Edit: Cò Lười

Beta: Hà

Hôm sau, hoàng đế Chiêu Dung chiếu cáo thiên hạ: thu dưỡng cô nhi vương tộc của Yêu tộc là Việt Hoàng, Phượng Vũ làm nghĩa nữ, ban phong hào công chúa, nuôi dạy cùng thái tử Cẩn Di.

Ngoài điện Chiêu Đức, hoa anh đào nở rộ, tiếng gió gào thét.

Ba khấu chín quỳ, Việt Hoàng nhẹ nhàng đứng lên, vẻ mặt lạnh nhạt, đôi mắt khóc đến sưng vù của nàng không hiểu vì sao giờ chỉ còn bình thản, dường như đã trưởng thành trong một đêm, vây quanh Việt Hoàng là một tia linh lực hợp lại chậm rãi chảy xuôi rồi tiến nhập vào trong cơ thể với linh lực yếu kém của nàng, nhẹ nhàng mà bao bọc lấy nàng, ấm áp bảo vệ nàng.

Nàng biết, Việt Hoàng tỷ tỷ của nàng, bắt đầu từ giờ phút này không còn là tiểu cô nương đơn thuần hồn nhiên của trước kia nữa.

Cùng năm, hoa và cây của thành Mãn Đô đều héo tàn vô cùng ly kỳ, hoa không còn mọc lại nữa; ở Dắng Châu, hoa đều không còn nữa.

Mùa đông năm tiếp theo Tinh Tượng sư Hằng Vu bệnh tình nguy kịch

Ngửa mặt nhìn về hướng phương Bắc hồi lâu, Hằng Vu cười gượng mấy tiếng, ánh mắt trấn định nhìn vị Thừa tướng trẻ tuổi đang được hầu hạ trên giường, thở hổn hển lạnh giọng kêu to: “ Không… được làm Chiêm Tinh nữa”, sau đó đột nhiên qua đời.

Chiêm Tinh bệnh chết, cả nước đều hoảng sợ.

Đã là Chiêm Tinh, đều được xem là tộc nhân của Quan Chiêm Tinh, thọ hưởng hai trăm năm, không chết vì bệnh tật; nếu không có tội nghiệt, sẽ không đến mức khiến Chiêm Tinh mắc phải bệnh; Tinh Tượng sư Hằng Vu lại bệnh nặng mà chết, rốt cuộc là đã tạo ra tội nghiệt sâu nặng đến mức nào? Được vạn dân kính ngưỡng, có huyết thống Chiêm Tinh tôn quý, chắc hẳn nằm dưới đất cũng không được an tâm nhỉ…

Tạm biệt giết chóc, đã là mười năm sau.

Hoa anh đào nở rộ, tai họa đang đến. Thừa Tướng trẻ tuổi nhẹ giọng tiên đoán trong nửa năm sau Bắc Thần quốc bước vào hoàn cảnh quy mô lớn xâm chiếm nước khác. Mấy chục năm tích góp nhuệ khí và thực lực, quốc chủ trẻ tuổi Bắc Thần dẫn đầu tướng sĩ công thành đoạt đất, quét ngang ngàn quân, đại quân mấy triệu tinh nhuệ không ngừng dồn ép thủ đô Dắng Châu Nam Trì. Nam Trì quốc đã trải qua bốn năm dài nội chiến phản loạn, còn mất đi Nhất tộc Yên tộc chiến thần chống đỡ, quốc lực suy nhược và binh lực cách xa không thể so sánh với quân đội như hổ sói Bắc Thần quốc, tướng sĩ bị rơi vào tình cảnh bị đánh cho tơi bời,quân đội liên tiếp bại lui, đến mức phải lui về đô thành Dắng Châu.

Cả triều hoảng sợ, toàn thành hoảng loạn, đã là lúc nguy cấp.

Đoạt được đô thành Dắng Châu, sau đó ép chết Tử Dung Chiêu hoàng đế. Khí phách hăng hái, anh tuấn phi phàm quốc chủ trẻ tuổi nắm chặt bảo kiếm, đứng ở dưới tàng cây anh đào trước thánh điện Nam Trì Quốc hắn nhìn chăm chú vào cây anh đào cổ thụ, thấp giọng thở dài: “ Nam Trì Quốc được mệnh danh có chiến thần che chở vậy mà lại suy yếu đến nước này…”

Hoa rơi lả tả, gió đột nhiên thổi, cuốn cánh hoa tuyết sắc rơi đầy lên đất.

Từ sau thân cây nàng chậm rãi đi ra, xuyên qua mưa hoa tung bay đi đến đứng yên trước mặt nam tử anh tuấn, cười mỉm.

Bạch y trắng hơn tuyết, mỹ nhân như ngọc.

Trong mắt nàng khi nhìn thấy Bắc Thần quốc chủ trẻ tuổi chợt lóe một tia kinh sợ cùng thương tiếc, ánh mắt như vậy của nàng Thuấn Du cũng chưa bao giờ gặp qua…Trong lòng nàng xẹt qua nhẹ một tia thở dài.

“Ngươi có bằng lòng cùng ta rời khỏi nơi này hay không?” Tuổi còn trẻ nhưng giọng nói lại trầm thấp dễ nghe, vang lên dưới tàng cây anh đào nở rộ.

Nàng nhẹ nhàng gật đầu, miệng cười nở rộ như hoa, khuynh thành tuyệt thế.

Việt Hoàng, lúc này đến lượt ta bảo vệ ngươi.

Cuối mùa thu gió lạnh thấu xương thổi rơi những cánh hoa của cây anh đào cổ thụ, bên trong đình viện phía trước của thánh điện, gió thổi qua lá cây, vang lên tiếng xào xạc, giấu đi tiếng rơi rụng trong gió.

“Bắc Thiên Tinh rạng rỡ hưng thịnh, Nam Trì quốc gặp kiếp nạn luân hồi, tai vạ khó tránh. Hiện nay đã là giờ phút nguy cấp, Thái Tử còn có chuyện gì muốn hỏi?”

“Thuẩn Du, có thể báo cho kiếp sau phương pháp phục hưng?”

“Thần kiếm chiến thần, vua của Yên tộc, là điều quan trọng để phục hưng.”

“Thần kiếm? Chẳng lẽ chuôi thanh ngọc cổ kiếm này là phong ấn ở bên trong thánh điện? Như vậy…Thuẩn Du, làm thế nào để giải trừ phong ấn?”

“Thái Tử, lời đã nói hết, lúc tiên sinh lâm chung đã từng dạy dỗ ta không được làm việc chiêm tinh nữa, ta nói với ngươi rất nhiều đã xem như làm trái với lời thầy.”

“Thuẩn Du…Vì bảo vệ quốc gia bá tánh này ngươi cũng không muốn phá bỏ lời thề của ngươi sao?”

“Thuẩn Du ơi Thuẩn Du, uổng cho ngươi làm Thừa Tướng, uổng cho ngươi được thấy Tinh!”

“Thái tử Cẩn Di…haiz…Nếu muốn giải trừ phong ấn, trước đó cần phải dùng tử diệu thạch phong ấn thần kiếm. Nhưng mà hiện một khối tử diệu thạch đã vào trong hoàng cung Bắc Thần quốc, lấy ra không dễ.”

“Thuẩn Du, ngươi đã được thấy Tinh, tất nhiên sớm đã nhìn lén được bên trong số mệnh luân hồi kỳ lạ, ngươi có từng nghĩ tới phương pháp giải quyết chưa?”

“Thái tử Cẩn Di, tuy ta được thấy Tinh, nhưng không thuần túy thấy huyết thống của Tinh tộc, không thể giống như tiên sư thấy Tinh mà có phương pháp giải quyết, vì vậy sợ là Thuấn Du không có năng lực này…”

“Như vậy…”

“Như vậy…ta liền đi Bắc Thần quốc lấy lại hết đá tử diệu thạch…”

“Bảo vệ ngươi, bảo vệ Việt Hoàng, cũng là bảo vệ bá tánh Nam Trì mà các ngươi muốn che chở…”

Xinh đẹp như hoa, giọng nói như chuông bạc, từng tiếng vang vọng ở trong đình viện trống trải; phượng bay hoàng sợ, chỉ có hoa anh đào nở rộ như cũ.

“Năm Dung Chiêu ba mươi, ban đêm Ngung Đế Bắc Thần đột nhập đánh vào thủ đô hoa Dắng Châu. Cướp Phượng Vũ công chúa, cuối cùng bỏ Dắng châu, cũng không lấy một chút quốc thổ Nam Trì quốc, đây là một chuyện lạ.”

>

“Ku ku ku ku…” Ban đêm yên tĩnh, đỗ quyên bi thương hót lên vô cùng thê lương, phảng phất cuối đầu kêu to: “ Không bằng trở lại! Không bằng trở lại! Không bằng trở lại!”

Không bằng trở lại…Nếu có thể trở lại, nàng còn có thể sẽ làm gì? Cảnh còn người mất, sao mà chịu nổi chứ…

Bàng hoàng ngẩn người hồi lâu, hơi thở dài một tiếng, bàn tay trắng nhỏ thon dài nhẹ nhàng kéo kéo đầu tóc đen nhánh, lấy một cái cây trâm ngọc khắc phượng thúy ra, cầm gương thưởng thức.

Lúc lâu, khẽ cười ra tiếng.

Đêm cuối cùng hắn tự tay tặng cho nàng chiếc trâm cài phượng thúy ngọc tuy là không thu hút lắm nhưng phù hợp với nàng, khác xa so với cái khảm mãn trân châu kim bộ diêu của Nam Cương tiến cống, cái này xinh đẹp nho nhã đoan trang hơn rất nhiều…

Trong lòng chảy qua một chút ấm áp, không chỉ bởi vì trâm cài đầu này không xa hoa sang quý, cũng bởi vì trong mắt người tặng có sâu sắc quyến luyến.

Chống cằm nhìn gương mặt yêu kiều trong gương, cây trâm xanh biếc chạm khắc phượng hơi hơi lỏe sáng, cắm vào trong đầu tóc đen, đơn giản nhưng nồng đậm ấm áp.

Vịn nhẹ trâm ngọc, gương mặt xinh đẹp mềm mại, cúi đầu cũng không giấu được ý cười.

Trong gương bất ngờ một bóng người lóe lên, không kịp kinh hô thì một lòng ngực ấm áp rộng lớn từ phía sau nhẹ nhàng kề sát bên tai.

“Phượng, sao nàng cười thoải mái đến như vậy?” Tiếng nói trầm thấp lười biếng kề sát bên tai, thân mật gọi nàng đến nỗi nàng đỏ đậm hai tai.

Vỗ nhẹ cánh tay rắn chắc đang gắt gao ôm eo thon của mình, Phượng Vũ nhanh nhẹn xoay người, dịu dàng nở nụ cười: “ Đẹp không?”

Quốc chủ trẻ tuổi Bắc Thần quốc Ngung Đế nhìn gương mặt anh tuấn trong gương, vậy mà có chút xấu hổ.

Nhẹ nhàng đem Hoàng Hậu dung mạo khuynh thành ôm vào trong lòng, Ngung Đế nhẹ giọng nói: “ Phương thế nào cũng đều đẹp.”

Phượng Vũ hơi hơi cong môi, bàn tay bàn tay mềm nhẹ mơn trớn khuôn mặt như điêu khắc của Ngung Đế, trong lòng chảy nhàn nhàn ý nghĩ ngọt ngào.

Đỏ mặt…

Gió đêm phất qua ngọn cây, xào xạc rung động.

Trên giường quý phi trước cửa sổ Ngung Đế trẻ tuổi đang ngủ thiếp đi, bên cạnh là Phượng Vũ lẳng lặng nhìn người nam tử lúc ngủ giống như thiếu niên hồn nhiên, trong tim có chút đau.

Cơn gió đêm mang đến nhàn nhạt hương hoa anh đào, hoa anh đào nở rộ cũng là lúc diễn ra một trận chiến loạn không thể tránh được…Đã rất lâu rồi nàng chưa từng nhớ đến cây cổ thụ hoa anh đào trắng của cố quốc, cùng với nam tử trẻ tuổi mày kiếm mắt sáng kia…

Là bởi vì nàng đang bên cạnh người nam tử này sao…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play