Tôi là Trần Viên vợ Thịnh Tây Nguyên. Thật sự vô cùng xin lỗi, Thịnh Tây Nguyên đã qua đời do tai nạn xe vào ngày 15 tháng 4 năm 2015, mấy bức thư trước đó là tôi lấy danh nghĩa của anh ấy gửi, bởi vì tôi rất tò mò chuyện trước kia của Tây Nguyên.
Chúng tôi quen nhau vào năm 2010, tôi không biết nhiều lắm về cuộc sống trước đó của anh ấy, chỉ biết là cha mẹ anh ấy đã qua đời, cả nhà bọn họ từ sớm đã rời khỏi quê chuyển tới Tín Xuyên, cho nên ở bản địa cũng không có họ hàng. Tôi nghe được chuyện của cô và Chris đều là từ bạn đại học Đặng Phi và Tạ Gia Dương của anh ấy; tin tức bất động sản số 227 đường Kỳ Sơn Hậu là tôi lục được trong di động cũ của anh ấy, nhưng tôi cũng hoàn toàn không biết gì về chuyện này.
Thật sự xin lỗi, nhưng tôi vẫn hy vọng liệu cô có thể kể chuyện trước kia của Tây Nguyên không?
Mặt khác, nếu cô muốn gặp Thịnh Hạ, có thể liên hệ với tôi.
PS: Số di động của tôi
Trần Viên
Ngày 10 tháng 6 năm 2017
- -----
Nguyên đán năm 2000, ngày đầu tiên của thiên niên kỉ mới, Trương Khả Lai mời gia sư cho em trai.
Nam sinh mười tám tuổi, năm ngoái vừa mới được xác định cử đi học Đại học Tín Xuyên, hiện tại chạy đến bên ngoài kiếm sống, muốn kiếm chút tiền vào nghỉ đông, đưa thẻ học sinh, chứng minh thư, phiếu điểm đẩy đến trước mặt cô, nói: "Tôi là Thịnh Tây Nguyên."
Năm ấy Trương Khả Tư sắp lên cấp ba, thành tích vô cùng kém cỏi, suốt ngày chỉ muốn chạy ra bên ngoài, Trương Khả Lai muốn mời gia sư để em trai ở nhà, không nghĩ tới Thịnh Tây Nguyên thật sự có chút tài năng, chẳng những khuyên được tiểu tổ tông này, còn khiến cậu nghe lời, vừa là thầy vừa là bạn, đi học là thầy giáo, tan học là anh em chơi bóng rổ.
Trương Khả Lai cảm thấy người này thực không tồi, muốn mỗi tuần cho anh thêm một trăm, anh xoa đầu, ấp a ấp úng nói không nên lời, cô cảm thấy cho ít, nói vậy cho anh thêm hai trăm, anh liên tục xua tay nói tôi không phải ý này, tôi cảm thấy quá nhiều, vô công không thể nhận lộc, nếu không mỗi tuần tôi dạy thêm mấy buổi.
Trương Khả Tư vừa nghe nói thầy Tiểu Thịnh sẽ tới bốn buổi, đầu tiên là cảm thấy đau khổ, nghĩ lại tưởng tượng vậy mỗi tuần có thể đi ra ngoài chơi bốn lần bóng rổ cũng không tệ, lập tức vui vẻ ra mặt.
Tháng bảy, Trương Khả Tư đỗ vào trường cấp ba thuộc nhóm 5261 (*), tuy rằng trong nhà đã sắp xếp gia sư khác, chuẩn bị đưa cậu ta đi Nhật Bản, nhưng Trương Khả Lai vẫn mời Thịnh Tây Nguyên ăn bữa cơm, trước khi đi đưa cho anh một bao lì xì hai nghìn. Thịnh Tây Nguyên từ chối, rối rắm thật lâu nói: "Nếu có thể tôi muốn mượn cậu tiền mua một cái máy tính."
(*)là một hệ thống đánh giá được sử dụng bởi sở giáo dục để đo lường chất lượng của tổng số 4102 trường thể thao trong các trường trung học phổ thông
Trương Khả Lai vốn đang muốn trực tiếp mua cho anh, nhưng anh không chịu nói là loại gì, không chịu để cho cô bỏ tiền, cuối cùng đành để mặc anh.
Lúc ấy Trương Khả Lai mở một quán bar ở Tín Xuyên, ngoài chút tiền tiêu vặt cha cô cho, cũng có chút thu nhập, tuy rằng đối với cô mà nói không tính là gì, nhưng ở trong mắt Thịnh Tây Nguyên và bạn học đã tính là phú bà. Cuối tuần Trương Khả Tư thường xuyên đi đến trường tìm Thịnh Tây Nguyên chơi bóng rổ, buổi tối Trương Khả Lai đi ngang qua, đến sân thể dục tìm người. Một đám sinh viên trẻ tuổi phơi nắng ở sân bóng ánh mặt trời xuống núi, xa xa thấy xe thể thao của cô đỗ ở sân bóng, ngừng chơi, tập thể nhìn theo đã thấy Trương Khả Tư chạy tới, vừa chạy vừa cầu xin: "Chị, cho em chơi thêm một lát đi, đợi lát nữa em tự mình trở về, được không?"
Thịnh Tây Nguyên cũng chạy theo tới, một đường nói gì đó với cậu, cho đến khi áp giải cậu đến bên người cô nhét vào trong xe, sau đó ngoan ngoãn nói lời tạm biệt với cô, nói chị Khả Lai tạm biệt.
Trương Khả Lai cũng từng hỏi anh, tại sao vội vã kiếm tiền như vậy, cha mẹ anh đâu? Thịnh Tây Nguyên nói tiểu học cha anh đã mất, hiện tại mẹ anh cũng không còn. Vậy sao không cân nhắc đến học bổng cho sinh viên nghèo, sẽ được một khoản tiền.
Không được, anh cười nói, có người cần hơn anh.
Nhiều năm sau nghĩ lại Trương Khả Lai mới mơ hồ cảm thấy lời anh cũng không đơn giản như vậy.
Mùa thu 2006, cha chị em Trương Khả Lai xảy ra chuyện ở công trường.
Ngày đó cũng thực kì quái. Theo như lời thư kí, ông Trương ba giờ chiều đã tính tan tầm về nhà, nhưng cố tình cấp dưới có người gọi điện thoại tới nói gì đó, ông Trương lại nói, ông tự mình lái xe đi.
Một sợi dây an toàn không tiếng động đứt, ông bị xẻng từ trên trời giáng xuống đập vào đầu.
Trương Khả Lai ngồi ở cửa nhà xác, nghe luật sư và mấy người quản lí công ty ong ong nói chuyện, trong đầu toàn là tiếng chuông. Khi còn bé trong khu nhà có một nhà thờ, cha từng dẫn cô đi lên gác chuông, cô ở đó nghe tiếng chuông đến đau cả đầu.
Em trai vừa khóc vừa chạy vào, vốn đang nghỉ ở nhà chơi trò chơi, thấy cô còn hoang mang lo sợ hơn cả cô, chỉ biết ôm cổ cô khóc. Thịnh Tây Nguyên đứng ở cửa, phía dưới đôi mắt lộ ra quầng thâm, thoạt nhìn còn tiều tụy hơn so với cô. Sau khi tốt nghiệp anh làm việc ở một công ty phần mềm, thẻ công tác còn đeo ở trên cổ, chắc là Khả Tư nhận được điện thoại, nhất thời luống cuống chỉ biết cầu xin anh giúp đỡ.
Thịnh Tây Nguyên hơi do dự, vẫn đi tới, đỡ lấy bả vai Khả Tư nói: "Nếu không đi ăn cơm trước, đã tám giờ rồi."
Cô gật đầu, mấy quản lí đều đi về trước, cô gọi lại luật sư. Thịnh Tây Nguyên thấy cô có thể phải vừa ăn vừa nói chuyện chính sự, biết điều nói vậy tôi đi về trước, bị cô gọi lại: "Không có việc gì, cậu không phải người ngoài."
Ngay ở quán cơm bình dân bên ngoài bệnh viện, cô và luật sư bắt đầu bắt tay vào bàn chuyện chia tài sản và công ty, nói giữa hai chị em chia tài sản không có vấn đề, luật sư dần dần mặt lộ vẻ khó xử, sau đó hết cách đành phải ăn ngay nói thật: "Khả Lai, vấn đề không nằm ở hai chị em cô, mà còn có người thứ ba."
Trương Khả Lai nghe thấy vậy trong đầu vang lên tiếng sét, giống như nổ tung trên mái nhà.
Dưới sự chứng kiến của luật sư, gọi video với người phụ nữ kia ở Vancouver. Bên cạnh người đó có một đứa bé mười ba tuổi, là em trai cùng cha khác mẹ với Trương Khả Lai, Trương Khả Tư, mặt mày quả thật có thể nhìn ra vài phần giống, khác ở chỗ cậu bé không có tên tiếng Trung.
Người phụ nữ nói, hiện tại hai đứa vẫn còn nhỏ. Khi còn sống cha hai đứa từng nói, phải đợi hai đứa trưởng thành mới cho quản lý tài sản, mới có thể yên tâm giao tiền.
Trương Khả Lai ném vỡ máy tính.
Luật sư mang hộp cơm đưa đến văn phòng, khuyên cô: "Dựa theo di chúc của cha cô, thủ tục chỉ có thể làm như vậy, Trương Khả Tư chưa tốt nghiệp đại học, cô chưa kết hôn, tài sản cũng chỉ có thể để ở quỹ ủy thác."
Năm ngày sau, tang lễ ông Trương. Trương Khả Lai lần đầu tiên gặp được người mẹ kế trên pháp luật, kinh ngạc là bà ta không hề giống mẹ cô chút nào. Mười năm trước mẹ cô mắc bệnh qua đời, khi còn sống là người có khuôn mặt như đĩa bạc, phú quý, mạnh mẽ, ổn trọng, người trước mắt này gầy teo nhỏ xíu, giống người Quảng Đông.
Thịnh Tây Nguyên chờ tất cả khách khứa đi gần hết mới đến, so với lần trước gặp mặt còn gầy hơn, cả người tinh thần rất kém cỏi, giống như người mất cha không phải hai chị em Trương Khả Lai mà là anh.
Khả Tư ngủ ở trên lầu, hai người bọn họ ngồi ở phòng khách ăn thức ăn nhanh. Trương Khả Lai do dự thật lâu, mở miệng nói: "Có chuyện muốn nhờ cậu hỗ trợ."
Thịnh Tây Nguyên như nằm mơ chậm rãi ngẩng đầu, nhìn cô, thong thả nói: "Chị nói đi."
"Cha để lại tiền cho tôi và Khả Tư, phải chờ sau khi tôi kết hôn mới có thể lấy ra, nhưng tình huống nhà tôi hơi phức tạp, chờ không được lâu như vậy. Có thể nhờ cậu kết hôn với tôi không?"
Trương Khả Lai nói xong lập tức hối hận, nhưng lời đã nói ra miệng không thể thu lại, đành phải kiên trì nhìn vào mắt anh. Anh không phản ứng, mất một lúc lâu, nói: "Được."
Trong phòng khách yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió ngoài cửa sổ.
Thịnh Tây Nguyên lại cúi đầu ăn cơm, hai người trong khoảng thời gian ngắn không nói gì, qua khoảng năm sáu giây, anh khẽ nói: "Chị Khả Lai, chị yên tâm, em không cần tiền của chị, nhưng có thể phải nhờ chị giúp một chuyện."
Suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: "Không, hai chuyện."
Hiện tại Trương Khả Lai nghĩ lại, vẫn cảm thấy một năm kia thật sự không thể tin nổi.
Cô mất cha, thu hoạch được một mẹ kế, em trai cùng cha khác mẹ, còn có một người chồng trao đổi tin tưởng vượt quá thưởng thức, mặc dù chỉ có ý nghĩa về mặt pháp luật.
"Tháng 11 năm 2006, bởi vì vấn đề di sản của cha, tôi nhờ Tây Nguyên kí hợp đồng kết hôn, cậu ấy cũng đồng ý."
Trương Khả Lai đánh một đoạn văn này trên máy tính, con trỏ dừng lại ở câu cuối cùng một lúc lâu, lại xóa đi.
Ngoài cửa sổ, đêm ngoại thành Vancouver yên lặng mà mát mẻ. Cô khép lại máy tính, lại nghĩ tới mùa đông năm ấy bọn họ đi lĩnh giấy kết hôn. Toàn bộ hành trình hai người đều im lặng, cô gái trong phòng làm việc không khỏi nhìn, cũng không dám nói lờiì vô nghĩa. Từ Cục dân chính đi ra, bọn họ chính là vợ chồng hợp pháp, bên ngoài mưa rơi, hai người ngồi ở trong xe một lúc lâu, vẫn như cũ không nói chuyện.
Trương Khả Lai hạ cửa kính xe xuống, châm điếu thuốc, làn khói trắng bay ra từ khe hở. Thịnh Tây Nguyên lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Chừng nào chị bắt đầu hút thuốc?"
Cô suy nghĩ: "Tôi vẫn luôn hút."
"Không tốt cho sức khỏe."
"Tôi không cai được."
"Chỉ cần muốn là có thể."
Chỉ cần muốn là có thể. Sáu chữ này giống như là một ý niệm trong cuộc đời Thịnh Tây Nguyên, học đại học sẽ tốt hơn cho cuộc sống của anh, hạ quyết tâm thật sự làm được.
"Sao chị không lo lắng về tôi chữ, nếu tôi tham tiền nhà chị thì làm sao bây giờ?" Anh rầu rĩ thay cô, giống như đang nói chị ngu ngốc hồ đồ như vậy, về sau bị lừa thì làm sao bây giờ.
Cô giống như xoa một con cún sờ đầu anh: "Tôi hiểu cậu."
Thật ra cô cũng không tin tưởng những người khác. Chỉ có Thịnh Tây Nguyên, cô quen anh từ khi anh còn là đứa nhỏ choai choai, thời gian trôi qua nhanh, đến bây giờ cũng đã sáu bảy năm.
Hôn nhân của bọn họ chính là bắt đầu như vậy, không có tiệc cưới tiệc rươu, càng không có tuần trăng mật, bọn họ không phải vợ chồng, mà là đối tác.
Thịnh Tây Nguyên nhờ Trương Khả Lai giúp hai việc, việc thứ nhất chính là mua căn nhà số 227 đường Kỳ Sơn Hậu. Khoản tiền này Thịnh Tây Nguyên kiên trì tương lai sẽ trả, cô biết tính tình anh, cũng không từ chối, chỉ nói anh từ từ trả là được rồi.
Chuyện thứ hai là đứa bé sinh vào tháng ba. Trương Khả Lai cũng không biết mẹ đứa bé này là ai, thậm chí chưa từng gặp lần nào, chỉ biết cô bé mắt to, lông mi dài, ngũ quan cực kỳ giống Tây Nguyên.
Sau đó anh đặt tên cho đứa bé này là Thịnh Hạ.
Trương Khả Lai một lần nữa mở máy tính, đầu ngón tay đánh lên bàn phím.
"Trước kia tôi và Tây Nguyên là bạn tốt và đồng bọn hợp tác. Năm 2009 tôi sang Vancouver định cư, về chuyện của cậu ấy, chỉ sợ tôi cũng không biết nhiều hơn so với cô, nhưng trong bức thư này, tôi sẽ cố hết sức nói với cô."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT