“Không thì sao.” Thích Hân Nhiên liếc cô ấy một cái: “Mặc cho cậu xem mà phải mua đồ đắt thế này á?”
“Cái đồ trọng sắc khinh bạn.” Ôn Thời hừ lạnh.
“Thế lúc ngủ với tớ cậu mặc cái gì?” Thích Hân Nhiên đáp trả: “Áo ba lỗ kèm với quần thể dục cấp ba, vậy mà còn không biết xấu hổ móc mỉa tớ.”
Ôn Thời: “……”
Ờ thì chẳng qua quần thể dục rộng rãi mặc vào cảm giác rất thoải mái thôi.
“Không nhắc tới nữa.” Thích Hân Nhiên nhìn hai bộ đồ ngủ trong tay, băn khoăn hỏi: “Cậu thấy cái nào ổn hơn?”
Đều là áo lụa có dây lưng, kiểu dáng khá giống nhau, chỉ khác chiều dài với màu sắc và hoa văn.
“Hmmm.” Ôn Thời ngó trái ngó phải: “Tớ thấy cả hai đều được.”
Kiểu áo ngủ này phù hợp với người vóc dáng cao gầy, ngực tấn công mông phòng thủ, trang nhã lại không mất vẻ gợi cảm, dáng người của Hân Nhiên hoàn toàn vừa vặn.
“Tớ biết cả hai đều được mà.” Thích Hân Nhiên cạn lời: “Thế nên mới hỏi cậu đấy.”
“Được rồi.” Ôn Thời mím môi, duỗi tay nhấc cổ áo ngủ nhìn vào bên trong: “Bên trong mặc cái gì……”
Hả!!!
Size to quá vậy?!
Thỏ trắng ngây thơ tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.
“Biểu cảm kia của cậu là sao.” Thích Hân Nhiên bâng quơ nói: “Không phải mặc rộng và mỏng thế này sẽ thoải mái hơn à?”
“Thế cũng……” Ôn Thời nuốt nước bọt, nghĩ đến hiệu quả sau khi mặc bộ đồ ngủ này vào mà cảm thấy thẹn thùng, lí nhí nói: “Gợi cảm quá.”
Rất gợi cảm?
Có à?
Mặc dù hơi thiếu vải nhưng chỗ nào cần che đều được che khuất, cũng đâu lộ quá nhiều?
“Này, tớ hỏi.” Thích Hân Nhiên nhướng mày: “Lúc cậu ngủ với anh nhà cậu thì mặc gì?”
Ôn Thời lập tức sửng sốt, ấp úng một lát đến đỏ mặt mà chẳng nói nổi thành lời.
“…… Đùa à.” Thích Hân Nhiên ngạc nhiên: “Cậu với bạn trai chưa từng ngủ với nhau á?”
“Chưa, chưa từng.” Ôn Thời yên lặng cúi đầu: “Đâu phải ai cũng lên xe trước rồi mới bổ sung thêm vé giống các cậu chứ.”
Thích Hân Nhiên: “……”
Hình như cái câu lên xe trước rồi mới bổ sung thêm vé đâu dùng như vậy?
Khụ, đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm là hai người họ yêu lâu hơn cả cô với Ngụy Nam mà vẫn còn giữ mối quan hệ trong sáng đắp chăn bông thuần nói chuyện ư?
666, Thẩm tiên sinh chịu đựng giỏi thật.
So với cái tên suốt ngày mặt dày giở lưu manh nhà cô thì chính trực hơn nhiều.
“Thôi, coi như tớ chưa hỏi.”
Thích Hân Nhiên thở dài, cúi đầu ngắm hai bộ đồ ngủ, vất vả phân vân xem nên “Mua một bộ nhưng không biết chọn bộ nào” hay “Mua cả hai nhưng đau ví”, may sao nhân viên bán hàng kịp thời đi tới: “Chào chị, hiện tại cửa hàng chúng tôi đang có chương trình mua hai bộ được giảm giá 8% ạ.”
“…… Thế thì lấy cả đi.”
“Vâng.” Nhân viên bán hàng cười càng thêm thân thiện: “Mời chị qua bên này thanh toán.”
Mua áo ngủ xong lại đi dạo thêm vài tiếng, đến sẩm tối mệt mỏi mới tìm chỗ ngồi xuống ăn. Sau khi ăn xong Ôn Thời về nhà tiếp tục chạy deadline, còn cô xách theo một cái túi to ngồi tàu điện ngầm về trường.
Về đến nơi, ký túc xá vẫn vắng tanh như mọi khi, Thích Hân Nhiên thả đồ xuống, giặt sạch hai bộ đồ ngủ mới mua, sau đó bật máy tính đeo tai nghe, vừa xem phim vừa sửa sang lại số liệu nghiên cứu để làm biểu đồ.
Biểu tượng WeChat liên tục nhấp nháy ở góc, cô nhấp chuột vào mấy lần đều thấy những người trong nhóm dự án đang thảo luận về số liệu nên cô đã đóng nó lại và không đọc nữa.
Không biết do tập trung quá hay do hiệu quả cách âm của tai nghe quá tốt, ngay cả bạn cùng phòng mở cửa bước vào mà cô không để ý, cho đến khi cảm thấy vai bị chọc hai lần, cô mới tháo tai nghe ra và quay lại, nhìn thấy Chung Tình đã tắm xong và đang bưng chậu chuẩn bị phơi quần áo.
“Cậu về khi nào vậy?” Thích Hân Nhiên ngẩn người: “Chọc tớ giật cả mình.”
“Tớ về được nửa tiếng rồi chị gái ạ.” Chung Tình hạn hán lời, nhấc cái tai nghe của cô lên nhìn ngắm: “Tai nghe mới của cậu thuộc thương hiệu nào đấy, cách âm tốt đến độ gần như bị điếc ý.”
Thích Hân Nhiên: “……” Đó chẳng phải là vì đề phòng cậu hú hét trong ký túc xá à.
Tai nghe này do Ngụy Nam mua khi anh đang bay ở Mỹ, có vẻ là thương hiệu khá nổi tiếng nhưng do cô không nghiên cứu về các sản phẩm điện tử nên quên mất tên thương hiệu rồi. Khi cô hỏi anh tại sao đột nhiên tặng cái này thì anh mới nói là có người bạn đề cử, hiệu quả cách âm rất tốt, trước đây từng nghe cô phàn nàn rằng bạn cùng phòng quá ồn ào ảnh hưởng đến hiệu quả công việc nên anh đã mua nó cho cô.
Không thể phủ nhận rằng ở một số phương diện nào đó thì người đàn ông này rất săn sóc.
“Cậu có việc gì thì mau nói đi.” Thích Hân Nhiên quay lại nhìn màn hình: “Đêm nay mà không làm xong thì chắc tớ lại tu tiên mất.”
“À, tớ định hỏi xíu thôi.” Chung Tình nói: “Mấy thứ phơi ngoài ban công kia của cậu hả?”
“Thứ gì……” Thích Hân Nhiên chợt hiểu ra: “Cái gì gọi là thứ, đó là đồ ngủ biết chưa.”
“Vch cậu thay đổi rồi!” Chung Tình mở to mắt, run rẩy giơ tay chỉ vào cô: “Cậu không phải là con đàn ông ngây thơ mà tớ từng biết nữa rồi!”
“…… Tại sao mua đồ ngủ lại không ngây thơ? “Thích Hân Nhiên sa mạc lời.
“Đồ ngủ con khỉ, nó là cái méo gì ấy.” Chung Tình lại nhìn liếc ra ngoài ban công: “Chậc chậc, đúng là yêu đương khiến con người ta biến chất mà.”
“……” Thích Hân Nhiên mặt không thay đổi nhìn cô ấy.
“Biến chất trở nên gợi cảm hơn á.” Chung Tình cười hì hì: “Cảnh cáo cậu đừng có mặt trong ký túc xá đấy.”
Thích Hân Nhiên khó hiểu: “Vì sao?”
Dẫu cô cũng không định mặc trong ký túc xá……
“Bởi vì chẳng ai có hứng thú trông cậu khoe dáng cả, đau tim lắm.” Chung Tình đè vai cô, ánh mắt đảo qua đảo lại đường cong quyến rũ của cô, nhếch môi cười: “Để dành quyến rũ bạn trai cậu ý, ha ha.”
“Biến biến biến.” Thích Hân Nhiên vừa buồn cười lại bất lực đẩy cô ấy ra: “Mau đi phơi quần áo của cậu đi.”
“Ôi chao, ngượng ngùng cái gì?” Chung Tình vừa cười vừa đi, thuận miệng tán gẫu: “Xem ra sau này không phải để cửa cho cậu nữa nhỉ, dù sao có nhà của bạn trai…… Ối ha ha ha ha đừng cù đừng cù! Ngứa vãi ha ha ha ha ha ha dừng! Dừng tay!”
Khó khăn lắm mới ngăn được miệng của Chung Tình, đến khi Nghiêm Chân trở về lại trêu cô lần nữa, Thích Hân Nhiên lười đáp, dứt khoát đeo tai nghe mặc kệ tiếng cười của họ, tiếp tục tập trung làm việc.
Xem tới 11 giờ kết thúc phim, hai cô nàng kia đã nằm trên giường chuẩn bị ngủ, cô vươn vai dứng dậy tắt đèn, lấy đồ vào phòng tắm tắm rửa.
Đến khi tắm xong ra ngoài còn chưa tới 12 giờ, Thích Hân Nhiên ngồi trước máy tính kiểm tra biểu đồ lại lần nữa, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì mới gửi tài liệu vào nhóm dự án.
…… Cũng mới nhìn thấy tin nhắn giục thu âm của Kế Hoạch.
Chính là người hôm qua cô nhắc với Ngụy Nam – biên kịch của kịch truyền thanh muốn cô đóng nữ phụ icon sống số 2 kia.
Thời gian nhắn tin rất sớm, lúc đó cô đang bận nên không kịp đọc, bây giờ thì có khi người ta đã nghỉ ngơi rồi, không nên quấy rầy. Do đó, Thích Hân Nhiên không trả lời mà tắt máy tính bò lên giường bắt đầu cày nguyên tác.
Không kịp đọc hết toàn bộ, cô chỉ chọn chương có chưa nội dung đóng để xem.
Thực ra trong truyện không miêu tả quá kỹ về nữ phụ số 2, chỉ viết mấy chục câu thoại thôi, tác dụng tương tự như BGM làm tăng cường không khí, nâng cao khí thế. Trọng tâm của truyện này vẫn thuộc về nữ chính, tuy hình tượng nhân vật là kiêu ngạo lạnh lùng nhưng tác giả miêu tả cử chỉ và những thay đổi tinh tế trong biểu cảm rất cụ thể, đủ để phản ánh nội tâm nữ chính lúc này đang bất an như thế nào. Chẳng qua mấy thứ này trong kịch truyền thanh khá ngắn, nếu dựa vào vài dòng thoại ngắn ngủi và Hậu Kỳ thì rất khó trình bày đầy đủ, do đó biên kịch đành nhồi thêm lời thoại vào nữ phụ.
Đọc xong rồi xem qua kịch bản lại lần nữa, đặt cạnh nhau so sánh thì cảm giác nữ phụ thực sự rất…… Giống đứa thiểu năng trí tuệ.
Không được.
Thích Hân Nhiên trở mình, cuối cùng vẫn đưa ra vài lời kiến nghị thay đổi với Kế Hoạch kèm theo ảnh cap nguyên văn đoạn diễn.
Cô không định đối đầu với người ta mà chỉ đơn thuần muốn kịch bản tốt hơn nữa.
Mặc dù yêu cầu dành cho thu âm không cao như diễn xuất nhưng cũng cần CV nhập vai, nếu đóng nhân vật mà mình không thể chấp nhận thì rất khó tạo ra sản phẩm tốt nhất.
May mà Kế Hoạch rất chuyên nghiệp, sáng sớm hôm sau đã trả lời cô rằng sẽ nghiêm túc tham khảo kiến nghị, hai ngày sau sẽ gửi kịch bản mới cho cô.
Kết quả xử lý như vậy đã rất khả quan, Thích Hân Nhiên thở phào một hơi, chưa cần ghi âm vội thì nhân đó hẹn các thành viên trong tổ dự án ra một quán cà phê ngồi, mỗi người một máy tính vùi đầu đẩy nhanh tiến độ.
Cà phê trên bàn rót liên tục, dẫu bị tổ trưởng canh coi sẽ có áp lực không nhỏ, song hiệu suất công việc vẫn rất cao, đến chiều chủ nhật khi quán cà phê chuẩn bị đóng cửa rốt cuộc cũng gõ xong dòng cuối cùng của bản báo cáo dự án.
“Tôi sẽ gửi báo cáo vào trong nhóm, các cậu về xem có phải sửa gì nữa không. Nếu có thì góp ý mà không có thì sửa bản thảo nhé.”
“Ok.” Mọi người gật đầu.
“Vậy thì hôm nay đến đây thôi.” Thích Hân Nhiên vỗ tay: “Mọi người vất vả rồi, cảm ơn nhé.”
Ban đầu cô định mời bọn họ đi ăn một bữa nhưng vừa mở miệng thì nửa số người đã giơ tay nói có hẹn, cô đành phải từ bỏ ý định cho mọi người về, chờ lần sau rảnh sẽ hẹn tiếp.
Trên đường về ký túc xá cô đặt luôn đồ ăn bên ngoài, chỗ đặt chính là cửa hàng mà lần trước đến nhà Ngụy Nam đã gọi, lúc ấy bà Ngụy còn khen rất ngon, không biết bà đã từng ăn chưa hay chỉ khách sáo nói một câu.
Về đến ký túc xá thì trông thấy cửa vẫn đang khóa, bạn cùng phòng chưa về, Thích Hân Nhiên giơ tay lục lọi ba lô một lúc, sau lại cởi xuống tìm kĩ lần nữa.
…… Đệch.
Quên mang chìa khóa.
Sự thật nặng nề này khiến bụng cô bắt đầu réo.
Cô còn đặt đồ ăn về nữa đấy!
Không vào được ký túc xá thì ăn kiểu gì……
Thích Hân Nhiên tựa vào cửa, nhắn WeChat cầu cứu hai cô bạn cùng phòng không rõ tung tích kia.
– Chung Tiểu Tình: Bọn tớ đang ở bên ngoài dạo phố rồi.
– Nghiêm Tiểu Chân: Ừ ừ, vừa mới gọi đồ ăn.
– Chung Tiểu Tình: Nếu không cậu tới ăn với bọn tớ đi?
– Thích Đại Nhiên: Đâu đấy.
Chung Tình gửi cho cô một địa chỉ xa đến mức chỉ muốn đi đánh nhau.
– Thích Đại Nhiên:…… Hai cậu định để tớ đến thanh toán rồi đi luôn phỏng?
– Chung Tiểu Tình: Đã nói đúng lại còn nói to →_→
– Nghiêm Tiểu Chân: Hì hì hì.
– Chung Tiểu Tình: Nếu không cậu đi hẹn hò với bạn trai đi?
– Nghiêm Tiểu Chân: Biết đâu tối nay khỏi về ký túc xá luôn emmm
– Thích Đại Nhiên:……
– Thích Đại Nhiên: Bớt nghĩ mấy chuyện xôi thịt đi các mẹ.
– Nghiêm Tiểu Chân: Mút tay.jpg
– Chung Tiểu Tình: Xoa tay.jpg
“Ting ——” bỗng nhiên điện thoại có cuộc gọi đến, trên màn hình nhấp nháy hai chữ to.
Thích Hân Nhiên: “???”
Lợi hại, vừa nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
Cô nhấc máy “Alo” một tiếng.
“Chào em, đồ ăn của em đã được mang đến, mời em xuống dưới lấy.”
Giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc vang lên ở đầu dây bên kia, mang theo nụ cười có phần đắc ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT