Edit: Cò Lười
Beta: Hà
Trời đã sáng, phương đông sáng rực.
Tiếng gõ trống trận vang lên, lá cờ bay bay, quân sĩ hai bên như thủy triều xông lên phía trước, sát phạt nổi lên bốn phía.
Gió thổi qua, cuốn sạch hơi thở máu tanh khắp sơn cốc, suy sụp mà tuyệt vọng.
“Hai quân đều tạm thời dừng lại!” Giọng nói lạnh nhạt của nữ tử vọng ở trong sơn cốc, quanh quẩn thật lâu.
Bốn phía yên tĩnh lại, binh lính khác đồng phục hai mặt nhìn nhau, sững sờ tại chỗ.
Mùi máu tanh trong gió dần nhạt đi, hương hoa anh đào nồng đậm tràn ngập toàn bộ mặt trận ma quỷ.
Việt Hoàng khẽ thở dài một tiếng, bay nhanh xuống trước hai quân.
Tóc bạc bạch y, khuôn mặt khuynh thành.
“Việt Hoàng công chúa!” Quân sĩ Nam Trì quốc kinh hỉ hoan hô, đồng thời quỳ xuống, như gặp thần tiên.
“Tướng sĩ Nam Trì tạm thời lui ra.” Việt Hoàng nhàn nhạt lên tiếng, lại như thần dụ, trong nháy mắt quân sĩ Nam Trì đã chỉnh tề lui ra.
Quân sĩ Bắc Thần vẫn ngây ngốc đứng tại chỗ, ngơ ngẩn nhìn nữ tử tóc bạc bạch y ôm trường kiếm sặc sỡ trước trận này, lại là khuôn mặt tuyệt thế như vậy, lạnh nhạt xuất trần.
“Toàn quân tại chỗ lui về sau.” Giọng nói trầm thấp từ phía sau Bắc Thần truyền đến. Quân sĩ Bắc Thần đột nhiên chấn động, như tỉnh mộng từng người nhanh chóng lui về sau.
Một con chiến mã màu bạc bờm dài từ trong trận chậm rãi đi ra, lập tức hiện nam tử anh tuấn cao lớn đang ngồi, đúng là Ngung Đế Bắc Thần quốc Kính Dạ.
Chiến bào màu vàng, áo giáp màu bạc, không che được khí phách vờn quanh người.
Hay cho một nam tử khí vũ bất phàm!
Việt Hoàng hơi gật đầu: “Ngung Đế Kính Dạ?”
Ngung Đế hơi kinh hãi: “Công chủ Nam Trì quốc? Tỷ tỷ song sinh của Phượng?” Nếu không phải có một đầu tóc bạc và ánh mắt bình tĩnh kia, hắn gần như muốn cho rằng nữ tử tuyệt mỹ trước mắt này chính là Phượng đang lười biếng ngủ say ở trên trường kỷ của hắn.
Nở nụ cười nhàn nhạt, Việt Hoàng khẽ nâng thần kiếm lên, tiếng như phượng hót: “Ta đại diện cho Nam Trì quốc chiến một trận với Ngung Đế Kính Dạ.”
Ngung Đế không để lỡ thần thái hơi có vẻ khác thường trong mắt nàng, nữ tử trước mắt cực giống ái thê của hắn này là tỷ của thê hắn, cũng là công chúa địch quốc… Hắn và nàng lẳng lặng đối diện thật lâu, nhìn hai mắt sáng quắc của Việt Hoàng, đột nhiên lên tiếng cười to.
Khen ngợi chợt lóe qua ở trên mặt Việt Hoàng.
Thân kiếm ra khỏi vỏ, tiếng huýt gió như rồng ngâm vang vọng phía chân trời.
Mùi hương hoa anh đào càng thêm nồng đậm, đàn bướm khổng lồ màu đen không biết bay tới từ chỗ nào, rối rít uyển chuyển nhẹ nhàng mà dừng ở trên chiến xa của thái tử trẻ tuổi Nam Trì quốc, cánh mỏng một đóng lại mở, quỷ dị mà hùng tráng.
“Là tộc nhân yêu tộc…” Vẻ mặt của thái tử trẻ tuổi u ám, lẩm bẩm nói nhỏ.
Chắn chắn đều là những hồn phách của tộc nhân yêu tộc uổng mạng ở trong tay Vũ Lâm Quân đó đi…
Trong quân sĩ có người hô nhỏ, thái tử trẻ tuổi theo tiếng nhìn lại, vẻ mặt đại biến.
Ngung Đế Kính Dạ nửa quỳ gối, nửa cánh tay nhiễm máu, lại vẫn nắm chặt trường kiếm trong tay, lẳng lặng nhìn đối thủ; tóc bạc của nữ tử tuyệt mỹ bạch y tung bay ở trong gió, hai mắt đỏ rực, hơi mang theo chút ý cười khát máu, thế nhưng như la sát tái thế.
Trong lúc nhất thời linh lực kinh người mênh mông gợn sóng, như thoát khỏi dây cương.
Mặc Điệp bay lên, kinh hoàng chạy tứ tán.
Thanh Ngọc Cổ Kiếm sặc sỡ chậm rãi giơ lên, mang theo sát khí sắc bén đâm về phía Ngung Đế Kính Dạ.
Bóng trắng hiện lên, làn gió thơm ập vào mặt, Ngung Đế chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, đã bị nâng dậy nhẹ nhàng.
Vẫn là khuôn mặt khuynh thành, khuôn mặt giống nữ tử tóc bạc bạch y, rõ ràng là Phượng Vũ Hoàng Hậu Bắc Thần.
“Phượng…” Trên mặt anh tuấn của Ngung Đế lại sinh ra chút xấu hổ nhàn nhạt.
“Kính Dạ……” Hơi thở dài, duỗi cánh tay dài ngó sen thay Ngung Đế bao vây thỏa đáng, Phượng Vũ ôn nhu nhìn về phía vương của nàng: “Chàng không nên giấu ta.”
“Trận chiến sự này chung quy là bởi vì ta lấy đi khối Tử Diệu Thạch kia dựng lên…” Không nhanh không chậm mà vén tóc dài vì vội vàng chạy đến mà chưa chải vuốt kia, Phượng Vũ nhẹ giọng mở miệng.
“Ta đã sớm biết được toàn bộ.” Nhìn mặt ái thê hơi giật mình, Ngung Đế trầm thấp cười nhẹ.
Phượng Vũ lẳng lặng chăm chú nhìn Ngung Đế hồi lâu, cầm tay hắn chưa bị thương xoay người lại.
Màu đỏ tươi trong mắt nữ tử tóc bạc dần thối lui, thật lâu sau, khôi phục cho đến trong suốt.
Chậm rãi thở dài một hơi, Việt Hoàng lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Phượng Vũ, sao muội lại ở đây?” Giọng nói vô cùng mệt mỏi, như máy móc hao tổn cực đại.
Hồi lâu, Phượng Vũ thở dài: “Chính là thần tế xảy ra vấn đề?”
“Ta nghĩ đúng không.” Giọng nói nhàn nhạt, lại bỗng nhiên nhớ lại một ngày ở thánh điện kia, vẻ mặt của Thuấn Du nôn nóng, Thuấn Du…
“Việt Hoàng, sao lại dừng?” Giọng nói lạnh lùng của nam tử, lại là thái tử Cẩn Di dịu ngoan thiện lương ban đầu kia.
Gió chợt nổi, đàn Mặc Điệp bay múa ở trong sân yên tĩnh, binh sĩ hai nước đã bị khiếp sợ đến không thể nói nữa, cho dù là công chúa yêu tộc có linh lực cường đại, hay là Ngung Đế Kính Dạ hiểu dũng, đều làm người kinh ngạc cảm thán.
Thái tử Cẩn Di còn chưa dứt lời, lại thấy đàn Mặc Điệp phát cuồng đâm về phía cổ kiếm sặc sỡ trong tay Việt Hoàng, trong giây lát mùi máu tươi tràn ngập toàn bộ sơn cốc.
“Việt Hoàng!” Phượng Vũ kinh hô, lại bị Ngung Đế bên người ôm chặt.
Mọi người đều kinh sợ thối lui như thủy triều.
Trong mắt nữ tử tóc bạc bạch y tuyệt mỹ kia dần hiện lên màu đỏ tươi, vô cớ cười khẽ ra tiếng: “Thái tử Cẩn Di, ngươi còn nhớ rõ chuôi thần kiếm này bị phụ hoàng ngươi hạ chỉ phong ấn? Ngươi còn nhớ rõ yêu tộc bị phong ấn là bị hủy diệt ở trong tay phụ hoàng ngươi như thế nào? Mặc Điệp thành đàn, không có chỗ nào mà không phải là hồn phách của tộc nhân ta!”
Mũi kiếm chậm rãi chuyển về phía thái tử trẻ tuổi trên chiến xa: “Một trận giết choc kia, phụ hoàng ngươi chính là nhìn đến rất vui vẻ.”
Sợ hãi, bỗng nhiên bóp chặt tim mỗi người.
Binh lính kinh hoàng luống cuống, rút kiếm giương cung bảo vệ chủ soái, ai cũng chưa từng dự đoán được trận chiến sự này sẽ xoay chuyển thành trường hợp như vậy, nguyên nhân diệt tộc yêu tộc chân chính, Việt Hoàng công chúa khác thường, dị biến kinh thiên.
Gió càng thêm kịch liệt, thi thể Mặc Điệp như phiến lá màu đen từ từ rơi xuống mặt đất, hình bớt cánh bướm màu vàng giữa trán Việt Hoàng dần chuyển thành màu đen.
“Việt Hoàng tỷ tỷ!” Tiếng thê lương cắt qua phía chân trời, lại cũng bừng tỉnh nữ tử tóc bạc bạch y trong lột xác.
Màu đỏ tươi trong mắt lại chậm rãi thối lui lần nữa, thật lâu sau, nàng khẽ chợp mắt: “Phượng Vũ, ta không chịu nổi nữa, vậy…”
Tiếng gió đột nhiện mạnh mẽ, ai cũng không nghe thấy câu nói mơ hồ kia.
“Gió này mây này, Phượng Vũ thiên tế; hồng này nghê này, Hoàng Việt thanh minh……” Tiếng ca trong trẻo quanh quẩn ở trong sơn cốc, cánh bướm màu vàng trên trán Việt Hoàng dần dần bốc cháy lên, lửa lớn màu vàng nhanh chóng lan tràn đến thân thể của nàng, nàng nắm chặt cổ kiếm Thanh Ngọc trong tay.
Nếu không có một lần thần tế kia bị chặn ngang, nàng cũng sẽ không được linh lực chân chính của vương yêu tộc; chỉ là… Phong ấn linh lực này quá mức mãnh liệt tà ác, một khi mở ra sẽ không thể thu lại, nếu là như thế, vậy đánh cược vương ấn cuối cùng của vương yêu tộc, phong ấn cổ linh lực này thật lâu dài…
Ánh lửa màu vàng cháy lên ánh khuôn mặt tuyệt mỹ của Việt Hoàng, nụ cười bình tĩnh an bình; đàn Mặc Điệp như thiêu thân rối rít lao đầu vào trong lửa, đổi đến một tiếng thở dài nhàn nhạt của Việt Hoàng.
Tóc bạc bạch y, khuôn mặt khuynh thành, đã thành tuyệt hưởng.
Hương hoa anh đào tràn ngập toàn bộ sơn cốc, lạnh lẽo mà lại tuyệt vọng.
“Gió này mây này, Phượng Vũ thiên tế; hồng này nghê này, Hoàng Việt thanh minh ……” Trong sơn cốc lượn lờ dư âm, lại là giai nhân đã qua đời.
Bên trong sơn cốc là một trận tĩnh mịch.
“Việt Hoàng, tỷ chính là đã sớm đoán được kết cục này? Số mệnh lưu chuyển, sao lại sẽ đi đến chỗ này…” Ôm kính nhìn mình, lại là đang nhớ đến một nhân vật tướng mạo tương tự khác.
Ta biết, tỷ lựa chọn chiến một trận với Kính Dạ, chỉ là muốn chết ở trong tay hắn, đúng không?
Khẽ thở dài, hoàng hậu tuyệt sắc khẽ vén tóc dài lên, chuỗi ngọc màu vàng quấn quanh, thuận tay cầm trâm ngọc khắc phượng cài lên đầu, nhìn kính thật lâu, khẽ cười ra tiếng: “Thì ra chuỗi ngọc màu vàng ngược lại thật là rất đẹp.”
“Phượng, Tử Uyển từ Nam Trì quốc đã trở lại.” Giọng nói trầm thấp của nam tử vang lên ở ngoài điện.
Phượng Vũ vui mừng, buông gương đồng trong tay ra, nhấc làn váy lên chạy ra bên ngoài, chưa tới cạnh cửa đột nhiên xoay người: “Việt Hoàng, nếu tỷ nhớ thương hắn, không bằng trở về, nơi đó còn có cây anh đào của tỷ.”
Thè lưỡi xinh đẹp, Phượng Vũ nhẹ nhàng chạy như bay ra cửa.
Bên cửa sổ khắc hoa mộc, một con bướm màu vàng to bằng bàn tay lẳng lặng sống ở đâu, râu hơi rung động.
Gió chợt nổi, thổi rơi một cánh hoa màu trắng như tuyết.
Hoa anh đào vẫn nở rộ như trước, chỉ là lại không có thấy người trẻ tuổi đứng ở dưới tàng cây u buồn mà lẩm bẩm tự nói.
Nam tử bạch y chậm rãi đi ra khỏi thánh điện, ngửa đầu nhìn một cây anh đào nở rộ này, nhàn nhạt mà mỉm cười. Bàn tay hợp lại ở trong tay áo đã là hoàn hảo như lúc ban đầu, lúc trước vì trừ bỏ linh lực chiêm tinh mà phong ấn hạ hỏa ở lòng bàn tay đã dần nhạt đi, chỉ còn lại vết sẹo nhàn nhạt.
Trước đây chiêm tinh phong ấn linh lực yêu tộc, khiến yêu tộc bị hủy diệt, nghiệp chướng nặng nề, ngày ngày hối hận, bị bệnh mà chết; hắn trừ bỏ năng lực chiêm tinh, lại mất đi người yêu nhất…
Trong lòng khẽ thở dài, hắn nâng mắt nhìn một cây cánh hoa trắng như tuyết phồn hoa phía trước mắt, lại thấy một màu vàng hỗn loạn ở giữa, kia sẽ là cái gì? Hắn chậm rãi đi đến trước cây nhìn kỹ, đột nhiên cứng đờ như bị sét đánh, gần như muốn rơi lệ.
Giữa vô số cánh hoa màu trắng kia, ẩn ẩn lóe ánh sáng màu vàng, lại là lễ vật năm đó hắn đưa cho Việt Hoàng, một chuỗi ngọc màu vàng.
Khẽ cầm lấy nắm chặt ở lòng bàn tay, bên tai ẩn ẩn truyền đến tiếng ca mát lạnh dễ nghe: “Gió này mây này, Phượng Vũ thiên tế; hồng này nghê này, Hoàng Việt thanh minh…”
Hắn xoay người lại, mừng như điên: “Việt Hoàng, là nàng sao?”
Tiếng gió vẫn như cũ, không người lên tiếng, lại có một con bướm màu vàng lẳng lặng đậu ở giữa hoa anh đào dày đặc, run nhè nhẹ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT