Nhóm của Na Tra trong trận nỗ lực chống đỡ cấm giới càng lúc càng nguy ngập, chỉ cảm thấy lực bên ngoài trận pháp như sấm vang chớp giật áp thẳng xuống dưới, cảm xúc trong lòng dao động kịch liệt vô song, đại nộ đại bi, tất cả đau thương và vui sướng từng trải qua cùng lúc nảy lên trong tim. Nhưng mọi người đã có kinh nghiệm với trận thế, tự biết nếu lúc này lơ là tinh thần thì ắt sẽ vạn kiếp bất phục, chỉ có thể cắn răng chịu khó chống chọi. Long Bát và Mai Sơn lão Lục công lực kém nhất, máu tươi đã trào ra từ miệng và mũi, ánh mắt thoắt điên cuồng, thoắt tỉnh táo. Na Tra bên cạnh họ thấy được điều đó, có ý muốn ra tay giúp đỡ. Vừa bị phân tâm, trước mặt nó bỗng dưng hiện lên mây đen ngút ngàn ở Trần Đường Quan năm xưa, nghe giọng của chính mình la lên đau đớn: "Lóc xương trả cha, lóc da trả mẹ, máu thịt của hai người, ta trả lại cho hai người, từ đây không liên luỵ hai người nữa." Đôi mắt bỗng dưng như chìm trong một mảng huyết sắc, nó chỉ muốn hung bạo đả thương người khác!

Đường ranh của cấm giới trở nên tối sầm, gần như muốn rách toát tại chỗ.

Thốt nhiên, một tiếng gió kỳ dị từ không gian phía trên vang lên, bóng tối hôn trầm vô tận bên ngoài cấm giới hoá thành một đèn kéo quân xoay tròn, càng xoay càng tối, đồng thời tâm trí mọi người lại được trấn tĩnh như thể vừa tỉnh lại sau cơn ác mộng. Cấm giới tự phá, nhưng trận Diệt Thần dường như không để ý tới họ nữa. Bóng tối vô tận tụ lại, tiến lên phía trước, chật vật kháng cự với một luồng ánh sáng rực rỡ. Nhưng luồng sáng ấy càng thêm rừng rực, như băng như tuyết, khiến màn đen trong trận từng chút từng chút hóa thành hư vô.

Ánh điện bốn phía dao động, hiện lên các màu sắc lạ lùng rối ren. Diệt Thần đại trận cuối cùng biến mất hoàn toàn, lộ ra diện mạo vốn có!

Một luồng sáng đen quỷ dị đi ra từ vách núi, thâm nhập vào trận, bao lấy toàn bộ đại sảnh, che kín hết ngoại vật. Ở giữa, lớp ngoài của bình phong vỡ ra, hiển lộ bổn tướng. Đó là một linh kính cổ kính nghiêm trang, lại óng ánh như nước. Na Tra ghé mắt nhìn lại, thấy mặt sau linh kính này vẫn có màu đen tuyền, trồi lên hai chữ cổ triện lớn, "Diễm" ở trên và "Tức" ở dưới. Ở góc dưới bên trái còn có khắc mấy chữ khác: "Ứng hoá tuỳ tâm, soi xưa biết nay, tuỳ cơ lưu chuyển, Phục Hy tự khắc." Mười sáu chữ chìm này hình thể đĩnh đạt cường tráng, toát ra khí độ vương giả quân lâm thiên hạ.

"Rầm," một âm thanh vang lên khắp động. Mai Sơn lão Tứ hô một tiếng đau đớn, bị chấn động ngã xuống, phun ra máu. Vừa rồi, y dùng roi đập mạnh vào vách núi, muốn phá vách mở đường. Không ngờ sau mấy roi, sơn thạch sụp đổ, nhưng cũng lộ ra một luồng sáng đen lập tức đánh bay y đến mức trọng thương. Khang lão Đại xông lên đỡ lấy y, cả kinh nói: "Lão Tứ, có sao không?" Lại thấy y ngơ ngác ngước nhìn phía trên, kêu lên: "Đại ca, mau nhìn xem!"

Ánh sáng chói mắt từ trên cao thẳng tắp chiếu xuống, cứng cỏi đâm vào luồng sáng đen phía trên. Mọi người nhìn theo luồng sáng, thấy Bảo Liên Đăng mờ ảo treo cao. Một luồng sáng bạc kỳ dị truyền vào trong nó. Bảo Liên Đăng nhờ ánh sáng bạc kia mà huyễn hoá ra một màu sắc lạ lùng, chậm rãi chuyển động nghịch hướng. Luồng sáng đen kháng cự kịch liệt, nhưng ánh sáng càng mạnh mẽ hơn, cuối cùng cũng khiến toàn bộ Diệt Thần trận pháp trong sơn động từ từ nghịch chuyển rồi mở ra.

"Bảo Liên Đăng? Bảo Liên Đăng! Là Bảo Liên Đăng thông linh đến cứu chúng ta! Tam Thánh Mẫu, Tam Thánh Mẫu!" Lưu Ngạn Xương hô to, lúc này mới nhớ tới Tam Thánh Mẫu cùng Trầm Hương và Tiểu Ngọc đều bị hút vào linh kính, lập tức sắc mặt hoá thảm, khóc to bi thống, xông thẳng vào kính. Y chợt thấy căng sau cổ, hoá ra là có ai kéo y lại. Na Tra chặn y, trầm giọng: "Lưu tiên sinh tuyệt đối đừng xúc động! Tùy cơ lưu chuyển, Phục Hy tự khắc. Kính này có lẽ là đồ của đại thần thượng cổ Phục Hy, không được hành động thiếu suy nghĩ!"

Ngay lúc đó, một giọng nói nhu hòa tiếp lời: "Tuỳ cơ lưu chuyển, Phục Hy tự khắc? Na Tra đang nói chuyện đó sao? Đệ thử nhìn lại xem sau mặt kính có hai chữ "diễm" và "tức" không?

Toàn thân Lưu Ngạn Xương run rẩy, hiện ra vẻ vui mừng như điên, hét lớn: "Tam Thánh Mẫu? Nàng... Nàng ở đâu? Nàng có nghe chúng ta nói không?"

Giọng Tam Thánh Mẫu xa xôi thở dài: "Ta cũng không biết, Ngạn Xương, ta, Trầm Hương và Tiểu Ngọc đang ở bên nhau, tạm thời vẫn ổn. Mọi người vẫn bình an chứ?"

Bách Hoa tiên tử đột nhiên hô lên kinh hãi, chỉ tay lên mặt kính: "Tam Thánh Mẫu? Trầm Hương? Các người... các người..." Nàng sợ đến mức nói không nên lời.

Tất cả biết có chuyện lạ, chuyển sang nhìn vào mặt kính. Ban đầu gương còn lờ mờ mông lung, chỉ có thể thấy bóng dáng mờ ảo của ba người trông như nhóm của Tam Thánh Mẫu. Nhưng bỗng nhiên một luồng sáng vàng chiếu rọi, hình ảnh hiện ra rõ ràng, lộ ra một gian nhà trúc đơn sơ, ngăn nắp. Tam Thánh Mẫu vẫn còn nắm chặt lưng áo của Trầm Hương và Tiểu Ngọc. Trầm Hương ấn tay lên chiếc khóa vàng đặt trên bàn trong nhà, khuôn mặt lộ rõ ​​vẻ mê mang.

Na Tra lớn tiếng nói: "Tam Thánh Mẫu, tỷ... tỷ còn có thể nghe ta nói chuyện không?" Trong gương, Tam Thánh Mẫu ngẩng đầu nhìn quanh, hoang mang trả lời: "Ta có thể nghe được. Nhưng... Nhưng ta chỉ nhìn thấy một gian nhà trúc, hơn nữa, sao nó lại trông rất quen mắt?"

Trầm Hương kêu lên: "Tam thái tử, từ sau khi chúng ta bị hút vào gương thì vẫn luôn bị rơi xuống dưới, hơn nữa còn đau đớn toàn thân, mạch máu tựa như vỡ trong cơ thể phun trào ra ngoài. Nhưng vừa rồi, nỗi đau của ta chợt giảm đi. Khi ta chạm tay vào miếng khoá vàng này thì trở nên mát mẻ thoải mái, huyết mạch lập tức ổn định. Không chỉ có ta, mà cả mẹ ta và Tiểu Ngọc cũng cảm giác như thế."

Trong lòng Na Tra biết một sự biến đổi lớn đã xảy ra, ngẩng đầu nhìn lên phía trên thấy Bảo Liên Đăng vẫn đang chạm rãi đẩy ngược trận pháp đi. Nó biết trận này lợi hại phi thường, kể cả năng lực của Bảo Liên Đang cũng không dám tăng tốc mạnh mẽ phá trận. Nhớ tới câu hỏi vừa rồi của Tam Thánh Mẫu, nó quay đầu đối diện với nàng, nói: "Tam Thánh Mẫu, có phải tỷ vừa bảo ta xem chữ ở mặt sau kính không? Tỷ nói đúng, quả là có hai chữ "diễm" và "tức." Hay là tỷ biết lai lịch của vật này?"

Trong kính, Tam Thánh Mẫu rùng mình, kêu lên: "Quả thật có mấy chữ đó? Trời ơi, đó là Phục Hy thuỷ kính, di vật của thượng cổ đại thần Phục Hy, anh trai ân sư Nữ Oa nương nương của ta! Làm sao nó lại rơi vào tay của bọn yêu quái bày bố hãm hại chúng ta?". Đam Mỹ Sắc

Na Tra vội la lên: "Vậy đây là pháp khí lợi hại? Tam Thánh Mẫu, Bảo Liên Đăng của tỷ đang phá trận ở ngoài, nhưng chúng ta làm sao cứu ba người ra?"

Tam Thánh Mẫu ở trong kính lại thở phào nhẹ nhõm, nói: "Bảo Liên Đăng đang tự động tiến đến phá trận? Thật tốt quá, thật tốt quá. Thảo nào chúng ta có thể rơi vào không gian bình thường. Tuy rằng thời gian có thể không đúng, nhưng cũng tốt hơn bị kẹt trong khoảng cách giữa quá khứ và hiện tại, vĩnh bất siêu sinh!"

Tuy không nhìn thấy Na Tra, nàng vẫn theo bản năng mà xoay người ra ngoài, sắc mặt nghiêm trọng, nói: "Ta từng nghe ân sư nói rằng Phục Hy thuỷ kính dùng để bố trí Diệt Thần trận pháp. Trận này thật không tầm thường, người lọt vào trận càng khó hành động. Trước khi Bảo Liên Đăng phá được trận, mọi người chỉ có thể bình tĩnh xem tình hình biến đổi."

Lưu Ngạn Xương ở ngoài kính nhịn không nổi, kêu lên: "Tam Thánh Mẫu, Trầm Hương, Tiểu Ngọc, ba người phải làm sao bây giờ? Ba người... ba người rốt cuộc đang ở đâu, làm sao để trở về?"

Tam Thánh Mẫu cười khổ, lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, có lẽ là một nơi nào đó một năm trước... Có lẽ là vạn năm trước."

Na Tra và những người khác há miệng trợn mắt, Tam Thánh Mẫu giải thích tiếp: "Phục Hy thuỷ kính có thể nghịch chuyển không gian và thời gian, đưa người ta trở về quá khứ, quan sát rõ chuyện xưa. Nó vốn là vật mà Phục Hy đại thần dùng để xem xét nhân quả. Hiện giờ Diệt Thần trận bị Bảo Liên Đăng khống chế, thuỷ kính cũng khôi phục công dụng ban đầu. Mà kim sinh thuỷ, hiện tại chúng ta có thể bình yên vô sự, có thể là có liên quan rất lớn đến kim khoá này. Kim khoá này không phải vật phàm mà là do kim tinh trên trời đúc ra. Vừa rồi, hơi nước trong cơ thể chúng ta sôi sục, vừa hay cùng với vật này dẫn nhau, hút nhau, chúng ta mới có thể tiến vào gian nhà này mà thoát chết. Nếu không như thế, ba người chúng ta không thể bì được với thượng cổ đại thần, ắt sẽ bị thuỷ kính khống chế, lưu chuyển không ngừng, rơi vào kết cục hồn phi phách tán!"

Nàng xoay người muốn cầm lấy kim khóa trên bàn, nhưng rõ ràng ngón tay đã có cảm giác chạm vào miếng khóa lạnh băng, mà căn bản không có cách nào cầm nó được. Trầm Hương ồ lên một tiếng, cũng vươn tay thử, tuy có thể ngắm nhìn và cảm thụ ngoại vật trước mắt, nhưng không thể tạo ra một chút mảy may ảnh hưởng nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play