Lúc còn học khoa chính quy, Đặng Phi vì sửa điểm tín chỉ, chọn một khóa học chung của trường luật. Lúc ấy có một môn gọi là luật và tài sản, người dạy là một cô giáo trung niên, mỗi tiết đều có chuyên đề, sẽ lấy một vụ án cụ thể giảng.
Đặng Phi có ấn tượng vô cùng sâu sắc chính là có một lần cô nói về một ông già, thời trẻ mất bạn đời, bình thường đều kiểm tra cửa, bệnh đa nghi cũng rất nặng, đem sổ tiết kiệm, giấy tờ nhà đất, chi phiếu giấu đi, con cái cũng không có cách.
Ai ngờ có một ngày, lúc ông đi WC chảy máu não, con cái lục tung khắp nhà tìm giấy tờ đi làm thủ tục, nhưng cũng không thấy đâu, lại qua vài năm trong nhà phải phá bỏ và dời đi nơi khác, người con trai tìm được trong tủ đầu giường sổ tiết kiệm mười vạn.
Lúc ấy còn có bạn học hỏi, nếu ông lão còn giấu những thứ khác thì sao, vậy không tìm ra sẽ không có cách sao? Cô giáo nói nếu biết tài sản ở chỗ nào, đi làm thủ tục là được, nếu cũng không biết, vậy hoàn toàn không có cách, không có chuyện đi từng ngân hàng hỏi cha tôi có gửi tiền tiết kiệm ở đó không.
Mười mấy năm sau, Đặng Phi ngồi ở đối diện Trần Viên, nghe cô nói về chuyện bất động sản số 227 đường Kỳ Sơn Hậu, đột nhiên nghĩ đến ông cụ kia.
Tuy nhiên Thịnh Tây Nguyên khi còn sống cũng không phải người như vậy.
Đặng Phi vẫn nhớ rõ Thịnh Tây Nguyên mười lăm tuổi. Bọn họ là bạn thời trung học, anh là lớp trưởng, mũi nhọn lớp thi đua, mọi chuyện xử lý thoả đáng, học sinh thích anh, giáo viên tin tưởng anh, là tấm gương cho các bậc cha mẹ khi nói với con mình.
Anh dường như là người không có thời kì phản nghịch.
Đặng Phi thời đó cao 1m55, vô số lần nắm tay bạn cùng bàn đi từ hàng đầu đến cuối, xuyên qua cả phòng học ra ngoài đi WC từ cửa sau.
Thật ra là bởi vì Thịnh Tây Nguyên ngồi ở cạnh cửa.
Việc này cô chưa từng nói với ai, chỉ từng nói với mỗi Thịnh Tây Nguyên.
- -----
Bạn học Thịnh Tây Nguyên:
Chào bạn!
Chúng ta đã biết nhau hơn một năm. Có thể cậu không biết, nhưng tớ biết rất nhiều chuyện của cậu.
Tớ biết cậu cao 1m83, thích Rocket Houston, quen ngồi ở căn tin số hai bàn góc tây nam, dị ứng dứa, ăn vào miệng sẽ sưng giống như lạp xưởng.
Trong thư viện câu đọc nhiều nhất là tiểu thuyết Kim Dung, toàn tập Thiên Long Bát Bộ cậu cũng từng đọc, hơn nữa không chỉ mượn một lần. Lần trước hỏi có phải cậu thích nhất Kiều Phong không, cậu nói đúng, tớ còn rất vui, bởi vì tớ cũng thích Kiều Phong.
Bức thư này hơi giống của Tương Cầm viết cho Giang Trực Thụ (*), nhưng tớ không ngốc như vậy, nếu cậu không thích tớ, cũng không cần phải sợ hãi.
(*) Nhân vật chính trong phim “Thơ ngây”
Đương nhiên, nếu cậu hơi thích tớ, thứ sáu tuần sau lúc trở lại trường, có muốn cùng ngắm hoàng hôn không?
Đặng Phi
- ----
Búc thư này chứa đầy tâm tư không thể nói của cô, được đặt vào trong cuốn từ điển Oxford Anh Trung của Thịnh Tây Nguyên.
Ngày từng ngày trôi qua, mỗi một ngày cô đều mong đợi, nhưng Thịnh Tây Nguyên không hề có nhúc nhích.
Có đôi khi cô cũng nghĩ, liệu có phải cô để sai vị trí? Vô số lần nhìn anh từ ngăn kéo lấy ra quyển từ điển kia, tìm kiếm một từ lạ, ghi lại hoặc khẽ đọc, cô lại nghĩ không thể nào.
Bắt đầu học kỳ sau lớp 11, Thịnh Tây Nguyên đi theo đội thi đua thường xuyên ra ngoài thi đấu, thường xuyên mười ngày nửa tháng không ở trường học.
Bức thư này giống như chưa từng bao giờ tồn tại, dần dần, ngay cả chính cô đều sắp quên. Anh vẫn như cũ là nhân vật phong vân trong trường học, im lặng đi qua trong tầm mắt các cô gái, ôm sách đi văn phòng giáo viên hỏi đề, hoặc là đại diện lớp tham gia họp. Lễ khai giảng cấp ba, anh nhận được học bổng quốc gia lên sân khấu phát biểu, quân tử như ngọc, khiêm tốn có lễ. Nói chuyện xong, cô giáo hỏi mọi người còn có câu hỏi gì không, Đặng Phi ở dưới sân khấu cảm giác máu chậm rãi chảy về phía đầu ngón tay. Cô như thể nhìn thấy không gian song song, chính mình không quan tâm giơ tay lên hỏi: Bạn học Thịnh Tây Nguyên, xin hỏi bạn đã xem thư của mình chưa?
Bạn học Thịnh Tây Nguyên, bạn đã xem thư của mình chưa?
Vấn đề này còn tồn tại trong suốt những năm tháng trung học của cô, có đôi khi cô cảm thấy chính mình đã quên, chỉ là "quên" này lại giống như một loại nhắc nhở khác.
Sau đó bọn họ học cùng một trường đại học, sau đó cô có bạn trai, sau đó thông qua bạn trai cô, Thịnh Tây Nguyên và Đặng Phi cuối cùng trở thành bạn bè. Sau đó cô và bạn trai ra nước ngoài kết hôn, từ nay về sau nhiều năm không gặp.
Gặp lại là ở một trường hợp ngẫu nhiên. Đặng Phi đi tham gia hôn lễ bạn đại học, cô dâu chú rể đứng ở cửa tiếp khách, cô đang trò chuyện, đột nhiên nghe thấy Tạ Gia Dương ở phía sau hô lên: "Tây Nguyên?"
Thịnh Tây Nguyên ôm một bé gái nho nhỏ, mỉm cười nói đây là con gái tớ.
Anh gầy, tóc dài hơn xưa, mặc áo len cao cổ màu đen và áo khoác, không hút thuốc, không uống rượu, nuôi con gái hoạt bát đáng yêu, mỉm cười với mỗi người bên cạnh, chả khác mấy so với thiếu niên trong trí nhớ của cô. Anh kết hôn khi nào, sinh con khi nào, mẹ đứa bé có dáng vẻ gì, cô hoàn toàn không biết gì cả, cũng không muốn biết.
Có một ngày buổi tối nằm ở trên giường, Tạ Gia Dương nói: "Tây Nguyên cứ tiếp tục như vậy không phải chuyện tốt, dù thế nào cũng phải có người bầu bạn, đúng không, giống như chúng ta, có thể nói chuyện, có thể cùng nhau sống."
Đặng Phi ngủ mơ màng, nói: "Vậy anh giới thiệu đi."
"Em thấy Trần Viên được không?"
Trần Viên? Cô tính toán ở trong lòng. Trần Viên là đàn em cùng phòng thí nghiệm thời đại học với Tạ Gia Dương, ở phòng ngủ bên cạnh Đặng Phi, lúc Đặng Phi đi tìm Tạ Gia Dương cũng thường xuyên gặp được cô ấy, cứ như vậy quen nhau. Đặng Phi còn nhớ Tạ Gia Dương nói đàn em này tâm cơ nặng, vừa vào năm một đã bắt đầu tìm thầy giáo nghiên cứu khoa học, một đường đụng đến giáo sư tốt nhất, một lòng một dạ muốn ra nước ngoài du học. Khi đó cô cười anh: "Anh ngứa mắt vì người ta tiến tới đúng không?"
Dù là Tạ Gia Dương cũng không thể không thừa nhận Trần Viên quả thật là người cố gắng nhất anh từng gặp. Cô hết sức chăm chú với bài vở, gặp phải chỗ nào cũng truy hỏi kỹ càng, bận rộn, đi lại như gió. Đặng Phi còn nhớ rõ thời đại học cô ấy từng có bạn trai, chàng trai kia thực sự thích cô ấy, theo đuổi hơn nửa năm mới thành, ở bên nhau chưa đến hai tháng đã chia tay. Đặng Phi hỏi cô ấy sao lại như vậy, cô ấy chỉ cười nói: "Timing không đúng."
Timing không đúng, nhưng lúc nào là timing tốt nhất? Chờ cô lấy được tròn bốn giải thưởng quốc gia? Chờ cô đăng bài viết? Chờ cô đến Bắc Mĩ nhận thưởng PhD?
Đặng Phi chỉ biết cuối cùng Trần Viên cũng không ra nước ngoài. Cô ấy ở lại trong nước học nghiên cứu sinh, sau khi tốt nghiệp vào làm trong một công ty network, lúc ấy ngành network đang đứng ở đầu gió, tuy rằng công tác vất vả, nhưng thù lao nhiều. Lúc Đặng Phi và Tạ Gia Dương về nước, cô ấy đã có cả một ê kíp.
Trần Viên vô cùng kiêu ngạo như vậy, Đặng Phi ở trong lòng tính toán. Cô gọi điện cho Trần Viên hẹn cô ấy ăn cơm, nhưng không nói với đối phương Tây Nguyên đã li dị còn nuôi con, việc này không ai biết, chỉ là trong lòng cô có một ngọn lửa.
Không nghĩ tới Trần Viên lại coi trọng anh.
Lần đầu tiên gặp mặt trên bàn cơm, Thịnh Tây Nguyên rất không nể tình nói "Phải đi đón con", khiến trong lòng Đặng Phi bất ổn. Cô đợi qua một tuần mới dám gọi điện thoại giải thích với Trần Viên trước đó mình không biết anh kết hôn —— đây là lời nói dối, cô biết, cô không muốn se dây tơ hồng này. Tuy nhiên Trần Viên khẽ cười nói: "Được thôi, vậy lại hẹn Thịnh Tây Nguyên cùng ăn một bữa cơm đi."
Trong nháy mắt kia, Đặng Phi biết tất cả kế hoạch xấu xa cẩn thận, không thể cho ai biết của mình đều là vô dụng.
Quả nhiên, lần thứ hai ăn cơm Trần Viên đã thoải mái hơn, vô cùng tự nhiên đi đón Thịnh Hạ với Thịnh Tây Nguyên, còn dẫn anh về nhà ăn cơm, đây là thủ đoạn của Trần Viên. Từ phương diện nào đó, Trần Viên và Thịnh Tây Nguyên quả thực là ông trời tác hợp, bọn họ vô cùng tin tưởng bản thân, luôn cảm thấy chỉ cần muốn là làm được, bọn họ cũng sẽ vì thế ra sức cố gắng cho đến khi thành sự thật.
"Anh thấy dây tơ hồng này chúng ta se chuẩn rồi." Tạ Gia Dương nói, "Cũng không biết Thịnh Tây Nguyên nghĩ như thế nào, đã là một người từng li dị, con gái người ta theo đuổi cậu ta hơn nửa năm, cậu ta cũng không đồng ý, cũng không quyết đoán nói từ chối, không phúc hậu."
Đặng Phi khẽ cười rộ lên: "Anh không biết rồi."
"Không biết cái gì?"
Thịnh Tây Nguyên động lòng sớm hơn bất cứ ai nhận ra, thậm chí sớm hơn chính anh ấy cảm thấy.
Vào mùa hè sau khi bọn họ đã quen biết nửa năm, một nhà ba người Đặng Phi, Tạ Gia Dương và cha con Thịnh Tây Nguyên đi Osaka chơi. Hai nhà nhắc đến một tiệm ăn, Tiểu Đặng và Thịnh Hạ ồn ào muốn đi bên cạnh câu cá vàng, Tạ Gia Dương bị làm ồn, đành phải đưa đi, Đặng Phi phát hiện anh không mang ví tiền, lại đuổi theo đưa, khi trở lại nhìn thấy Thịnh Tây Nguyên ngồi bên cửa sổ, nhìn không dời mắt người qua đường ngoài cửa sổ, vẻ mặt chăm chú, giống như khi còn thiếu niên ngồi ở phòng học, còn thật sự nghiên cứu đề vật lý thi đua cực khó.
Đặng Phi theo tầm mắt anh nhìn ra bên ngoài, nhìn con đường đối diện, cô gái ngồi ở trên ghế ngoài đường phố Izakaya, đang nói chuyện với một anh chàng trẻ tuổi tóc rối bời, thỉnh thoảng kể chuyện cười, hai người cùng bật cười.
Thế giới này lớn như thế, lớn đến mức nếu có người muốn trốn tránh bạn, hoàn toàn có thể làm đến mức cả đời đến chết cũng không gặp mặt. Thế nhưng cũng nhỏ như vậy, nhỏ đến mức nếu trong lòng nghĩ đến một người, anh chị em cùng cha khác mẹ cách hàng vạn hàng nghìn người, cũng có thể nhìn thấy.
Trần Viên ở bên kia bỗng nhiên ngẩng đầu lên. Ánh mắt đôi nam nữ trầm tĩnh như nước, bọn họ nhìn nhau qua ngã tư đường náo nhiệt. Trong nháy mắt kinh ngạc qua đi, Trần Viên mỉm cười, anh cũng cười.
Bạn học Thịnh Tây Nguyên, cậu đã xem thư của tớ chưa?
Vấn đề này mãi cho đến khi Thịnh Tây Nguyên gặp tai nạn qua đời cũng không hỏi ra được.
Cha mẹ anh qua đời từ sớm, không có họ hàng tới tham dự lễ tang, chỉ có bạn bè và bạn học. Bạn thân nhất thời trung học mua vé máy bay gần nhất từ Anh trở về, kịp nghi thức hoả táng. Đặng Phi đã muốn khóc đến đầu nứt ra, nghe thấy nhân viên nhà tang lễ nói phải hoả táng, nước mắt lập tức lại trào ra.
Trần Viên ký một đống văn kiện, nhân viên công tác hỏi người nhà có muốn đi vào xem không? Mẹ cô ấy nghẹn ngào bảo cô ấy đi vào xem lần cuối cùng, cô ấy chỉ lắc đầu, xoay người ôm lấy Thịnh Hạ ngồi xuống ghế.
"Hiện tại không nhìn tới, về sau sẽ không nhìn được nữa."
Thịnh Hạ gối lên vai cô ấy khóc thút thít, cô ấy vẫn như cũ chỉ lắc đầu, khẽ xoa lưng con.
Tạ Gia Dương khuyên cô ấy: "Một mình cậu ấy cô độc đi rất đáng thương, đi tiễn cậu ấy, được không?"
Cô ấy lắc đầu.
Cuối cùng chỉ có vợ chồng Tạ Gia Dương đi vào, thông qua một cửa sổ nho nhỏ, có thể nhìn thấy lò thiêu bên trong, vách tường inox bị khói hun đen sì, lửa cháy, trong nháy mắt quan tài bị nuốt chửng.
Bạn học Thịnh Tây Nguyên, tạm biệt. Cô thì thào nói.
Đi vào là một người, đi ra chỉ là một hũ đen nho nhỏ, nhân viên công tác dùng kìm để đập từng chiếc xương còn lại, nếu không sẽ không thể nhét vào.
Dựa theo phong tục bên này, trên đường từ nhà tang lễ đến nghĩa trang phải che ô, Trần Viên đang cầm hũ tro cốt, trên đỉnh đầu được Tạ Gia Dương che ô, che kín từng ánh mặt trời. Bỗng nhiên vấp chân, ô hơi nghiêng, Trần Viên đỡ lấy, Tạ Gia Dương kinh ngạc vì cô nhiều ngày không cơm nước vẫn có sức như vậy, chỉ nghe cô nói: "Cẩn thận một chút, đừng để anh ấy bị phơi nắng."
Cho tới bây giờ Đặng Phi cũng không hiểu được đoạn thời gian kia Trần Viên suy nghĩ gì. Cô ấy chưa từng quá đau lòng, phát bệnh tâm thần, không đau đến nội tâm, chỉ nghỉ ngơi một tuần, lại lập tức bắt đầu làm việc, giống như từ nhỏ đã là một quả phụ.
Lịch xé đến tháng tư, lại qua tháng tư, lại quay về, lại qua đi. Thời gian giống nước chảy, Đặng Phi cảm thấy cuộc sống của mình cũng vậy. Tháng tư năm nay bọn họ đi tảo mộ Thịnh Tây Nguyên, trong chớp mắt, cô thậm chí cảm thấy gương mặt người trên mộ bia hơi xa lạ.
"Em có nghe anh nói chuyện không?"
Tay Tạ Gia Dương quơ ở trước mắt cô lúc ẩn lúc hiện, cô như thoáng tỉnh mộng, "Cái gì?"
"Trần Viên nói người bạn thời trung học của Tây Nguyên, tên Khương Thừa Mẫn, em còn nhớ không? Gần đây sẽ về nước, nói đến thăm Tây Nguyên, hỏi chúng ta có muốn cùng đi không."
"Khương Thừa Mẫn?"
"Chính là người đi Anh ấy, trước đó tới tham gia tang lễ, cũng là bạn thời trung học với em."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT