*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kỷ Vãn nghe thấy lời này của Tào Hòa Dịch, lập tức xoay đầu, nhìn anh đầy tức tối.

“Đệch mợ tại sao anh lại có thể như vậy!”

Tào Hòa Dịch muốn vả vào miệng một cái.

Thật ra cũng không cần thiết, bởi vì rất có thể Kỷ Vãn sẽ trực tiếp tặng miệng anh một cái vả.

“Không phải, tôi không phải……”

Anh không biết giải thích thế nào, nhưng câu “Đúng là đầy đặn” kia, quả thực do chính miệng anh nói ra.

Tào Hòa Dịch mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không ngừng chột dạ.

Kỷ Vãn đau lòng nhìn cốc hồng trà phủ kem Tào Hòa Dịch cầm giúp, đôi mắt cô híp lại.

“Anh dám ăn kem sủi bọt của tôi!”

Tào Hòa Dịch lắp bắp “Không, không phải”

Kỷ Vãn vươn một đầu ngón tay trắng nõn, chọc trước mặt anh “Anh còn không thừa nhận, chính miệng anh nói, nói, có phải anh uống trộm trà sữa của tôi hay không!”

Kịch bản này, không hề giống như Tào Hòa Dịch nghĩ, nhưng bản năng sống còn làm anh phải thừa nhận.

Lại cầm cốc trà sữa trong tay hút một ngụm.

Kỷ Vãn sửng sốt một hai giây, tựa lưng vào ghế, mái tóc quăn xoã tung đong đưa theo động tác của cô.

Cô nâng tay trái lên phẩy phẩy “Thôi, dù sao cái cốc kia tôi cũng uống được kha khá rồi, thưởng cho anh đấy. Sau này anh phải chờ tôi uống đủ trước rồi mới có thể uống, biết chưa?”

Vừa rồi tinh thần Tào Hòa Dịch còn đang khẩn trương cao độ, lúc này bất ngờ lại được tặng một cốc trà sữa.

Anh cũng không biết đã bao nhiêu năm rồi không uống trà sữa, ấn tượng trước đây đối với trà sữa là vừa ngọt vừa ngấy, ngày còn tình chàng ý thiếp bạn gái cũ mua rồi cho anh uống mấy ngụm.

Không nghĩ tới trà sữa bây giờ, lại uống ngon như vậy!

Dư vị lâu dài, ngọt mà không ngấy. Hương trà cũng thơm, ngay cả anh trước đây đã đọc tin tức nói trân châu không sạch sẽ, giờ nhai vào lại thấy rất thích.

Bất tri bất giác cốc đã thấy đáy.

Sau khi uống xong, anh mượn ánh sáng tờ mờ, muốn nhìn xem đây là trà sữa gì.

Nhưng thứ đầu tiên đập vào mắt, chính là dấu môi màu hồng phấn nổi bật trên ống hút kia, những tâm tư vừa mới ngo ngoe rục rịch của anh, có vẻ đang sống lại.

Tào Hòa Dịch lẳng lặng điều chỉnh tư thế ngồi.

Hai chân bắt chéo.

Đúng là độc thân lâu, cả người đều nghẹn hỏng rồi.

Kỷ Vãn nhận ra bác hàng xóm này, là một người hiền lành, lần trước bị cô trêu chọc như thế mà không mang thù, bây giờ tuy mặt anh tràn ngập vẻ kháng cự mùi sầu riêng, nhưng khi cô ăn, anh cũng không ngăn cản.

Hơn nữa không biết có phải anh đã thích ứng với hương vị này rồi hay không, anh dần dần cũng không còn bịt mũi nhíu mày.

Kỷ Vãn vừa lòng cắn một miếng sầu riêng.

Nếu anh là người tài ba, có thể giúp cô che chắn cảnh phim thì cô sẽ càng thêm hài lòng.

Kỷ Vãn đề ra yêu cầu này với anh.

Cũng không biết Tào Hòa Dịch lấy cái quạt nhựa ra từ đâu, hồng toàn thân.

Cứ đến hình ảnh đáng sợ, sẽ che trước mặt Kỷ Vãn, giống như đèn đỏ vậy, chờ đến khi đèn xanh lại cho cô đi.

Vài lần qua lại, rốt cuộc Kỷ Vãn cũng không nhịn được ra tay, ấn cái quạt của anh xuống.

Lấy đến nhìn kỹ, bất động sản XX, River View Tower, ngày 18 tháng 8 bắt đầu giao dịch.

Cô tò mò hỏi anh “Anh định mua nhà hả? Tôi nghe bạn tôi nói công ty này hay lừa đảo lắm. Anh chưa giao tiền đặt cọc chứ?”

Tào Hòa Dịch cười tự giễu “Tôi đâu mua nổi nhà, nếu không tại sao tôi có thể đến đây mỗi tối chứ. Lần trước tôi đến ngân hàng làm việc đỗ xe, sau khi quay về phát hiện cái này nhét trên kính chắn gió của tôi, tôi nghĩ mùa hè đến, lấy cái này quạt cũng được.”

Kỷ Vãn không thể hiểu nổi cách quảng cáo trên quạt “Nhưng thế này xấu quá đi”

Cô lại hỏi anh “Giá nhà ở thành phố Bân cũng không đắt, anh còn mua nổi xe mà”

Thật ra giá nhà ở thành phố Bân vẫn chưa tăng hoàn toàn, là thành phố phương Bắc, phát triển vẫn chậm chạp một chút.

Nói thật, nếu trong tay có hai mươi vạn, mua một ngôi nhà có diện tích nhỏ ngoài mặt phố cũng không thành vấn đề.

Nhưng Tào Hòa Dịch đã mang tiền tiết kiệm đầu tư vào trong trò chơi rồi, ngay cả tiền thừa mua xe cũng không có, còn cái xe này của anh vốn là hàng second-hand, bán cũng không đáng giá bao nhiêu, căn bản không thể bù được tiền lỗ.

Tào Hòa Dịch cười khổ “Cô có biết xe của tôi là xe gì không?”

Kỷ Vãn lắc đầu.

“Xe của tôi là hàng nội địa Bảo Tuấn (1), vốn đã rẻ, tôi còn mua đồ second-hand, chỉ dùng thay cho đi bộ, BMW của cô, tuy kém có nửa chữ, nhưng giá cả một trên trời một dưới đất hiểu không?”

Hiển nhiên Kỷ Vãn không có khái niệm này.

“Tôi cũng không biết xe của mình giá cả ra sao, thế như vậy, có phải anh mua vé tháng hay không, tôi cũng mua.”

Trong lòng Tào Hòa Dịch có dự cảm không tốt, anh hỏi cô “Cô mua vé tháng, là cố định ở vị trí hiện tại đúng không?”

Kỷ Vãn gật đầu “Đúng vậy, khi tôi chọn vị trí, nhìn thấy chỗ này có tầm nhìn tốt, bên cạnh còn có người, như thế buổi tối sẽ không sợ.”

Tào Hòa Dịch: “……”

Người bên cạnh kia chính là anh đấy.

Kỷ Vãn rất thông minh hỏi anh “Ồ, người mua vé tháng vị trí bên cạnh tôi, không phải là anh đấy chứ?”

Tào Hòa Dịch gật đầu.

Kỷ Vãn vui sướng, đôi mắt tỏa sáng “Ôi vậy thì tốt quá, sau này nếu tôi gặp phải bộ phim đáng sợ là có thể tới tìm anh rồi.”

“Hơn nữa xe của anh có tầm nhìn rất tốt” miệng cô vừa ăn vừa lầm bầm nói chuyện.

Tào Hòa Dịch loáng thoáng nghe hiểu, lúc ấy anh mua SUV vì nó thực dụng, tiện để đồ, đương nhiên so với BMW của Kỷ Vãn thì cao hơn một chút, quả thật xem phim cũng thoải mái hơn.

Hôm nay là buổi chiếu dành riêng cho kỷ Jura, chiếu hết series Thế giới kỷ Jura, lại chiếu đến Công viên kỷ Jura.

Kỷ Vãn vẫn đang đắm chìm trong bầu không khí hồi hộp cực độ, không còn thỏa mãn với việc Tào Hòa Dịch bật đèn đỏ cho cô, có thể không khí trong xe lạnh, cô lại uống nước lạnh, lúc cô bị dọa sợ mà bắt lấy tay Tào Hòa Dịch, Tào Hòa Dịch chợt bị bàn tay lạnh lẽo của cô chạm vào, run rây một chút.

Kỷ Vãn nhìn anh như vật thể lạ “Ấy, anh cũng sợ à?”

“Tôi không sợ”

“Vậy sao anh lại run?”

“Tay cô quá lạnh”

“Tôi không chú ý lắm”

Tào Hòa Dịch lặng lẽ tăng nhiệt độ điều hoà.

Kỷ Vãn tự thấy đã quen thuộc với anh, trong bầu không khí hồi hộp như vậy, giới thiệu là lựa chọn tốt nhất.

“Này, anh tên gì?”

“Tào Hòa Dịch”

“Hoà trong gì thế?”

“Ôn hòa, thân thiện”

“Nghe đã biết anh hiền lành rồi”

Trong lòng Tào Hòa Dịch chửi thầm, nếu tôi không phải người hiền lành, có thể để người phụ nữ có độc như cô lên xe ư?

Kỷ Vãn tự giới thiệu “Tôi tên Kỷ Vãn, Kỷ trong kỷ niệm, Vãn trong buổi tối, có phải nghe rất hay không”

“Ừ ừ ừ”

“Sao anh có thể trả lời có lệ như vậy” gần như mọi người nghe thấy tên cô đều khen ngợi từ đáy lòng, Kỷ Vãn tự nhận cô có vẻ giống nữ chính trong tiểu thuyết, người này không thú vị gì cả.

“Rất hay, thật đấy, sau này tôi có con gái sẽ lấy tên này của cô, được chứ”

“Sao anh nói chuyện mà cứ kẹp dao giấu kiếm như vậy, chả nhẽ tôi lại phải gọi anh là bố”

Tào Hòa Dịch chưa ý thức được bản thân nói chuyện tẻ nhạt như vậy.

Thật ra đối với nhóm lập trình viên luôn cách điện với các cô gái này, từ lúc bắt đầu khoa chính quy bọn họ đã biết che chở các cô gái như che chở bông hoa nhỏ, bất kể có đẹp hay không đẹp, anh vẫn nhớ khi Hầu Tử còn solo theo chân bọn họ phàn nàn, kỷ lục cao nhất là mười bốn ngày, ngoại trừ dì trong nhà ăn và bác gái quản lý ký túc xá thì không hề nói chuyện với một cô gái nào.

Sau này đi làm, một mét vuông đất cũng chỉ toàn là giống đực, cùng lắm thì chỉ nói vài câu với cô gái trước quầy lễ tân.

Cho nên khi đối xử với người khác phái, cơ bản đều ấm áp như mùa xuân.

Chứ đừng nói như Kỷ Vãn, người phụ nữ đẹp đến mức ánh sáng toả ra bốn phía này, nếu đổi thành bọn Hầu Tử, chỉ sợ đã sớm ân cần hỏi han, bưng trà rót nước rồi.

Thật ra mấy ngày nay Tào Hòa Dịch sống vất vưởng như cô hồn.

Ban ngày theo thói quen lại về văn phòng tiếp tục thiết kế trò chơi, không có mục tiêu, không có phương hướng, chỉ muốn một tháng cuối cùng có thể làm được bao nhiêu ý tưởng thì hay bấy nhiêu.

Buổi tối lại đến rạp chiếu phim ô tô M-STAR để xem phim, xem đến lúc bản thân ngủ từ khi nào cũng không biết, nửa đêm lại bị tiếng radio rè rè đánh thức.

Cả người càng tang thương càng suy sụp.

Theo lý thuyết, anh độc thân lâu như vậy, đối với người phụ nữ xinh đẹp như Kỷ Vãn, không nên chỉ có xúc động sinh lý.

Tào Hòa Dịch thật sự không hề có hứng thú.

Thậm chí chỉ muốn lẳng lặng ngây người một mình.

Hơn nữa, Kỷ Vãn không giống những người đẹp mà anh đã từng gặp.

Cô rất đẹp, lại không biết bản thân đẹp đến nhường nào.

Giống cô gái nhỏ không có chút tâm cơ, dễ dàng dán sát vào người đàn ông xa lạ như anh.

Anh đoán cô trước khi ly hôn, nhất định được che chở rất tốt.

Vậy tại sao còn muốn ly hôn.

Nhiệt độ trong xe tăng dần, tay Kỷ Vãn vẫn túm lấy cánh tay ấm áp mang theo hơi thở giống đực, cảm xúc căng thẳng của cô trút ra từ móng tay, có vẻ cô vẫn chưa qua được.

Ăn uống no đủ, nên nói chuyện.

Bạn nhỏ Kỷ Vãn đặt câu hỏi trước “Này, anh làm việc gì? Tại sao lại nghèo như vậy chứ?”

“Lập trình viên”

“Ôi, ngầu thế hả? Có phải giống The Matrix, có thể tùy tiện xâm nhập vào máy tính của người khác hay không?”

“Đó là phạm pháp”

“Ôi chao, tôi chỉ đặt giả thiết thôi mà, đúng là không thú vị”

Tào Hòa Dịch biết nói thế thì các cô gái sẽ không rõ.

Anh lấy điện thoại ra, giải thích cho cô “Tôi làm thiết kế trò chơi, cô xem, đây là phần chúng tôi làm, nhưng vẫn chưa làm xong, nguồn tài chính đã bị cắt đứt, số tiền tiết kiệm trước đây của tôi cũng bị ném đá xuống sông, cho nên mới nghèo như vậy.”

Kỷ Vãn hứng thú ghé sát vào, ngọn tóc của cô rũ xuống cổ tay Tào Hòa Dịch, lướt qua một cái, như cành liễu tháng ba đong đưa theo gió, nhẹ nhàng chạm nước.

“Tôi có thể xem không? Tôi khá thích chơi trò chơi.”

“Cô thích chơi trò gì?”

“Ngày ngày vui vẻ (2)”

Tào Hòa Dịch: “……”

Dù sao trò chơi này đã làm hơn một năm, có cảm giác như con trai lớn của mình vậy.

Tào Hòa Dịch vẫn kiên nhẫn giải thích cho cô, là một trò chơi giải mã phiêu lưu kiểu Trung Quốc.

Dưới sự chỉ đạo của anh, Kỷ Vãn nhanh chóng mở được ba trạm kiểm soát, chợt cảm thấy thật có thành tựu.

Kết quả lập tức đã hết rồi.

Kỷ Vãn tiếc nuối mếu máo.

“Tại sao không còn nữa?”

Tào Hòa Dịch thở dài một tiếng “Bởi vì chỉ mới làm được đến đây”

Thật sự không thể không nói, trò chơi này, phong cách đẹp, thao tác lưu loát.

Muốn qua được cửa ải thì phải chiến đấu, sau khi qua ải sẽ mở ra một thế giới tương đối ngẫu nhiên.

Qua cửa ải chẳng qua là mở ra một địa điểm mới, còn thu thập được rất nhiều đồ.

Đồ cổ, gian hàng, đình đài lầu các, san sát nối tiếp nhau, nếu bạn bằng lòng, có thể ở lại tất cả nhà trọ ở Trường An một lần, cũng có thể giải toàn bộ câu đố đèn trên đường một lần.

Kỷ Vãn là một người ngoài nghề nên đương nhiên không nhìn ra, điều hiếm có là, trò chơi này lại có góc nhìn 360 độ.

Không phải góc nhìn cố định cứng nhắc.

Kỷ Vãn tiếc nuối trả điện thoại cho anh “Chơi hay thật đấy, tôi thích nhất hàng thêu Tô Châu Các, thật muốn vào đó tự thiết kế quần áo cho chính mình.”

Vừa rồi có một điểm thu thập nằm ở hàng thêu Tô Châu Các, thông qua NPC nhắc nhở, có thể thiết kế ra quần áo mà cô thích.

Kỷ Vãn hỏi anh “Tôi có thể download không?”

Tào Hòa Dịch cười khổ “Nhưng trò chơi này, sẽ không đổi mới.”

Nhìn ánh sáng trong đôi mắt Kỷ Vãn, anh không đành lòng từ chối.

“Ngày mai tôi mang máy tính tới tải trò chơi cho cô nhé”

Kỷ Vãn gật đầu liên tục như gà con mổ thóc.

Bọn họ thiết kế trò chơi này, không phải chưa từng đưa cho bạn bè người thân chơi, mọi người đều nhất trí khen ngợi.

Vấn đề ở chỗ, trò chơi này, không thể kiếm tiền.

Không có tính năng nạp phí.

Tài khoản APP download đã bán lại rồi.

Nhưng nhìn Kỷ Vãn thích trò chơi này như vậy, Tào Hòa Dịch vẫn cảm thấy có chút ấm áp.

Kỷ Vãn tiếc nuối nhìn anh, cặp mắt xinh đẹp kia của cô, dường như chan chứa nước.

“Vậy sau khi anh từ bỏ trò chơi này thì định làm gì?”

Tào Hòa Dịch tắt điện thoại, ném ra ghế sau.

“Tôi định chờ đến ngày kỷ niệm mười năm tốt nghiệp, đi ngao du một thời gian, sau đó đến Thâm Quyến tìm việc, làm lại từ đầu.”

“Tôi cũng muốn đi du lịch quá?”

“Bận đi làm?”

“Không phải” Kỷ Vãn xua xua tay “Tôi là dân thất nghiệp lang thang”

“Vậy tại sao cô không đi du lịch?”

“Tôi không tìm thấy người đi cùng, bạn thân tôi phải đi làm.”

Tào Hòa Dịch đưa ra ý kiến với cô “Cô có thể đi một mình mà”

“Không được” Lông mày Kỷ Vãn nhíu lại “Tôi đi một mình thì ai chụp ảnh cho tôi?”

Tào Hòa Dịch: “……”

Kỷ Vãn nhìn vẻ mặt cạn lời của anh, vội vàng giải thích “Có phải anh cảm thấy tôi là cái loại lên xe ngủ xuống xe chụp ảnh hay không? Không phải, tôi nói cho anh, trước đây tôi là biên tập báo du lịch, tôi cảm thấy chụp ảnh có thể lưu giữ tâm trạng của tôi khi đi du lịch và khung cảnh xung quanh, sau này xem lại sẽ có cảm giác thời gian vĩnh viễn dừng lại ở giây phút ấy, nhưng, tôi cũng có hy vọng chụp phải thật đẹp.”

Thật ra Kỷ Vãn, nói rất đúng.

Ít nhất Tào Hòa Dịch cảm thấy như thế.

“Vậy tại sao cô lại không làm việc nữa?”

Kỷ Vãn cậy cậy mặt trăng nhỏ trên móng tay “Vì có một lần tranh cãi với chủ biên, sau đó lão Trịnh nhà tôi, à lần trước tôi đã nói với anh rồi nhỉ, tôi ly hôn, chính là chồng trước của tôi, nói với tôi rằng tôi cứ ở nhà, nên tôi không đi làm nữa.”

Kỷ Vãn nghĩ đến gì đó, trong ánh mắt lại tỏa sáng lấp lánh “Tào Hòa Dịch, anh muốn đi đâu du lịch, có thể cho tôi đi cùng không?”

Cô lại lập tức tự phủ định “Hay là thôi, thẳng nam sắt thép như anh, nhất định chụp ảnh rất xấu.”

Tào Hòa Dịch cười ôn hoà “Tôi muốn đi Phượng Hoàng (3), vẫn luôn muốn đi.”

“Ồ anh lại lãng mạn như vậy sao?”

“Không phải, tôi rất thích Thẩm Tòng Văn (4), muốn đến nơi nuôi lớn ông ấy nhìn xem”

Tào Hòa Dịch thoáng ngượng ngùng, vì muốn làm tăng mức độ đáng tin, anh còn bổ sung “Tôi đi qua rất nhiều cây cầu đẹp, thấy qua rất nhiều đám mây, uống qua rất nhiều loại rượu.”

“Nhưng chỉ từng yêu một người duy nhất.” (5)

Câu cuối cùng, cả Kỷ Vãn lẫn Tào Hòa Dịch cùng nhau đọc ra.

Giọng cô dịu dàng, giọng anh trầm thấp.

Tựa núi cao gặp dòng nước.

Tựa ngọc đẹp chạm đá thô.

Hai người thậm chí có vài giây không nói chuyện, đắm chìm trong dư âm của câu nói.

Kỷ Vãn lẩm bẩm tự nói “Chỉ từng yêu một người duy nhất, thật tốt, tôi cũng thích những lời này. Làm thế nào mới có thể yêu đến dài lâu, vĩnh viễn không đổi?”

Tào Hòa Dịch nhớ tới cô vừa ly hôn, sợ là nỗi chua xót trong lòng lại bị anh gợi lên, anh thoáng tự trách.

Lên tiếng an ủi “Tôi cho là có. Aiz, tôi cũng là kẻ thất bại, nhưng làm bộ làm tịch cũng muốn nói một câu thôi. Bạn gái cũ của tôi, vào ngày 520 đó, tôi thiết kế một trò chơi nhỏ, mỗi một đáp án đều liên quan đến một thứ trong kỷ của chúng tôi, chỉ cần cô ấy chơi mấy vòng là có thể nhìn thấy tôi nói 520 với cô ấy. Kết quả cô ấy lại rất tức giận, nói tôi 520 còn chơi trò chơi, đồng nghiệp của cô ấy đều nhận được túi xách điện thoại gì đó. Sau đó thì chia tay.”

“Hoá ra lập trình viên cũng có thể lãng mạn như vậy!” Kỷ Vãn hâm mộ “Thật là lãng mạn, lão Trịnh nhà tôi, chỉ biết đưa tôi túi xách đồng hồ vòng cổ, không có tâm chút nào.”

Tào Hòa Dịch lắc đầu “Nhưng không phải cô cũng thích túi đồng hồ vòng cổ à?”

Anh nhìn ra, phong cách ăn mặc của Kỷ Vãn rất thời trang, từ đầu đến cuối không có hàng rẻ tiền, túi xách quần áo giày của cô tất cả đều cùng một hãng.

Kỷ Vãn chu môi “Tôi thích, nếu muốn tôi lựa chọn, tôi có thể nhịn đau lựa chọn trò chơi lãng mạn chứa nhiều tâm sức như vậy làm quà tặng. Lúc tôi đến với lão Trịnh, không phải anh ấy không có gì trong tay ư? Túi xách đồng hồ vòng cổ, tôi có thể tự mua được, nghèo thì mua rẻ, dù sao tôi đẹp như vậy, hàng vỉa hè mặc vào cũng đẹp.”

Tào Hòa Dịch nghẹn cười, cô thật là tự tin.

“Vì sao cô lại ly hôn?” Tào Hòa Dịch chưa phát hiện bản thân tò mò như vậy.

“Không phải tôi vừa mới nói rồi sao?” Mặt Kỷ Vãn tỏ thái độ anh không nghiêm túc nghe tôi nói chuyện “Anh ấy đưa tôi những thứ không hề có tâm.”

“Chỉ như vậy?”

Tào Hòa Dịch vẫn hơi khó hiểu, lí do này cũng tùy hứng quá.

Kỷ Vãn lại bắt đầu cậy ngôi sao nhỏ trên móng tay, cô rũ mắt, lông mi dài mà cong, tạo thành một cái bóng nhỏ trước mắt, chớp chớp nhẹ nhàng tựa như con bướm đang bay.

“Cũng không phải, anh ấy không hề tạo bất ngờ cho tôi, không chủ động đi ra ngoài chơi với tôi, chúng tôi càng ngày càng ít đối thoại tình cảm. Yêu một người với không yêu một người, ánh mắt là nơi có thể nhìn ra rõ nhất, tôi có thể cảm nhận được, ánh mắt anh ấy nhìn tôi, không còn toả sáng như lúc ban đầu. Tuy anh ấy còn yêu tôi, tôi bảo anh ấy xem phim cùng tôi anh ấy nói được, tôi bảo anh ấy dẫn tôi đi du lịch anh ấy nói được, nhưng tình yêu này, theo thời gian trôi đi, từng chút từng chút nhạt dần. Thậm chí tôi có thể cảm nhận được, vào mỗi buổi sớm, tia sáng trong ánh mắt anh ấy nhìn tôi ngày càng ảm đạm, nhỏ đến mức rất khó phát hiện, tôi sợ có một ngày, chút tia sáng này hoàn toàn biến mất. Tôi không thể chấp nhận ngày ấy đến, giống như biết bệnh yêu đã nguy kịch đến mức tử vong, còn tôi đau đớn chờ nó tử vong. Không bằng tôi trực tiếp phán tử hình, xong hết mọi chuyện.”

Tào Hòa Dịch trầm lặng vài giây “Tôi không nghĩ cô như vậy……”

Anh còn chưa dứt lời, Kỷ Vãn đã cười “Có thể làm đúng không, bạn thân tôi cũng nói tôi như vậy.”

“Không phải” Tào Hòa Dịch nói rất nghiêm túc “Cô thật sự có tấm lòng son”

Kỷ Vãn lại bật cười “Thật ra, tôi cảm thấy trên người của anh có khí chất, khí chất của văn nhân thời xưa.”

Tào Hòa Dịch rất kinh ngạc “Tôi?”

“Đúng vậy, hiếm khi tôi nghiêm túc đánh giá một người như thế, anh đừng không tin. Hôm nay là một ngày tốt lành, tôi có thể giúp anh chỉ điểm vài điều.”

Kỷ Vãn híp híp mắt, giống thầy bói nhỏ xinh đẹp đang đoán mệnh, mỗi lần cô nói, lại bẻ một ngón tay, bộ dáng tôi nói có đúng không.

“Anh thiết kế trò chơi kia, vô cùng lãng mạn. Tôi chú ý tới bên trong quán rượu, trên tường có thơ, có bài thơ do anh tự viết nhỉ, là bài thơ ẩn tên anh. Anh còn vô cùng coi trọng kỷ niệm, thích tác giả văn học có chiều sâu. Dù anh là một lập trình viên cả ngày chỉ ru rú trong văn phòng, nói thế nào nhỉ, đúng là kiểu người nói ít làm nhiều”

Tào Hòa Dịch: “……”

Cho nên không phải đang khen anh đúng không.

Sau khi trò chuyện tìm hiểu, Kỷ Vãn đã tự động coi Tào Hòa Dịch là người bạn tâm giao.

Thật tốt, vừa có thể nói chuyện, vừa có thể giúp cô chắn phim.

Không chỉ thế, anh còn có thể giúp cô dọn dẹp nốt đồ ăn thừa lại.

Xe anh có tầm nhìn tốt hơn xe cô.

Quả thực quá hoàn hảo.

Tối hôm sau, Kỷ Vãn vốn định mua hạt dẻ rang đường (6), nhớ tới vẻ mặt đau khổ của Tào Hòa Dịch khi ngửi thấy mùi sầu riêng vào ngày hôm qua, dời bước sang quán ăn khác.

Sau khi đỗ xe mình vào vị trí, cô tự giác xách đồ sang, đi đế ghế phụ xe Tào Hòa Dịch gõ cửa sổ.

“Lão Tào lão Tào, mở cửa cho tôi”

Tào Hòa Dịch nhìn túi đồ ăn trong tay cô, trong lòng có dự cảm không tốt.

Bởi vì, món ăn Kỷ Vãn thích đều có hương vị vô cùng độc đáo.

Đúng như dự đoán, Kỷ Vãn vừa mở túi ra, một mùi tanh tưởi ập vào mặt.

Tào Hòa Dịch sông cuộn biển gầm.

Anh bóp mũi, hữu khí vô lực “Đây là cái gì?”

Kỷ Vãn gắp một miếng đưa đến trước mặt anh, cười ngây thơ vô số tội, má lúm đồng tiền lại thấp thoáng trên mặt.

“Đậu phụ thối (7), thêm cay đặc biệt, ăn ngon vô cùng”

Miếng đậu phụ sốt vàng óng kia, không hề lùi bước cách Tào Hòa Dịch càng ngày càng gần.

Kỷ Vãn cười tinh quái, đôi môi đỏ lúc đóng lúc mở “Hôm nay tôi mua riêng cho anh một phần, phải ăn hết đấy”

Hết chương 3

(1): Hãng ô tô Bảo Tuấn là một hãng ô tô nội địa Trung Quốc khá phát triển. Ảnh dưới là xe SUV mà anh Tào đi.



(2): Trò Ngày ngày vui vẻ



(3): Phượng Hoàng (Fenghuang) là tên một cổ trấn của Trung Quốc nằm tại huyện Phượng Hoàng, Châu tự trị người Thổ Gia, người Miêu Tương Tây ở phía tây tỉnh Hồ Nam (Hunan).

Cũng như nhiều cổ trấn trứ danh khác của đất nước Trung Hoa, địa danh này được bảo tồn rất tốt cả về giá trị và lịch sử văn hóa và bảo lưu những giá trị của dân tộc ít người.

Thị trấn cổ Phượng hoàng được liệt kê vào danh sách dự kiến di sản thế giới UNESCO hạng mục văn hóa vào ngày 28/3/2008. Ngày nay, cổ trấn nhỏ này thu hút rất nhiều lượt khách du lịch mỗi năm.

Những cảnh đẹp nổi tiếng tại Phượng Hoàng cổ trấn như:

Bắc Môn cổ thành



Hồng kiều



Lầu Phong Thúy Hồng Kiều



Cây cầu đá bắc qua sông Đà Giang



(4): Thẩm Tòng Văn (28 tháng 12 năm 1902 – 10 tháng 5 năm 1988) là một trong những nhà văn vĩ đại nhất của Trung Quốc hiện đại, sánh cùng Lỗ Tấn. So với những cây đại thụ văn đàn Trung Quốc đầu thời kì hiện đại, ngòi bút của ông hướng nhiều hơn đến những đặc trưng văn hóa vùng miền, ông được biết đến vì cách kết hợp thổ ngữ với văn phong cổ điển Trung Quốc.

Ông đã được dự kiến sẽ thắng giải Nobel Văn học năm 1988 nhưng qua đời trước thời điểm trao giải. Thẩm Tòng Văn được coi như một trong những tác giả tiểu thuyết nổi tiếng nhất ở Trung Quốc hiện đại, đã có những đóng góp to lớn cho lĩnh vực văn học.

(5): Đây là một câu nói nổi tiếng mà Thẩm Tòng Văn đã dành cho người vợ kết tóc se duyên của mình.

(6): Hạt dẻ rang đường



(7): Đậu phụ thối

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play