Trần Viên từ người đại lý nhà đất biết được tin tức số 227 đường Kỳ Sơn Hậu được rao bán.

"Căn nhà này tốt, trong nội thành cũ, gần tiểu học Tín Xuyên và Nhất Trung Tín Xuyên, trẻ con đi học cũng chỉ mất mười lăm phút. Hai năm trước vừa mới cải tạo, điện nước đều mới tinh, không cần phải bận tâm. Hai tầng, phía trên có ban công, phía dưới còn có sân, xuân hạ thu đông đều được đón ánh mặt trời, rất được."

Người đại lý nói xong đẩy cửa ngõ, "Chủ phòng bán vội, sang tên cũng chỉ hơn bảy mươi vạn, giá cả này hiện tại cũng không tệ!"

Trần Viên từ chối cho ý kiến gật đầu, "Ừ...... Căn nhà xây bao lâu, bán mấy lần rồi?"

"Trong nội thành cũ, không thể chưa bán lần nào, chắc cũng từng bán ba bốn lần, nhưng từ năm 05 hay 06 gì đấy, có người mua căn nhà này, sửa chữa toàn bộ một lần, hơn nữa hai năm trước thị chính cải tạo công trình ống dẫn......"

Lời còn chưa dứt, có người đẩy cửa nhà đi ra sân phơi quần áo, ba người chạm mặt nhau, Trần Viên lại nhìn thấy cô gái ôm con lần trước.

Người đại lý cười với Trần Viên: "Hình như là người thuê hiện tại. Chủ nhà cũng thật là, sắp bán còn cho thuê."

Cô gái kia vừa nghe hai chữ bán nhà, gần như giận tím mặt nói: "Ai muốn bán nhà?"

Người đại lý sợ nhất loại chủ nhà không có trách nhiệm này, vừa treo biển bán nhà, vừa tham chút tiền thuê, chờ người đại lý mang khách lại đây xem nhà, xung đột gì cũng đều là người đại lý và khách thuê, lửa cũng không đốt tới anh ta.

Anh ta đang cân nhắc xem nên làm thế nào, Trần Viên lại giành trước mở miệng: "Đừng nóng giận, tôi chỉ tùy tiện qua đây xem. Cô là chủ nhà sao?"

Cô gái vừa nghe lời này, không biết như thế nào điên lên, ồn ào nói tôi đương nhiên là chủ nhà, tôi không phải chủ nhà thì là cô sao, vừa chửi bậy vừa đuổi bọn họ ra bên ngoài. Đúng lúc con cô ta bị động tĩnh bên ngoài dọa, ở trong phòng khóc lớn, cô gái không có cách, hùng hùng hổ hổ đi vào bên trong, vừa dỗ con vừa rống lên: "Các người đều đi cho tôi! Nếu không tôi báo cảnh sát!"

Trần Viên bị giọng rống này làm đau màng tai, di động lại rung lên, trên màn hình là cái tên quen thuộc: "Khương Thừa Mẫn?"

Sau khi Khương Thừa Mẫn về nước đi làm ở bệnh viện nha khoa, ngày hôm qua Trần Viên gọi điện thoại hỏi anh ta có thể làm hàn răng cho Thịnh Hạ, anh ta nói được để sắp xếp thời gian cô mang con qua."Chiều mai có thể lại đây không, làm rất nhanh, xin nghỉ cho Tiểu Hạ......" Giọng anh ta rất thấp, hình như là sợ dọa đến ai ở bệnh viện, "Sao bên cô ồn vậy?"

Anh ta nói cái gì, Trần Viên lại hoàn toàn không có tâm tư nghe, bởi vì trong nháy mắt khi cô nói ra ba chữ "Khương Thừa Mẫn", cô gái ôm con đột nhiên sững người. Trần Viên qua loa vài câu cúp điện thoại, tiến lên, cô gái giống như nhận ra chính mình làm sai, không ngừng muốn đóng cửa, Trần Viên chặn lại: "Cô biết Khương Thừa Mẫn?"

Cô gái tên là Trương Phân Ny, người An Huy, mười tám tuổi đến Tín Xuyên làm bảo mẫu cho người ta. Cô ta hiển nhiên không phải là loại phụ nữ được cuộc sống yêu chiều, năm nay hai mươi chín tuổi, làn da vàng như nến, ánh mắt mỏi mệt, đứa nhỏ bật khóc.

Từ câu đầu tiên cô ta kể đã khiến cho Trần Viên muốn lật bàn.

"Thật ra căn phòng này là của anh Khương Thừa Mẫn......" Cô ta lúng túng, dùng ánh mắt quan sát Trần Viên, giống như ở trong lòng tính toán xem nên nói thế nào, "Anh ấy cho tôi thuê."

"Khi nào?"

"Rất sớm, năm 07."

Trần Viên khẽ cười: "Năm 07 anh Khương này còn đang học ở Anh, không thể nào có chuyện về nước mua nhà cho cô thuê?"

"Thật đấy!" Trương Phân Ny nóng nảy, "Không tin cô gọi điện thoại hỏi anh ấy, không phải cô có số anh ấy sao?"

"Cô gọi đi." Trần Viên ra hiệu cho cô ta gọi điện thoại.

Trương Phân Ny càng nói càng sốt ruột: "Tôi chỉ có số cũ của anh ấy, anh ấy đã sớm không dùng, cô có thì gọi đi!"

Trần Viên không muốn dài dòng với cô ta: "Căn nhà này vốn không phải của anh Khương nào hết, chủ nhà họ Thịnh, là chồng tôi. Hiện tại tôi phải giải thích với cô mấy chuyện: thứ nhất, nhà là của chồng tôi, rốt cuộc là ai cho cô thuê? Thứ hai, nếu là cho cô thuê, nhiều năm như vậy tiền thuê tính như thế nào, thuê tới khi nào? Thứ ba, nếu là cho cô thuê, tại sao lại có chuyện bán nhà?"

Người đại lý từ một giây theo cô vọt vào cửa bắt đầu cả người đổ mồ hôi, trơ mắt nghe cô nói một chuỗi câu hỏi, chỉ hận chính mình không sớm chạy đi, trơ mắt bị nhốt ở trong này tiến thoái lưỡng nan. Anh ta đang cân nhắc thoát thân như thế nào, lại nghe Trần Viên dời lửa đạn đi: "Còn anh, quản lí Từ, rốt cuộc chủ nhà họ gì, anh có biết không?"

Từ giữa tháng năm, Trần Viên mất hơn ba tháng xác nhận tài sản 227 thuộc quyền sở hữu của cô, một lần nữa bổ sung giấy tờ bất động sản, ném đến trước mặt quản lí Từ, là bằng chứng anh ta thất trách, khiến cho anh ta hận không thể quỳ xuống cầu xin buông tha.

"Cái này...... là tháng trước người này gọi tôi, tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, trên bất động sản cũng viết là Khương Thừa Mẫn, tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì......"

Trần Viên nhìn anh ta một lúc lâu không trả lời được vấn đề, nói vậy biết cũng không nhiều hơn so với cô, lại hỏi Trương Phân Ny: "Cô trả lời một chút câu hỏi của tôi, nếu hiện tại không trả lời được, chúng ta đợi lát nữa đi đồn công an."

Trương Phân Ny bị cô dọa như vậy, lập tức kể đầu đuôi chuyện xưa.

"Vào năm 06 tôi đến Tín Xuyên......"

Năm 06, Trương Phân Ny mười tám tuổi từ quê An Huy đến Tín Xuyên làm thuê, ở Tín Xuyên kẻ có tiền nhiều, nhất là những người già có tiền, nhu cầu bảo mẫu, hộ lý vô cùng nhiều, tuy nói mệt mỏi, nhưng tiền lương cao, cô ta còn phải nuôi hai em trai đi học, cái gì có thể kiếm sống đương nhiên đều làm.

Người kia nhìn thấy thì chỉ hơn cô ta vài tuổi. Cũng không biết anh từ nơi nào tìm được số của cô ta, gọi điện thoại đến, nói thẳng hỏi: "Trương Phân Ny phải không? Chào cô, hiện tại tôi đang tìm hộ lý, cô có thời gian rảnh trò chuyện không?"

Trương Phân Ny cũng không biết chính mình sao lại có lá gan lớn như vậy, một người xa lạ nói muốn gặp mặt, cô ta thật sự đi. Anh giống như vừa mới tan tầm, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, mời cô ta đến một quán ăn nhanh, anh ta nói tên Khương Thừa Mẫn, đang tìm hộ lý chăm sóc một người phụ nữ có thai, nếu cô ta bằng lòng, có thể đi làm trước một thời gian, nhìn xem hai bên có hài lòng hay không.

Khương Thừa Mẫn, hoặc là nói hiện tại cô ta đã biết anh tên Thịnh Tây Nguyên. Tết âm lịch năm 2007 vừa qua, Thịnh Tây Nguyên dẫn cô ta đi tới số 227 đường Kỳ Sơn Hậu. Ngày đó mưa nhỏ, có một người phụ nữ gương mặt trắng nõn ngồi ở cửa, nhìn thấy bọn họ đi vào cười, cũng không nói gì, chỉ nhìn bọn họ cười khiến Trương Phân Ny hoảng hốt.

Thịnh Tây Nguyên giải thích với cô ta: "Bà mang thai tám tháng, có bệnh phong thấp, bình thường đẩy nhiều ra ngoài phơi nắng. Cô có thể yên tâm, không có bệnh tinh thần, nhưng nghiện rượu, đừng cho bà chạm vào rượu."

Trương Phân Ny nhận lấy công việc này. Người phụ nữ kia thoạt nhìn khoảng bốn mươi tuổi, làn da vừa trắng vừa mềm, giống như cô gái trẻ. Ban đầu bà không nói gì, sau đó có lẽ là bởi vì không chịu nổi tịch mịch, chậm rãi bắt đầu kể việc nhà với Trương Phân Ny. Bà cười nói: "Tôi là Triệu Bình, cô gọi tôi chị Triệu là được. Quê cô ở An Huy à? Quê tôi ở Giang Tô, không xa."

Thịnh Tây Nguyên mỗi tuần đến một lần, đưa đồ ăn uống gì đó, đưa chút tiền cho Triệu Bình, chỉ ở khoảng mười phút, nói không đến mấy câu đã đi. Trương Phân Ny hơi sợ anh, lặng lẽ hỏi Triệu Bình: "Anh Khương có quan hệ gì với chị thế?"

Triệu Bình sửng sốt, mỉm cười: "Cậu ta, cậu ta là em tôi. Cô đừng nhìn cậu ta hung dữ, cô xem đấy tôi mang thai, người đàn ông cũng chạy, còn không phải cậu ta nuôi tôi."

Trương Phân Ny cũng không hỏi chị họ Triệu sao em chị lại họ Khương chứ?

Triệu Bình đan rất nhiều áo len và tất cho đưa bé chưa chào đời, còn khoe từng cái với cô ta: Mùa đông sang năm đứa bé cũng gần một tuổi, tất này có thể đi rồi…

Tháng ba, con Triệu Bình cất tiếng khóc chào đời, mẹ con bình an.

"Anh Khương nói đặt tên Thịnh Hạ, chị Triệu nói được." Trương Phân Ny kể tiếp, "Thật ra đáng lẽ nên tìm người chuyên chăm sóc trong tháng, khi đó tôi cũng không hiểu, có lẽ anh Khương cũng không hiểu, cứ tiếp tục như vậy. Sức khỏe chị Triệu cũng vẫn không tốt, tôi vẫn chăm sóc chị ấy, ở chỗ này cũng không cần nộp tiền thuê nhà......"

Cho đến mùa xuân năm 2009.

Buổi sáng ngày đó Triệu Bình thức dậy còn nói hôm nay trời đẹp, muốn dẫn đứa bé ra ngoài đi bộ, buổi trưa ăn xong cơm nói lên giường nằm một lát, hai giờ ra cửa. Hai giờ, Trương Phân Ny đi vào phòng gọi rời giường, lại phát hiện người đã không còn hơi thở.

Triệu Bình chết vì đau tim. Uống rượu nhiều năm khiến cơ thể suy kiệt, có thai lại họa vô đơn chí. Cho đến lễ tang, Trương Phân Ny mới biết được chị Triệu đã hơn năm mươi, gọi một tiếng cô cũng không quá phận.

Sau lễ tang, Thịnh Tây Nguyên mang Thịnh Hạ đi, nói qua nửa năm có thể gửi đứa bé đi nhà trẻ."Căn nhà này cô cứ ở đi, không phải cô còn có bạn trai sao?" Anh mỉm cười, cười đến thê lương, "Mỗi tháng thu hai người một nghìn tiền thuê nhà, không bao điện nước, không đắt chứ?"

Từ nay về sau, từng tháng Trương Phân Ny và bạn trai đều gửi một nghìn vào tài khoản ngân hàng của Thịnh Tây Nguyên, coi như là tiền thuê nhà. Hai người cũng biết chuyện này thật sự xem như giúp đỡ người nghèo, nhưng Thịnh Tây Nguyên cho tới bây giờ chưa từng nói phải tăng giá hay gì đó, thỉnh thoảng tiền thuê nhà muộn hai ngày, anh cũng không thúc giục, nhiều lắm gửi tin nhắn hỏi một chút.

Năm 2014, Trương Phân Ny và bạn trai kết hôn, một năm sau có con. Chồng cô ta làm chút kinh doanh bên ngoài, thu hoạch không tốt, hình như thua lỗ, không ngừng một lần ở trước mặt cô ta mắng: "Một nghìn không phải tiền sao? Mỗi tháng một nghìn, mệt muốn chết!"

Chính là bắt đầu từ một năm kia, Trương Phân Ny đầu tiên là kéo dài tiền thuê nhà, sau đó bắt đầu thử gửi ít đi, cuối cùng hoàn toàn không nộp nữa, dù sao chủ nhà cũng chưa từng thúc giục tiền thuê.

Trần Viên cười lạnh: "Là chồng cô tạo giấy tờ giả bán nhà sao?"

Trương Phân Ny kích động xua tay: "Tôi thật sự không biết!"

"Hiện tại tôi có thể đuổi các người đi."

"Thiếu bao nhiêu tiền thuê nhà tôi sẽ trả, được không?" Trương Phân Ny khẩn cầu, "Hiện tại em gái tôi cũng tới chỗ này làm thuê, cũng ở nơi này, tôi còn có con, nếu cô đuổi chúng tôi đi......"

Trần Viên đầu váng mắt hoa.

Giọng Trương Phân Ny như từ nơi rất xa truyền đến, vào thời điểm đó, Thịnh Tây Nguyên giả mạo dùng tên bạn tốt Khương Thừa Mẫn, mời hộ lý đến chăm sóc một người đích phụ nữ có thai tên là Triệu Bình, “chị gái” của anh. Trương Phân Ny nói bắt đầu từ năm 15 bọn họ không nộp tiền thuê nhà, cũng không có người thúc giục cô ta, đó là bởi vì ngày 15 tháng 4 năm đó, Thịnh Tây Nguyên mất vì tai nạn xe.

Tim Trần Viên đột nhiên đập nhanh, nước mắt không nhịn được, không ngừng tuôn ra. Quản lí Từ và Trương Phân Ny thấy cô thất thố, hai người hai mặt nhìn nhau, cũng không dám nói, trơ mắt nhìn cô đi ra khỏi nhà.

Trên di động, Đặng Phi gửi liên tiếp cho cô gần mười giọng nói, đối thoại màu xanh biếc như bom bốc lên, một cái cô cũng không muốn nghe. Lại có điện thoại gọi đến, vẫn là Khương Thừa Mẫn, Trần Viên nghe máy: "Xin lỗi, vừa rồi có chút việc.".

||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi |||||

Khương Thừa Mẫn dừng một chút, quá một lúc mới nói: "Cô làm sao vậy?"

"Ngày mai tôi không có thời gian, cuối tuần anh cũng không đi làm, trưa tuần sau tôi đưa Thịnh Hạ đi chỗ anh, được không?" Trần Viên cười khổ, "Nếu anh tiện, đến lúc đó cùng nhau ăn bữa cơm?"

Cô hít sâu một chút, lại nghĩ tới Đặng Phi liên tiếp gửi tin nhắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play