Thích Hân Nhiên: “??????”
Đồ ăn gì?
Sao anh biết cô đặt đồ bên ngoài?
“Ớ, người đâu rồi.” Ngụy Nam bật cười ở đầu dây bên kia: “Sợ chạy mất dép rồi à?”
“…… Không phải, hiện tại anh đang ở đâu?” Cô thoáng dự cảm được gì đó: “Anh đừng nói là đang ở dưới ký túc xá của em đấy nhé.”
Bên kia lại khẽ cười một tiếng: “Em ra nhìn là biết mà.”
Ra nhìn?!
Thích Hân Nhiên đột nhiên đứng thẳng người, chạy tới hành lang nhìn xuống tầng.
Đúng lúc đó, người đàn ông cao lớn đứng ngoài cổng ký túc xá cũng nhìn lên, tay anh giơ túi đồ ăn, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn nở nụ cười làm động lòng người.
“……” Cô sửng sốt một lúc, gần như không nói nổi thành lời.
Đến khi lấy lại tinh thần thì đã chạy từ tầng 6 xuống chỗ ngoặt tầng 2.
Biết rõ anh vẫn luôn đứng chờ ở dưới mà chẳng hiểu sao bản thân lại vội vội vàng vàng.
Thích Hân Nhiên chống vào tay vịn cầu thang thở dốc, sau khi hơi thở bình ổn trở lại mới tiếp tục đi xuống, cô cố tình đi chậm lại, tới cổng còn lần mò mãi mới tìm ra thẻ vào trường.
“Tích.”
Bạn học bên ngoài còn nhanh tay hơn cô, quẹt thẻ xong thì mau chóng mở cửa tiến vào, lúc họ đi ngang qua cô còn nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao “Đẹp trai” gì đó.
…… Đẹp trai?.
đam mỹ hàiĐẹp đâu mà đẹp.
Thích Hân Nhiên đẩy cửa ra ngoài, nhìn người đàn ông đang dựa vào tường nghịch điện thoại kia, hôm nay anh mặc áo hoodie màu trắng kết hợp với quần rằn ri màu xanh lục, chân đi giày thể thao, mái tóc đen nhánh không vuốt sáp mà để rủ xuống tự nhiên khiến cô ngứa ngáy muốn xoa một cái.
“Khụ khụ.” Thích Hân Nhiên đến gần chọc chọc bả vai người nào đó, lúc anh quay mặt lại suýt nữa thì chửi thề liên tục: “Anh, sao anh lại tới đây?”
Cái tên này……
Ai ngờ còn đeo kính nữa!
Kính anh đeo là loại gọng vàng đang thịnh hành hiện nay, gọng kính đặt trên sống mũi cao thẳng, mỗi khi cúi đầu lại khẽ trượt xuống, đôi mắt đào hoa quyến rũ giấu phía sau thấp thoáng nét cười nhìn cô chăm chú.
Chậc chậc.
Có cận đâu mà đeo kính làm gì.
Mặc dù thực sự rất đẹp……
“Nhớ em thì tới thôi.” Ngụy Nam nhấc cằm cô hôn một cái, nhanh đến độ cô chưa kịp từ chối đã xong rồi: “Ngọt quá.”
“……” Thích Hân Nhiên đỏ mặt đánh anh, anh nhanh nhẹn né tránh: “Đó là vị của son!”
“Hửm? Vậy chăng?” Ngụy Nam cười hì hì cầm tay cô: “Vừa rồi anh vẫn chưa nếm được, nếu không hôn thêm cái nữa đi?”
“……” Nếm cái đầu anh ý.
Thích Hân Nhiên hất tay anh ra, vừa đẩy người đi vừa nhìn vào tay đang xách túi của anh: “Anh mang gì đó?”
“Đồ ăn.” Ngụy Nam đáp: “Anh đã nói là mang đồ ăn cho em mà.”
Đoạn còn giơ hoá đơn gắn ngoài túi cho cô xem.
“Ủa…… Có gì đó sai sai, vì sao anh lại là người đưa đồ?” Thích Hân Nhiên hoang mang: “Đừng bảo với em là anh còn làm thêm nghề giao hàng nhé, mặc thế này đi giao hàng thì chưa được một hôm đã bị đuổi rồi.”
“Không sao, anh chỉ giao hàng cho mình em thôi.” Ngụy Nam cười nhẹ: “Anh mặc thế này là thế nào, đẹp trai không?”
“Em đang hỏi nghiêm túc đấy!”
“Rồi rồi, do quán không đủ nhân viên nên mẹ bắt anh đi chạy vặt đó.” Ngụy Nam giải thích.
“Bác gái á?” Thích Hân Nhiên kinh ngạc: “Cửa hàng này do bác gái mở ạ?”
“Hmmm, nói đúng ra là bố mẹ anh cùng nhau mở.” Ngụy Nam xem nhìn cô: “Sao nào, em không biết hả?”
Thích Hân Nhiên lắc đầu: “Bác gái chưa từng bảo với em……”
Thảo nào lần trước bà Ngụy sẽ nói cửa hàng này được, hoá ra là nhà mở, có lẽ sau hôm đó bà Ngụy trở về đã ghi nhớ số điện thoại của cô nên mới biết người hôm nay đặt chính là cô.
“Anh cứ tưởng em biết cơ.” Ngụy Nam dòm ba lô trên vai cô: “Chưa gì đã vội đi hẹn hò với anh thế rồi à.”
“…… Còn lâu nhá.” Thích Hân Nhiên kiên quyết không thú nhận chính mình từng có tí xíu suy nghĩ này: “Chẳng qua em quên mang chìa khóa nên không vào được ký túc xá thôi.”
“Ồ.” Anh không tỏ ý kiến mà nhướng mày: “Bạn cùng phòng của em đâu?
“Mấy cô ấy ra ngoài chơi rồi, Ôn Thời thì ở nhà riêng.” Thích Hân Nhiên đáp: “Nếu không đặt cơm em đã đi tìm họ rồi đó.”
“Gì cơ, hoá ra người đầu tiên em muốn đi tìm không phải là anh ư?” Ngụy Nam bất mãn hừ một tiếng: “Bạn trai tức giận lắm à nha.”
“Tìm anh làm gì.” Thích Hân Nhiên thở dài, bóp cằm anh lắc nhẹ, bất lực nói: “Chẳng phải anh về nhà ăn cơm sao, bạn trai?”
“Em có thể tới nhà anh mà.” Ngụy Nam được cô gọi mà thoả mãn, kéo tay cô nắm trong lòng bàn tay: “Dù sao em cũng có chìa khóa.”
“Tới nhà anh một mình chán lắm.” Thích Hân Nhiên bĩu môi: “Ở nhà Ôn Thời ít ra còn có người, có thể ăn ké cơm nữa.”
Cô bạn thân này nấu nướng rất khéo, lúc rảnh rỗi thường xuyên làm món này món nọ, cơm nhà thôi nhưng hương vị ngon ăn bao no…… Đâu như ai kia nấu tí đồ Tây cũng phải live stream.
“Ừ, anh hiểu rồi.” Ngụy Nam nghiêm túc gật đầu: “Hoá ra em chê anh không dành nhiều thời gian cho em.”
“Em không…… “
“Rồi, anh biết, em không cần phải nói.” Ngụy Nam cười lấy đầu ngón tay đè lên môi cô: “Sau này mỗi khi được nghỉ anh sẽ dính chặt lấy em, được chưa?”
“???” Thích Hân Nhiên lạnh mặt hất tay anh ra: “Thật là…… Phiền chết đi được, anh có đi không đây.”
“Đi đâu?” Ngụy Nam hỏi.
“Không phải anh vừa nói đi nhà anh…… Ngụy Nam! Anh cố ý!”
“Đây là chính em nói nhé.” Ngụy Nam lẳng lặng nắm chặt tay cô: “Đừng chơi xấu.”
“……” Thích Hân Nhiên không còn lời gì để nói, chỉ có thể mím môi nguýt anh một cái.
Người đứng sau quay mặt đi, khóe môi khé cong lên nở nụ cười vừa sung sướng lại mang vẻ đắc ý, khuôn mặt vốn đẹp nay lại càng thêm thu hút khiến cô không thể dời mắt.
“Hân Nhiên!”
Cho đến khi bị ai đó gọi tên, Thích Hân Nhiên mới cuống quýt lấy lại tinh thần, quay đầu đón một nữ sinh đang đi tới chào hỏi.
“Trùng hợp quá, chẳng mấy khi gặp được cậu.” Cô mỉm cười: “Mỗi lần tìm đều thấy cậu bận.”
Nữ sinh này là nguyên thành viên của câu lạc bộ hí kịch, trước tham gia cùng thời điểm với cô nhưng sau lên năm ba vì quá bận rộn nên xin rút, hai người khác chuyên ngành, bình thường có rất ít cơ hội chạm mặt nhau.
“Nào bận được như chủ nhiệm CLB Thích.” Nữ sinh nói: “Tháng sau bên cậu lại bắt đầu chuẩn bị chương trình đón năm mới đúng không?”
“Ừ, sắp rồi.” Thích Hân Nhiên gật đầu: “Tuy nhiên gần đây tôi bận làm dự án, chẳng có thời gian xem bọn họ chọn kịch bản cơ.”
“Vất vả quá.” Nữ sinh an ủi vỗ vai cô, nhân tiện liếc nhìn người đang ông đang đứng cạnh nắm tay cô, vui đùa mấy câu: “Úi, trong clb lấy đâu ra đàn em đẹp trai thế này, lại còn tán được cậu nữa?”
“Gì…… Khụ khụ.” Thích Hân Nhiên suýt thì sặc nước bọt, nghe tiếng ai kia cười khẽ mà chỉ muốn đào hố chui vào: “Đàn em gì chứ, anh ấy lớn hơn tôi nhiều.”
Nói xong câu này, tay lập tức bị người nào đó bóp một cái.
Cô cũng lẳng lặng véo ngược lại.
“Thật á? Tôi không nhìn ra đó.” Nữ sinh hâm mộ cười tươi: “Thôi không quấy rầy cậu hẹn hò nữa, tôi đi trước ha, tạm biệt.”
Thích Hân Nhiên vẫy tay với cô gái, đợi cô gái đi xa mới đẩy người đàn ông nào đó đang dán chặt vào người cô ra, tỏ vẻ chê bai: “Anh đừng có dính vào em, từng này tuổi rồi còn cưa sừng làm nghé, đồ da mặt dày.”
“Haiz, anh chỉ muốn hòa nhập với bầu không khí của đại học thôi mà, dù dao cũng không thể mặc đồ công sở tới đứng không.” Ngụy Nam cúi đầu ngắm bộ đồ của mình, lại đẩy đẩy mắt kính nói: “Xấu lắm à? Cưa sừng làm nghé quá? Cơ mà chính cô gái kia vừa bảo anh là đàn em còn gì.”
“…… Thế thì sao.” Thích Hân Nhiên lạnh nhạt nhếch môi: “Cảm giác đi trên đường được nữ sinh nhìn trộm sướng lắm ha?”
“Nhìn trộm? Đâu cơ?” Ngụy Nam tỏ vẻ vô tội quay đầu ngó xung quanh: “Mới rồi anh chỉ mải ngắm em, không để ý gì cả.”
Trọng điểm của câu nói này là vế đầu, song rất tiếc con gái khi ghen thường nhắm mắt làm ngơ nên Thích Hân Nhiên chỉ nghe được vế sau, vùng vằng rút tay về.
“Rồi sao, anh nhìn thấy thì định nháy mắt phóng điện với người ta chứ gì.” Cô hừ lạnh.
“Em thật là……” Ngụy Nam vừa buồn cười lại bất lực, một bên cảm thấy dáng vẻ khi ghen của cô thật đáng yêu, một bên lại rầu rĩ, nâng đôi tay đang nắm chặt của hai người lên cho cô xem: “Anh là của em rồi còn phóng điện với ai.”
Gì mà của em……
Cô nghe vậy thì đỏ mặt, cúi đầu toan giãy giụa lại bị ai kia nắm thật chặt, không thể tránh thoát.
“Buông em ra.”
“Không buông.”
Đàm phán thất bại, tiếp tục giãy giụa.
“Thích Hân Nhiên.” Ngụy Nam một tay kéo cô vào trong lòng ngực, khẽ cảnh cáo: “Còn quấy nữa là anh hôn em đấy.”
Thích Hân Nhiên trừng mắt: “Anh dám!”
“Dám chứ sao không.” Ngụy Nam cong môi.
“Đây là trường học!”
“Trường học thì đã sao, chúng ta đâu yêu sớm.” Ngụy Nam ngả ngớn ghé sát vào cô, giọng điệu dịu dàng đến say mê: “Em yêu à, muốn thử không?”
Hơi thở ấm áp mơn trớn mặt cô, cộng thêm giọng điệu mờ ám kia khiến tim cô đập liên hồi.
Quá…… Nhanh.
Không thể kiểm soát được cảm xúc, tay chân luống cuống chẳng biết đặt đâu.
Thậm chí cô còn cảm thấy choáng váng.
“Sao em không nói gì?” Ngụy Nam càng sấn lại gần, gọng kính trượt xuống gần như đụng phải đầu mũi cô: “Hửm…… Đàn chị?”
!!!
Cách xưng hô này quả thực…… Thẹn muốn xỉu up xỉu down luôn!
Xíu thì nhũn chân.
Chết tiệt.
“Cái, cái vẹo gì đấy.” Thích Hân Nhiên vội cúi đầu, lúng túng nói: “Em đói lắm, mau về nhà nấu cơm thôi.”
“Đói hả?” Ngụy Nam nhìn hai tai đỏ ửng của cô, bật cười đầy ẩn ý: “Đừng vội, về nhà nhất định đút no em.”
Thích Hân Nhiên: “???”
Sao cô nghe mà cứ thấy có gì đó là lạ?!
“Đi, về nhà đi.”
Ngụy Nam buông eo cô ra, không sấn lại gần trước mặt cô nữa mà chỉ nắm tay, đương lúc Thích Hân Nhiên cho rằng nguy hiểm đã được giải trừ thì anh đột nhiên bóp cằm cô hôn chụt một cái.
…… Bố khỉ đã vang lại còn vang to nữa.
Cô không cần quay đầu lại cũng có thể cảm giác được những ánh mắt công kích từ bốn phương tám hướng bắn lại đây.
“Lần này nếm được rồi.” Ai kia còn không biết xấu hổ nghiêm túc bình luận: “Không phải vị son, em mới ngọt.”
“……”
“Em nhìn anh như thế…… Véo anh làm gì!”
“Ngụy Nam anh toi rồi.” Thích Hân Nhiên cắn răng, véo mạnh cái nữa: “Anh toi rồi!”
Đêm nay.
Ngay buổi tối hôm nay.
Nếu cô mà không xử đẹp tên này thì ắt không phải là người