Đêm hôm đó tôi không về nhà.

Bên ngoài phòng cấp cứu, mặt tường hành lang lạnh băng, ánh đèn màu vôi chiếu lên sắc mặt ảm đạm của tôi.

Cặp mắt tôi thất thần nhìn dòng chữ "đang cấp cứu" màu đỏ, cứ thế nhìn cho đến khi đèn tắt mới lấy lại tinh thần.

(ủa nó là chữ gì nhỉ mọi người?)

Tôi không rõ lắm bác sĩ đã nói gì với tôi, tóm lại là Mạc Bạch không sao.

Tôi không biết mình đi trở về phòng bệnh như thế nào, cũng không biết đã ngủ như thế nào, lúc tôi tỉnh lại thì đã là một giờ sáng hôm sau.

Tôi bị tiếng mở cửa đánh thức, một y tá bước về phía tôi.

"Cậu Lưu, hiện giờ tình hình bệnh nhân rất không ổn định, tốt nhất nên đổi tới phòng bệnh chính, chờ sau khi cậu ấy tỉnh lại, mong cậu hãy nói với cậu ấy về chuyện đổi phòng bệnh."

Tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu. Y tá nói tiếp: "Dạo này hình như cảm xúc của bệnh nhân không ổn định lắm, cậu trò chuyện với cậu ấy nhiều một chút nhé."

Người hại cảm xúc cậu ấy không ổn định chính là tôi...

Có lẽ là thấy sắc mặt tôi quá kém, y tá kia lại nói: "Cậu có khỏe không?"

"Khá ổn..."

Ngay chính bản thân tôi cũng kinh ngạc khi giọng mình lại khàn như thế.

Y tá đi rồi, tôi mới vào phòng tắm soi gương, mắt mình trong gương hiện lên đầy tơ máu, bởi vì khóc nên sưng đỏ, vành mắt thâm sì dọa người, sắc mặt hơi nhợt nhạt.

Tôi cảm giác đầu rất đau, tối hôm qua ngủ không ngon chút nào, mắt nhưng nhức khó chịu.

Sau khi xốc lại tinh thần, tôi đi tới bên cạnh Mạc Bạch. Nếu không phải lồng ngực kia vẫn còn phập phồng yếu ớt, tôi thật sự cho rằng nằm trước mặt tôi là một thi thể.

Khuôn mặt tái nhợt, đôi môi không có huyết sắc, đôi mắt nhắm chặt, chỉ số trên máy móc quá thấp...

"Mạc Bạch..."

Vẫn may, vẫn may.

Vẫn may cậu vẫn còn ở đây.

Tôi cầm lấy bàn tay lạnh như băng của cậu ấy, đặt trong lòng bàn tay cẩn thận cảm nhận.

Tôi đã hiểu, tầm quan trọng của cậu ấy đối với tôi đã vượt quá xa so với những gì tôi ý thức được. Tôi vẫn luôn coi thường cảm giác tôi đối xử với cậu khác với những người khác, cho đến khi cậu ấy suýt chút nữa biến mất trước mặt tôi.

Có lẽ tôi thích cậu rồi, Mạc Bạch à.

Tôi khẽ hôn lên mu bàn tay cậu ấy, nhắm hai mắt lại, cầu nguyện cậu ấy mau mau tỉnh lại.

Bàn tay khẽ động đậy, tôi chợt mở mắt ra, người trên giường vốn không nhúc nhích rên lên mấy tiếng.

"Mạc Bạch!" Tôi vội vàng gọi lớn lên. Cuối cùng cậu ấy cũng mở mắt ra, ánh mắt mới đầu còn mê man dần dần lấy lại tiêu cự, tầm mắt cậu ấy dừng lại trên mặt tôi, như là muốn xác nhận, hoặc như là khó tin, ở sâu trong con ngươi bỗng nhiên có mấy phần tình cảm lưu chuyển, giống như nhìn thấy tôi là một chuyện rất đáng để vui sướng cực kỳ.

"Cậu ổn chưa? Cảm giác thân thể thế nào?"

Tôi hỏi liền mấy vấn đề, cậu ấy cũng không trả lời. Cậu ấy muốn chống người dậy, tôi vội vàng ngăn cản cậu ấy: "Đừng cử động, cậu vẫn còn rất yếu, để tớ giúp cậu."

Tôi điều chỉnh giường đến độ cao cậu ấy có thể dựa, trong lúc tôi hành động cậu ấy vẫn luôn nhìn chằm chằm tôi. Hồi lâu sau, cậu ấy ôm lấy tôi mà chẳng nói chẳng rằng.

Bên tai vang lên giọng nói yếu ớt của cậu ấy: "Tớ cho rằng cậu sẽ không tới."

Nghĩ đến lời nói khiến người khác tổn thương trước đó của mình, chốc lát tôi gần như đỏ vành mắt: "Xin lỗi, Mạc Bạch, xin lỗi rất nhiều..."

Giọng tôi không nén được nghẹn ngào. Cậu ấy tỏ ra kinh ngạc, giọng vẫn yếu như cũ: "Cậu đang khóc đó à?"

Tôi quay sang hướng cậu ấy không nhìn thấy, lau mặt nhanh một cái: "Mới không có."

Cậu ấy buông tôi ra, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào tim tôi, đáy mắt ẩn chứa thứ tình cảm không biết tên.

Ngày hôm qua trước khi cậu hôn mê, chuyện lo lắng nhất chính là có thể còn được gặp Lưu Viễn Cường nữa hay không, cậu không muốn cuộc cãi vã trở thành đoạn đối thoại cuối cùng của bọn họ.

Vẫn may, vẫn may... Vẫn may cậu vẫn tới.

"Bác sĩ nói, bệnh tình của cậu có thể xấu đi bất cứ lúc nào, tốt nhất nên chuyển tới phòng bệnh chính..."

"Không muốn." Cậu ấy trả lời không do dự.

Tôi không hiểu: "Tại sao?"

"Nơi này có ký ức của tớ và cậu, tớ không muốn rời đi."

Ánh mắt cậu ấy rất kiên quyết, nhưng sự thành thật này chỉ khiến tôi càng áy náy hơn nữa.

"Mạc Bạch." Tôi nắm chặt tay cậu ấy: "Bệnh của cậu..."

Cậu ấy cười nhạt nói: "Đã không sao rồi."

"Đừng có gạt tớ!" Tôi kích động không kiềm chế được: "Hôm qua đã thành ra như vậy rồi, cậu còn muốn nói với tớ cậu không sao ư?"

Nụ cười trên mặt cậu ấy biến mất, rút bàn tay bị tôi nắm về, có vẻ không muốn trả lời.

"Tớ không hy vọng nhìn cậu chết đi dưới tình huống chẳng biết cái gì cả, cậu có thể nói thật với tớ dù chỉ một chút không?"

Tôi hít thở sâu mấy cái, hỏi ra vấn đề mấu chốt: "Cậu... còn lại bao nhiêu thời gian?"

Cậu ấy tránh ánh mắt của tôi, tay túm chặt góc áo không được tự nhiên, qua hồi lâu mới trả lời.

"Không nhiều lắm." Như là đang nhắc nhở bản thân mình, cậu ấy lặp lại một lần nữa: "Thật sự... không nhiều lắm."

Tôi nghe mà tim cũng trĩu xuống: "Mạc Bạch, mặc dù rất đột ngột, nhưng mà... Tớ thích cậu."

Quá khứ của cậu tớ không kịp tham dự, nhưng bắt đầu từ bây giờ, tớ sẽ quý trọng mỗi một giây một phút.

Tớ sẽ không để cậu chỉ có thể nhìn một vùng quang cảnh nhỏ thông qua khung cửa sổ này nữa, tớ muốn cậu được biết rằng ngẩng đầu lên nhìn, bầu trời ngoài kia thênh thang đến mức nào.

Tớ thích cậu, tớ muốn ở bên cạnh cậu, tớ muốn dẫn cậu đi khám phá thế giới này, tớ muốn cho cậu một cuộc sống thật vui vẻ.

----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play