Chệch đường ray rốt cuộc bắt đầu từ khi nào?

Đặng Phi không ngừng hỏi chính mình. Là Tạ Gia Dương lần đầu tiên lỡ hẹn về nhà mẹ đẻ ăn cơm với cô sao? Hay là anh liên tục hai tuần nói phải đi công tác bên ngoài? Hay là khoảng thời gian cô nói gì, anh đều giống như đi vào cõi thần tiên, mệt mỏi không chịu nổi?

Rốt cuộc là làm sai ở chỗ nào? Cô nghĩ tới nghĩ lui, không nghĩ ra đáp án. Cô đi bệnh viện nằm vùng giống như làm kẻ trộm giám thị cửa sổ phòng bác sĩ. Ngày hôm qua nơi đó vẫn để Tulip, hôm nay đổi thành một bó hoa hồng, là Tạ Gia Dương tặng sao?

Nghĩ lại toàn bộ sự kiện, từ đầu tới cuối đều giống như truyện cười. Tạ Gia Dương ở phòng bếp nấu cơm, cô gấp xong quần áo vào phòng ngủ, không cẩn thận làm rơi di động của anh xuống đất, lúc cầm lên, trên màn hình hiển thị có hai tin nhắn chưa đọc:

"Anh quên sổ ở nhà em."

"Đầu heo!"

Nick name đối phương là Một đầu heo nho nhỏ. Loại cảm giác vô cùng thân thiết này cô rất quen thuộc, thời đại học khi bọn họ vừa mới bắt đầu yêu nhau, Tạ Gia Dương thường xuyên cười nhéo mũi cô: Đầu heo! Cô nhảy dựng lên đập gáy anh: Anh mới là đầu heo!

Rất ngây thơ, có bao nhiêu ngây thơ, có bấy nhiêu thân mật.

Tạ Gia Dương đi vào hô "Làm gì thế ăn cơm ", nhìn thấy cô cầm di động trong tay, gần như trong một giây hiểu được sự việc đã bại lộ.

Anh càng không ngừng giải thích, đầu Đặng Phi càng rối tinh rối mù, lại còn nhớ gửi tin nhắn cho Trần Viên nói ngày mai không thể cùng lên núi thăm Tây Nguyên, sau đó ra cửa lái xe đi nhà mẹ đẻ. Lúc đến nhà cha mẹ, bọn họ vừa mới bắt đầu ăn cơm, con cô ngồi ở bàn, nhìn thấy cô đến trốn vào trong phòng, nói không muốn về.

Mẹ nhìn ra vẻ mặt cô hoảng hốt, đang muốn kéo cô ngồi xuống, không ngờ cô vọt vào trong phòng, kéo con lên ra sức đánh, sau đó mang theo con khóc lớn vội vàng nói lời tạm biệt. Cha mẹ cô đều bị hoảng sợ, cho đến khi cô rời đi cũng không biết xảy ra chuyện gì.

Dọc theo đường đi con cô đều khóc, Đặng Phi chạy xe đến bờ sông thì dừng lại, đập vào tay lái, xe vang lên tiếng còi chối tai, cuối cùng con cô cũng ngừng khóc, nước mắt nước mũi nhìn cô.

Cô đột nhiên tỉnh táo, cả người tràn đầy áy náy và sợ hãi: Sao có thể trút giận lên con chứ? Con là người duy nhất trên thế giới này yêu thương cô vô điều kiện, tin tưởng, ỷ lại cô, sao có thể vì con không phòng bị mà đối xử với con như vậy?

Đặng Phi khóc nửa giờ, lái xe về nhà, Tạ Gia Dương vẫn muốn giải thích gì đó với cô, bị cô gạt hết. Chạng vạng ngày hôm sau, Tạ Gia Dương mua hoa và rượu vang trở về, Đặng Phi không biết chính mình bị kích thích gì, cười lạnh nói: "Bác sĩ kia cũng là theo đuổi như vậy sao?"

Anh càng giải thích, cô càng phẫn nộ, cho đến khi Trần Viên đẩy cửa nhà cô ra, ôm cổ cô.

Ngày hôm sau, cô ăn mặc thành một kẻ cuồng theo dõi đến chỗ bệnh viện bác sĩ kia rình mò. Trong nháy mắt nhìn thấy ba chữ "Hạ Thời Vũ", cô cảm thấy vẻ mặt Trần Viên sững lại, nhưng cô rất tò mò, tức giận, ghen tị.

Đêm trước cô luyện tập vô số lần trong lòng, phải cười nhạo cô bác sĩ này ánh mắt kém như thế nào, hoặc là phun lửa chỉ trích cô ta còn trẻ tuổi không chịu học hỏi, phá hoại gia đình người khác, hoặc là dùng một loại giọng điệu đàn chị, người từng trải, lời nói thấm thía khuyên cô ta rời khỏi đoạn tình cảm này.

Sự thật là cô không làm gì hết, mà là chạy trối chết.

Lúc sau cô lại tới vài lần nữa. Hai người cách rất gần, Đặng Phi đứng ở cuối hành lang, nhìn thấy cô ta cười nói đi từ một đầu khác với đồng nghiệp, càng đi càng gần, kẻ địch này, tóc đen, tuổi trẻ da thịt non nớt, cười rộ lên mắt cong cong, càng ngày càng trở nên rõ ràng, trên người cô ta có mùi cỏ cây tự nhiên. Hạ Thời Vũ giống gió mát thổi qua bên người, Đặng Phi ngay cả sức để mở miệng cũng không có.

"Đặng Phi?"

Đặng Phi hoảng hốt, mới ý thức được chính mình ở nhà Trần Viên đang cùng cô làm vằn thắn, Trần Viên chỉ vào bếp: "Nước sôi rồi, bỏ vào đi."

Bọn trẻ ở phòng khách xem Heo Peppa, thường xuyên phát ra tiếng cười vui. Trần Viên khẽ nói: "Hai ngày trước đã định nói với cô, nhưng bên cô cũng rối tinh rối mù, nên không nói. Tôi tìm được căn nhà kia của Tây Nguyên, còn tìm được mẹ đẻ Thịnh Hạ, lúc ấy có một hộ lý chăm sóc người đó, bây giờ còn thuê căn nhà kia, chính là số 227 đường Kỳ Sơn Hậu."

Đặng Phi miễn cưỡng nói: "Mẹ đẻ Thịnh Hạ? Không phải cô gái giàu có kia sao?"

Tiếp đó cô thấy Trần Viên hơi cười khổ, "Không phải, là một người tên Triệu Bình, bây giờ tôi còn đang tra Triệu Bình rốt cuộc là ai. Cô còn nhớ Khương Thừa Mẫn không, bạn thời trung học với cô ấy?"

"Ừ." Đặng Phi suy nghĩ một chút.

Anh chàng vĩnh viễn đều ở bên cạnh Thịnh Tây Nguyên. Nếu nói Thịnh Tây Nguyên là người chưa từng có thời kì phản nghịch, vậy Khương Thừa Mẫn liếc mắt một đã biết chính là đứa nhóc bị chiều hư, cãi nhau, sôi nổi.

Đặng Phi còn nhớ đại hội thể thao thời trung học, Thịnh Tây Nguyên là thành viên đội điền kinh, đương nhiên bị lớp họ cử đi chạy một nghìn năm trăm mét, nhưng ngày này trạng thái anh không tốt lắm, Khương Thừa Mẫn ở bên trong đi theo toàn bộ hành trình chạy cổ vũ cho anh. Gia cảnh Khương Thừa Mẫn tương đối dư dả, sau khi tốt nghiệp được đưa đi Anh học, anh ta gần như bận rộn học tập công tác, hơn nữa do vấn đề visa cũng không thể về nước.

"Hiện tại anh ta làm ở một bệnh viện khoa khoang miệng, tôi hẹn anh ta tuần sau đi hàn răng cho Thịnh Hạ, Đặng Khải có muốn đi cùng không?"

"Tuần sau tôi có việc."

"Canh Hạ Thời Vũ?" Giọng Trần Viên nhẹ nhàng dịu dàng giống như đang nói một người không hề liên quan. Cô bỏ sủi cảo đông lạnh vào nước sôi, một tiếng ầm đập lên đầu Đặng Phi. Trần Viên đợi một lát không nghe thấy cô ấy nói chuyện, quay đầu lại nhìn mới phát hiện cô ấy đứng khóc.

Trần Viên tắt bếp đi qua ôm cô ấy. Cô ấy khóc thút thít nói: "Tôi thà rằng anh ấy đã chết giống Thịnh Tây Nguyên."

"Đừng nói ngốc nghếch."

"Là thật, Thịnh Tây Nguyên giấu diếm cô nhiều chuyện như vậy, cô có tức không?"

Trần Viên thật sự muốn nói hơi tức, nhưng lời ra miệng: "Không tức."

"Cô xem, nếu người đã chết, còn có gì không thể tha thứ chứ."

"Không phải tha thứ." Trần Viên khẽ xoa lưng cô ấy đang run rẩy, nói, "Tôi chỉ nhớ anh ấy rất tốt. Chuyện tới bây giờ, tôi chỉ nhớ anh ấy đối xử tốt với tôi."

Đặng Phi lần đầu tiên nghe được Trần Viên nói dịu dàng như thế về người chồng đã mất của cô ấy, nói chính cô ấy. Nếu là một người khác nói không oán hận về cục diện rối rắm người chồng đã khuất để lại, cô sẽ không tin, nhưng kỳ quái là tới Trần Viên, mỗi câu đều chân thật đáng tin, Đặng Phi gần như đã bị cô ấy thuyết phục.

Cuối cùng Trần Viên nói: "Đừng nói như vậy. Người mất, ngay cả đối tượng để oán trách cũng không có, thực tịch mịch."

Trần Viên cuối cùng vẫn dẫn theo Đặng Khải cùng đi bệnh viện, hai đứa bé xếp hàng cuối cùng, chờ khám xong răng cho chúng đã sáu giờ, Trần Viên đã nói không bằng mời Khương Thừa Mẫn ăn cơm. Lúc này anh ta mới nhớ tới vài ngày trước đó cô nói muốn hỏi anh ta chuyện gì đó, tối nay anh ta cũng không có chuyện đã đồng ý. Cơm nước xong, hai đứa bé vào khu trò chơi, Trần Viên và Khương Thừa Mẫn vào cửa hàng trước kia thường xuyên ngồi với vợ chồng Đặng Phi.

Trần Viên đi thẳng vào vấn đề: "Thật ra hôm nay muốn hỏi anh một chuyện, không biết anh có biết người tên Triệu Bình không?"

Tên này cũng bình thường, Khương Thừa Mẫn nghe được trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy quen tai lại không nghĩ ra. Trần Viên kiên nhẫn dẫn dắt anh ta: "Tôi không biết cô ta có quan hệ gì với Tây Nguyên, nhưng tôi biết cô ta là mẹ đẻ Thịnh Hạ." Thấy anh ta muốn há mồm phản bác, lại nói: "Cô gái ở Canada không phải mẹ Thịnh Hạ, tôi đã biết rõ ràng."

Khương Thừa Mẫn loáng thoáng cảm thấy có chút manh mối, lại bị cô chặn miệng, lập tức quên sạch sẽ, hơi tức giận lại bất đắc dĩ: Vợ Thịnh Tây Nguyên giỏi thật, cũng thật thần kinh. Đã hai năm, giờ thu nợ tính sổ sao?

Anh ta suy nghĩ, nói: "Tôi có một chút ý tưởng, nhưng không phải quá xác định."

"Anh nói đi."

"Bà ngoại Tây Nguyên họ Triệu."

Trần Viên nhướn mày, suýt chút nữa cười nhạo ra tiếng.

Khương Thừa Mẫn nhìn sắc mặt cô quái dị, vội vàng giải thích: "Ý tôi là có thể đứa bé là họ hàng bên đằng ngoại Tây Nguyên."

"Nhưng cha mẹ anh ấy đã sớm qua đời......"

"Ừ. Thời trung học đã không còn, họp phụ huynh chỉ có mình cậu ấy."

Trần Viên đưa con về cho Đặng Phi, sau đó ngồi xe Khương Thừa Mẫn đến nhà anh ta. Nhà anh ta ở tầng mười lăm khu chung cư cao cấp nội thành Tín Xuyên, từ cửa sổ có thể nhìn thấy dòng xe cộ Tín Xuyên rộn ràng nhốn nháo, xếp hàng dài.

Khương Thừa Mẫn mang album thời trung học ra, Trần Viên lật xem.

Thịnh Tây Nguyên không phải người thích chụp ảnh, trong đó cũng không nhiều ảnh riêng của anh, phần lớn là chụp ảnh chung với bạn học, hoạt động tập thể hoặc đi ra ngoài chơi, rửa ra cũng thuận tiện có cả anh, Khương Thừa Mẫn chỉ hận không thể mỗi ngày chụp, rất nhiều ảnh chụp thoạt nhìn chất lượng cũng không tốt, có lẽ là trộm mang cameras đến trường chụp.

Trong đống ảnh này, Thịnh Tây Nguyên vẫn là thiếu niên cao gầy, bởi vì muốn chạy, tóc phải cắt rất ngắn, thoạt nhìn hơi hung dữ. Anh hoặc là cúi đầu làm bài tập, hoặc cười lớn với bạn ngồi cùng bàn, động và tĩnh đều là thiếu niên khí phách.

Sau hai năm chồng qua đời, một cánh cửa thông về năm tháng thanh xuân của anh đột nhiên mở ra, Trần Viên cảm giác vô cùng kì lạ. Chồng cô dịu dàng, đôn hậu, thích mặc sơ mi màu sáng, dậy sớm làm bữa sáng cho cả nhà, trời mưa đến cửa công ty đón cô, ở trên đường đi bất giác ở sau lưng nắm tay cô. Trần Viên cảm thấy Thịnh Tây Nguyên và thiếu niên trong ảnh này rất khác biệt.

Trong lúc cô im lặng, Khương Thừa Mẫn lấy ra ảnh chụp: "Đây là người đã nói với cô, bạn gái thời trung học của cậu ấy."

Trên ảnh, Thịnh Tây Nguyên đang chuyên tâm làm bài, cô gái phía sau tóc ngắn sóng vai, cười đến ánh mắt cong cong, vươn tay làm lỗ tai thỏ trên đầu anh.

Khương Thừa Mẫn nhìn ảnh chụp, lại nhìn cô, đột nhiên nói: "Không biết cô có cảm thấy hai người rất giống không."

"Giống chỗ nào?"

"Không biết, cảm giác tổng thể, chính là gầy, làn da đẹp, mắt một mí...... hơi giống Quế Luân Mĩ."

Trần Viên khép lại album: "Tôi coi như anh khen tôi giống Quế Luân Mĩ."

"Không phải ý kia." Khương Thừa Mẫn nói lời này ra miệng, chính mình cũng cảm thấy không tốt, nhưng đã không kịp rút về, còn muốn kiên trì giải thích, lại bị Trần Viên ngắt lời: "Tại sao bọn họ chia tay? Sợ ảnh hưởng học tập?"

"Tôi không rõ lắm, chắc chắn không phải ảnh hưởng học tập, Thịnh Tây Nguyên khi đó đã được cử đi học đại học, thành tích Diêu Văn Quân cũng tốt lắm. Hình như là mẹ Tiểu Diêu phát hiện, sau đó tố cáo thầy cô gì đó, còn đến trường học, khiến cả trường đều biết." Khương Thừa Mẫn rất cố gắng nhớ lại, nhíu mày nói, "Mẹ cô ta đúng là có bệnh, bình thường quản lý rất nghiêm và thái quá, cũng hơi thần kinh. Tây Nguyên đúng là xui xẻo, suýt bị ghi tội."

"Anh còn phương thức liên hệ với cô ấy không, phương thức liên hệ với Diêu Văn Quân ấy." Trần Viên từ trong câu nói của anh ta rút ra mấy từ.

"Có QQ, từ tám trăm năm trước, không biết bây giờ còn dùng không."

Khương Thừa Mẫn lấy điện thoại ra, đưa số QQ của Diêu Văn Quân cho Trần Viên. Trần Viên nhập sô vào, nick name là Như Phong, avatar là một con chó nhỏ lông xù. Trần Viên xin kết bạn còn chưa được chấp nhận, nhưng không gian của cô ta để mở, Trần Viên ấn vào nhìn, gần nhất là một tuần trước, đăng ảnh cô bé thổi ngọn nến, trên đó viết: "Con gái mười tuổi sinh nhật vui vẻ ~ con là món quà quý giá nhất trong cuộc đời mẹ, cuộc sống tương lai cũng phải hạnh phúc vui vẻ nhé ~"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play