*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Lão Triệu, cậu không thể suy nghĩ một chút ư?”
“Lão Tào, tôi năm nay 32, không phải 23. Năm xưa chúng ta nói với nhau trong phòng ngủ là sớm hay muộn cũng có một ngày làm ra trò chơi của bản thân, mấy anh em cũng từ chức phấn đấu hết mình nhiều năm, nhưng bây không thể đầu tư được nữa. Lập trình viên chỉ hợp tuổi trẻ, tôi thật sự không thể tiếp tục. Lão Tào, rất xin lỗi, tôi đã nói với Nhạc Du rồi.”
Tào Hòa Dịch nghe điện thoại truyền đến tiếng tút tút, sửng sốt một lúc.
Thế nên phim chiếu đến đâu anh cũng không theo kịp.
Anh chợt phản ứng lại, vừa rồi anh gọi điện thoại cho Triệu Hạo, tắt đài radio của xe, không nghe thấy tiếng phim, bảo sao không theo kịp.
Anh vươn tay, trực tiếp ấn xuống phím tắt lưu lại tần số vừa nghe mà anh hay dùng vào thời điểm tan tầm.
“Sau đây là thông tin mới nhất về tình hình giao thông cho người tham gia giao thông, trên phố Hồng Kỳ xảy ra một vụ tai nạn xe cộ nhỏ, mong các bạn gần đó đi đường vòng……”
Tào Hòa Dịch vỗ đầu.
Vừa rồi là FM bao nhiêu nhỉ?
89.75? Hay là 85.97
Radio chỉ truyền đến tiếng rè rè, còn loáng thoáng nghe thấy tiếng của FM gần đó.
“Rời đi, phải rời đi, một người đàn ông như vậy không thể cần.”
Tào Hòa Dịch: “……”
Anh ngại di chuyển xe, trực tiếp xuống xe đến chỗ bán vé.
Trên poster ghi rõ.
Rạp chiếu phim ô tô M-STAR (1) kính chào quý khách!
Mời quý khách dựa theo mệnh giá vé dừng xe đúng vị trí để xem phim.
Mời xoay đến FM 87.95 để nghe thuyết minh phim.
Chúc quý khách xem phim vui vẻ!
Tào Hòa Dịch nhanh chóng trở lại xe của mình, bỗng nghe thấy trong xe bên cạnh truyền đến tiếng khóc.
Tào Hòa Dịch ngẩng đầu nhìn màn hình lớn, Châu Đông Vũ đang ngồi rơi lệ.
Được rồi, chắc là radio bật tiếng quá to, chứ làm gì có ai gào khóc đến như vậy.
Tào Hòa Dịch trở về xe, xoay lại FM 87.95.
Là một lập trình viên, bình thường Tào Hòa Dịch rất ít khi xem phim tình cảm như vậy.
Chúng ta của sau này.
Vừa nghe tên đã thấy chua chát đến rụng răng.
Hôm nay người bạn cuối cùng kề vai chiến đấu với anh là Triệu Hạo cũng bỏ cuộc, toàn bộ công ty chỉ còn một mình anh chiến đấu hăng hái, anh chán nản ra ngoài ngắm cảnh, lại phát hiện rạp chiếu phim ô tô này mới mở không lâu, được coi là rạp đầu tiên của thành phố Bân, anh mua vé cả đêm, cô đơn xem phim.
Trong trạng thái thiên thời địa lợi nhân hoà như vậy, cả thể xác và tinh thần anh nhanh chóng đắm chìm vào bộ phim.
Bộ phim này sản xuất ra như dành cho anh vậy, nam chính cũng từ một thị trấn nhỏ ở phương Bắc đến Bắc Kinh nỗ lực thiết kế trò chơi, vì thiết kế trò chơi, phải mua được máy tính, từng bán đĩa lậu trên vỉa hè, từng vào trại giam, từng làm thợ điện, thậm chí bạn gái cũng bỏ chạy giống anh, điểm không giống là nam chính cuối cùng cũng tạo ra được trò chơi của riêng mình.
Khi bộ phim kết thúc, Tào Hòa Dịch thở dài.
Xuống xe, dựa vào cửa xe hút thuốc.
Bộ phim kết thúc, từng cái đèn xe sáng lên, lần lượt rời đi.
Rất nhanh, Tào Hòa Dịch quay đầu lại nhìn, quảng trường to như vậy, chỉ còn lại ít ỏi mấy chiếc xe, phân bố rải rác.
Cuộc sống luôn có thời điểm trà lạnh người tan.
Nếu mấy năm trước cho anh xem bộ phim này, Tào Hòa Dịch sẽ tuyệt đối tin tưởng kết thúc, chỉ cần cố gắng, có trò chơi gì là không làm được chứ.
Nhưng hiện tại, anh thật sự không tin.
Đó chỉ là chuyện xưa, là lời dễ nghe mà thôi.
Dòng phụ đề cuối cùng trên màn hình cũng trôi qua, xung quanh dần dần yên tĩnh lại.
Tào Hòa Dịch lại bắt đầu nghe thấy tiếng khóc.
Lập trình căng thẳng, ù tai hoa mắt, khi đó thường có chuyện này.
Tào Hòa Dịch lắc lắc đầu.
Tiếng khóc vẫn vang lên.
Không những không biến mất, còn càng ngày càng to thêm.
Tào Hòa Dịch cẩn thận nghe ngóng nơi phát ra, vẫn truyền đến từ chiếc xe bên cạnh anh.
Một chiếc BMW màu trắng.
Màn hình tối om, Tào Hòa Dịch dựa vào ánh đèn tờ mờ của khu bán vé miễn cưỡng thấy có một người phụ nữ đang lau nước mắt, tóc cô rủ xuống che khuất sườn mặt, không nhìn được rõ ràng.
Bản thân Tào Hòa Dịch đang muốn khóc đây, nghe thấy người khác khóc, quả thật giống như đang khóc cho mình.
Trong lòng vô cùng khó chịu.
Thuốc cũng chưa hút hết, đã dập tắt rồi quay trở lại xe.
Nhưng có thể hai chiếc xe đỗ quá gần nhau, bây giờ lại tương đối yên tĩnh, anh quay trở lại xe vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc, cảm giác nghe không rõ càng làm cho người ta khó chịu.
Tào Hòa Dịch nhớ khu bán vé viết, cần dừng xe đúng vị trí.
Anh nhịn rồi lại nhịn, người phụ nữ kia vẫn chưa khóc xong.
Anh không nhịn được xuống xe đi tới gõ gõ cửa sổ.
Có thể người phụ nữ kia khóc quá nhập tâm, không nghe thấy anh gõ cửa sổ.
Tào Hòa Dịch lại gõ gõ.
Một lúc sau, cửa kính mới chậm rãi hạ xuống.
Sau cửa kính là một khuôn mặt thanh tú to bằng bàn tay.
Môi đỏ như lửa, mũi nhỏ nhắn cao vút, lông mày như núi, đôi mắt phượng híp lại.
Làn da không hề tì vết, dưới ánh sáng tối tăm ở như vậy lại tự toả ra tia sáng mềm mại.
Dù trên mặt còn đẫm nước mắt, đôi mắt hơi sưng.
Nó không hề cản trở vẻ đẹp của Kỷ Vãn, trong bóng tối càng thêm dịu dàng động lòng người, quyến rũ bắt mắt.
Kỷ Vãn chu môi bất mãn hỏi anh “Có chuyện gì thế?”
Giọng cô khẽ vang lên, kèm theo chút giọng mũi giống như vừa mới thức dậy vào sáng sớm.
Tào Hòa Dịch hoàn toàn không ngờ tới khi mình gõ, người mở cửa sổ lại là một người phụ nữ xinh đẹp như vậy.
Nhất là khi anh thu ánh mắt đang quan sát cô về, bỗng thấy được khe rãnh giữa hai dây váy của cô.
Tào Hòa Dịch chợt cứng lên.
Phản ứng sinh lý bất ngờ kéo đến.
Anh xấu hổ nghiêng người, dùng gương chiếu hậu che thân dưới.
Lời nói đã tới cổ họng cũng bị nuốt trở về.
“Không có gì”
Kỷ Vãn nhíu mày, nghi ngờ nhìn anh.
Tào Hòa Dịch hắng giọng.
“Cô có thể đừng khóc hay không, ý tôi nói, khóc như thế làm ảnh hưởng đến tôi xem phim.”
Kỷ Vãn gật gật đầu “Tôi xin lỗi”
Giọng nói nhỏ nhẹ như tiếng mèo kêu, uyển chuyển dịu dàng.
Một luồng khí khô nóng xông xuống bụng Tào Hòa Dịch, hạ thân càng đau.
Anh nhanh chóng quay về xe, kiềm chế một lúc mới bình phục lại.
Anh cho rằng dạo gần nhất mình bị chuyện đầu tư làm sứt đầu mẻ trán, đã lâu không tự mình giải quyết.
Sau khi Tào Hòa Dịch nhắc nhở cô, Kỷ Vãn vốn định nhẫn nhịn không khóc.
Nhưng bộ phim mới chiếu càng khiến người ta mau nước mắt, chiếu xong quá khứ nhiệt huyết, hiện tại chỉ là dòng hồi tưởng.
Không ngờ lại là Thanh xuân đã mất của chúng ta, đây không phải là bộ phim năm ấy cô và lão Trịnh cùng nhau trốn học đi xem sao.
Nước mắt không ngăn được mà ào ào rơi xuống.
Hai tay Kỷ Vãn che mặt, cảm thấy nước mắt của cả đời này sắp phải chảy hết.
Sớm nên khóc một trận thoải mái như vậy.
Con mẹ nó thanh xuân chết tiệt, con mẹ nó lão Trịnh chết tiệt.
Bắt đầu phim, tuy Tào Hòa Dịch không nghe thấy tiếng khóc, nhưng anh lại không nhịn được nhìn sang xe bên cạnh.
Thấy hai tay Kỷ Vãn vẫn che mặt.
Dường như cô, vẫn luôn lau nước mắt?
Tào Hòa Dịch nghĩ ngợi, cầm hộp khăn giấy trong xe mình đi sang bên kia lần nữa.
Nhẹ nhàng gõ gõ cửa sổ xe.
Không có phản ứng.
Tào Hòa Dịch lại gõ gõ.
Kỷ Vãn lại hạ cửa sổ xuống, mặt đầy tức giận.
“Tôi biết rồi tôi biết rồi. Con mẹ nó tôi ly hôn tôi khóc một chút không được sao?”
Tào Hòa Dịch há miệng thở dốc.
Hoá ra không phải khóc do xem phim.
Tin tức khủng bố như thế, anh cũng không biết nói gì cho tốt.
Chỉ có thể ngậm miệng quay về xe.
Không nghĩ tới Kỷ Vãn thấy anh nhẫn nhịn rút lui, tháo đai an toàn trực tiếp xuống xe đuổi theo.
Gõ mạnh cửa sổ xe anh.
“Anh xuống đây cho tôi”
Tào Hòa Dịch: “……”
Anh vừa mới mở cửa, Kỷ Vãn đã chen vào khe hở giữa cửa xe, chỉ vào mũi anh mắng.
“Tôi nói cho anh biết, tôi rất ghét loại người giả vờ đứng đắn như anh, anh không hiểu thú vui khi xem phim trên ô tô à, xem phim trên ô tô không phải là tôi muốn cười thì cười tôi muốn khóc thì khóc sao! Tôi làm gì trên xe mình anh can thiệp được hả, anh là bác gái hàng xóm à, duy trì xã hội trật tự, anh nhiệt tình như vậy, tại sao không đi chỉ huy giao thông đi.”
Tào Hòa Dịch: “……”
Kỷ Vãn nghĩ lại lại thấy không thích hợp.
“Có phải anh cố tình tới hấp dẫn sự chú ý của tôi hay không, tôi cũng ghét nhất những người như anh tự cho mình là quyến rũ, sau đó tùy tiện ăn nằm với phụ nữ rồi lừa đảo, mấy chiêu này đối với tôi mà nói vô dụng thôi, tôi nói cho anh biết, tuy tôi ly hôn nhưng người theo đuổi tôi phải xếp hàng dài đến cuối đường kia kìa.”
Trong cuộc đời của Tào Hòa Dịch, rất ít khi xuất hiện phụ nữ đanh đá như vậy, cũng chưa từng xuất hiện lần mắng chửi nào mà anh lại là nhân vật chính như vậy.
Hơn nữa khi Kỷ Vãn nói chuyện, ngực lúc lên lúc xuống, đôi thỏ ngọc run run rẩy rẩy, gần như ép lên mặt Tào Hòa Dịch, hai chân cô vừa trắng vừa mịn, thon thả săn chắc, đong đưa qua lại dưới mí mắt anh.
Tào Hòa Dịch thật sự không chịu đựng được.
Nhỡ đâu xuất hiện phản ứng gì thì có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Dưới tình thế cấp bách, anh xua tay liều mạng lắc đầu: “Tuyệt đối không phải, cô cứ khóc đi, tôi tuyệt đối không đến quấy rầy cô nữa”
Kỷ Vãn thấy anh lúng túng, dễ dàng rút quân như vậy, không nhịn được cười một cái.
Một quả bong bóng nước mũi bật ra.
Trong không khí còn lưu lại tiếng nổ bộp một cái.
Kỷ Vãn ngây người.
Khoé miệng Tào Hòa Dịch không nhịn được cong lên cười.
Kỷ Vãn chống hông hung dữ quát: “Không được cười”
Tào Hòa Dịch phối hợp gật đầu “Được”
Kỷ Vãn mới hài lòng quay về xe.
Trải qua chuyện vừa rồi, có vẻ cô không còn muốn khóc nữa.
Bởi vậy, phát hiện bản thân khóc đến đói bụng.
Lấy điện thoại dán ốp màu hồng nhạt đính kim cương tỏa sáng lấp lánh ra, Kỷ Vãn bắt đầu gọi đồ ăn.
Món muốn ăn nhất sau khi ly hôn là gì, đương nhiên là món bún ốc (2) mà bình thường chỉ khi lão Trịnh đi công tác mới có thể ăn.
Kỷ Vãn chọn món bún ốc luôn luôn nhớ thương kia.
Thêm cay!! Thêm nhiều đậu phụ!! Thêm nhiều măng chua!! Thêm nhiều dấm!!
Kỷ Vãn gấp gáp chạy đến khu bán vé nhận đồ ăn, bê bún ốc bắt đầu ăn.
Kỷ Vãn rất có kinh nghiệm ăn món này, muốn ăn ngon phải ăn luôn, chờ thêm một lát, hương vị rất nồng, thật lâu cũng không tan đi hết.
Khi cô ở nhà phải vừa mở cửa sổ vừa bật quạt ăn.
Kỷ Vãn hạ hết cửa sổ xung quanh xuống, ăn một miếng bún ốc, cay đến chảy nước mũi, lại uống một ngụm Macchiato bốn mùa (3).
Quả thật sảng khoái như vừa được sống lại vậy.
Kỷ Vãn hận không thể cười ha ha vài tiếng.
Nghĩ đến bác hàng xóm bên cạnh, Kỷ Vãn đành nhịn xuống.
Tào Hòa Dịch là một người khỏe mạnh về cả thể xác lẫn tinh thần, là một lập trình viên sống khoa học, kiên quyết không chạm vào thực phẩm rác rưởi.
Ở thời đại lập trình viên liên tục chết đột ngột, anh còn sống là minh chứng rõ ràng cho thói quen sinh hoạt khoa học của mình.
Ngửi thấy mùi hôi thối như hố rác, Tào Hòa Dịch lại nghi ngờ có phải mũi của mình có vấn đề gì hay không.
Chuyển điều hoà sang chế độ trao đổi với bên ngoài.
Anh phát hiện mùi này càng thêm nồng nặc, anh gần như cảm thấy buồn nôn.
Tào Hòa Dịch nhìn về phía Kỷ Vãn theo bản năng.
Xung quanh thối như vậy, thế mà cô còn nuốt trôi đồ ăn?
Lại còn mở cửa sổ.
Tào Hòa Dịch xuống xe, đúng là mùi từ bên ngoài.
Không biết có phải anh ảo giác hay không, mùi truyền đến từ phía Kỷ Vãn.
Mở rạp chiếu phim này, thật ra đều nhằm vào nhóm thức đêm, người cũng không nhiều.
Xung quanh anh, tám vị trí đỗ xe, chỉ có một mình xe Kỷ Vãn.
Dù Tào Hòa Dịch rất sợ lại bị mắng một trận, nhưng vẫn quyết định ghé đầu từng chút từng chút vào nơi toả ra mùi thối.
Anh nhanh chóng phát hiện, nếu không phải mũi anh có vấn đề, thì là mũi Kỷ Vãn có vấn đề.
Rõ ràng mùi thối đều tập trung gần cô.
Ngẫm lại Kỷ Vãn chảy nước mũi, đại khái, chẳng lẽ là, ngăn cô không thể ngửi thấy?
Kỷ Vãn nhìn bác hàng xóm ngửi ngửi như chó đánh hơi, không ngừng hếch mũi lên phía trước.
Cô phì một tiếng bật cười.
Cô ngoắc tay với Tào Hòa Dịch “Anh lại đây”
Tào Hòa Dịch thấy cô mỉm cười không giống như muốn mắng chửi người khác.
Vừa lại gần vừa nghĩ, khi người phụ nữ này không mắng chửi người ta, trông thật sự khá xinh đẹp.
Kỷ Vãn cười trầm ngâm “Anh đang tìm nơi toả ra mùi thối hả?”
Tào Hòa Dịch gật đầu “Cô cũng ngửi thấy à?”
“Đương nhiên”
Hai tay Kỷ Vãn bê bát bún ốc ra cửa sổ “Tôi nói cho anh biết, món này của tôi rất thơm, ngửi thấy đảm bảo có thể lấn át mùi xung quanh”
Tào Hòa Dịch: “……”
Kỷ Vãn chớp chớp mắt mời gọi anh “Thật đấy, anh thử xem”
Tào Hòa Dịch nhìn ngón tay Kỷ Vãn bê bát dùng một lần, trắng như sứ, đầu ngón tay sơn màu hồng, phía trên đính ngọc nhỏ lấp lánh.
Anh nửa tin nửa ngờ cúi người.
Hít sâu một hơi.
Giây phút đó, Tào Hòa Dịch cho rằng bản thân đã trúng độc.
Bên tai anh vang lên một tiếng cười lảnh lót như chuông bạc.
Kỷ Vãn cười đến mức gần như không bê nổi bát bún ốc.
“Đồ nhà quê, đây là mùi thối của bún ốc đấy, biết không?”
Hết chương 1
(1): Rạp chiếu phim ô tô
(2): Bún ốc Trung Quốc
(3): Macchiato