống, giống con bướm có đôi cánh trắng muốt, bay phấp phới đậu trên mặt đất.
Thích Kiều đứng dậy định xuống xe đi nhặt, lại có người lấy trước.
" Cái này của cậu à?"
Người vừa nói là một bạn nam có giọng nói trong trẻo.
Anh đi đến bên cửa sổ xe, đưa tay ra, trả lại bức tranh nhỏ cho Thích Kiều.
Thích Kiều vươn tay nhận lấy, chân thành nói: "Cám ơn."
Dưới ánh mặt trời, mái tóc màu nâu hạt dẻ của anh ta khẽ sáng lên một chút. Anh ta có một đôi mắt bồ câu tuyệt đẹp, mí mắt hơi rủ xuống, cười nhẹ như gió xuân thổi qua.
Thích Kiều nhìn thấy chiếc máy ảnh treo trước người của anh ta, hình như là loại full-frame đầu tiên trên thế giới của Sony, vừa chính thức ra mắt cách đây không lâu.
Chiếc trong tay anh ta thậm chí còn cao cấp hơn cả dòng máy α7R.
Lại một rich kid khác, Thích Kiều nghĩ thầm.
Nghe cô cảm ơn, anh ta mỉm cười.
"Không có chuyện gì." Giọng điệu của anh nhẹ nhàng, " Vừa rồi cậu nhìn rất chăm chú, bức này là cậu tự vẽ sao? "
Thích Kiều "Ừm" một tiếng.
"Vẽ rất đẹp." Anh ta lại nói.
"Cám ơn."
Thích Kiều khựng lại, nhưng cô không biết nói gì ngoài hai từ này, nên đành im lặng.
Chắc nhìn thấy sự bối rối của cô, anh ta cũng không nói nữa, đúng lúc có người sau lưng gọi, anh thì thầm một tiếng tạm biệt rồi rời đi.
Thích Kiều thổi sạch bụi trên trang giấy, cẩn thận cất đi, khi đi học về, cô sẽ dùng keo dán vào cuốn nhật ký để khỏi đánh mất lần nữa.
Cách đó vài mét.
" Cậu biết bé đó à?"
Tống Chi Diễn nhìn xuống máy ảnh, bật cười khi nghe thấy câu này, rồi lắc đầu: "Không quen biết."
"Vậy còn cùng người ta trò chuyện lâu như vậy."
Tống Chi Diễn không trả lời ngay mà nhìn vào tấm hình anh vừa chụp..
Cô gái ngồi dựa lưng vào cửa sổ, đầu hơi cúi xuống, phần tóc lòa xòa hai bên thái dương được khép gọn sau tai. Ánh mắt chuyên chú nhìn vào nhật ký trong tay, khuôn mặt thanh thuần.
"Nhìn cái gì mà không thèm để ý đến tớ thế?" Thấy vậy, bạn cùng phòng cũng cúi đầu định nhìn vào tấm ảnh trong ống kính.
Tống Chi Diễn phản ứng rất nhanh, nhấn nút quay lại, thậm chí còn ỷ vào chiều cao, đưa tay đem camera giơ lên.
"Móa, chụp được tấm ảnh đẹp nào mà bí mật thế, còn không cho tớ nhìn?"
"Lăn." Tống Chi Diễn cười mắng một câu, "Giáo viên yêu cầu chụp mấy tấm hình của các bạn trong lớp mà thôi."
"Thế cậu còn giấu làm cái gì?"
Tống Chi Diễn nhớ tới một đôi mắt nai tơ, mỉm cười nhưng không nói.
Anh ôm lấy vai bạn cùng phòng, điềm nhiên đổi chủ đề: " Đi thôi, đi chụp mấy bức ảnh phong cảnh đi."
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Chi Diễn có vẻ là nam phụ ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT