Hai người giao nhau phát ra một tiếng keng, một người sắc mặt trắng xanh, người còn lại mặt mày tái nhợt.
Ánh mắt Dương Tiễn lóe lên một tia lạnh lẽo, thế cầm thương đột ngột thay đổi, không còn bình thản nhẹ nhàng như vừa rồi, mà chuyển sang khí thế kiên cường, liều mình đoạt cơ hội tấn công, từng chiêu có đi không có về, có sống không có chết. Lần này nhân lúc địch nhân không phòng bị tấn công bất ngờ, người một tay chần chừ lui người né tránh, để lỡ tiên cơ, chỉ có thể trốn tránh khắp nơi dưới đòn tấn công của Dương Tiễn. Một lúc sau y tìm thấy sơ hở, xét thấy hướng thương của Dương Tiễn mở rộng ra, thừa cơ đánh một trượng.
Một tiếng vang nhỏ, ngọc trượng tím đâm qua vòng eo, sắc mặt người một tay đột nhiên biến đổi, sau lưng chợt lạnh, Dương Tiễn đảo hướng thương đâm ngược trở về nơi chân khí lưu chuyển, từ phía sau đâm xuyên qua ngực y.
Đau đớn khó có thể tưởng tượng được, ngọc trượng tím khó mà đưa về phía trước một phân. Dương Tiễn thở dài rút thương về, nguyên thần của người một tay rốt cuộc cũng không thể chống đỡ nữa. Thân thể dưới mặt đất sinh ra lực hút, chờ đến khi y mở mắt ra thì y đã dựa trên sườn núi, máu tươi đầm đìa trào ra từ chỗ vết thương ở ngực.
Nguyên thần của Dương Tiễn im lặng đứng trước mặt y. Trời trong quang đãng, mây cuộn mây tan, lặng lẽ trang nghiêm quan sát hai kẻ địch sinh tử.
"Lần này, ta không thua ở chiêu thức." Người một tay cúi đầu nhìn vết thương trước ngực, vừa đăm chiêu vừa nói, "Ngay từ đầu ngươi đã dùng sách lược. Vốn dĩ nguyên thần mới hồi phục không có sức đánh lâu, cho nên ngươi vừa ra tay đã lấy thủ thay công, lấy không thể làm có thể, dụ ta quên đi thượng sách đánh lâu khắc địch."
Dương Tiễn thở dài: "Đúng vậy."
Người một tay cười khổ: "Ta tấn công một lượt, ngươi lại lấn tới cướp công, ép ta không có sức hoàn thủ, quấy nhiễu tinh thần ta. Ngay khi ta vội vã tranh ra tay trước, ngươi không tiếc lấy thân mình làm mồi nhử... Nếu ta không tham một trượng đó, thì một thương kia của ngươi cũng không thể thành."
Dương Tiễn cười cười, thân hình hơi lung lay, hắn duỗi tay cắm Tam Tiêm Lưỡng Nhận Thương xuống đất mới miễn cưỡng đứng vững, song không nói một lời nào.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang, người một tay thở dài, lẩm bẩm: "Vẫn thua, lần trước là thương pháp, lần này là binh pháp. Đáng tiếc, thật đáng tiếc, đối thủ như ngươi lại không thể trở thành bạn..."
Y giãy giụa nhấc ngọc trượng lên, chậm rãi viết một chữ "tức" lớn phía bên sườn trái, rồi viết một chữ "diễm" ở phía trước. Sau đó, tay vung lên ném ngọc trượng vào trong thạch đài dưới vực sâu vạn trượng.
"Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, Chân Quân." Xen lẫn một chút vui vẻ, giọng nói của người một tay càng lúc càng nhỏ, "Cách phá Diệt Thần đại trận chỉ nằm trong hai chữ này, nằm ở Ngũ hành Thiên cơ. Đáng tiếc, ta chỉ có thể tiễn ngươi đoạn đường cuối cùng này. Mà ngươi, e là ngay cả loại giải thoát không uổng phí này cũng rất khó cầu đúng không?"
Mi mắt rũ xuống, ý cười chưa kịp thu, hơi thở đã hoàn toàn biến mất.
Vô số oan hồn cô phách đau đớn kêu gào, thông đạo vào trong sơn động bị bao phủ bởi sương đen. Gió âm u nổi lên bốn phía, tiếng vang phi phi đầy quỷ dị, thỉnh thoảng tỏa ra khói sáng màu lục cùng mùi tanh gắt mũi, giống hệt như Tu la Địa ngục.
Mắt thần mở, ép oán linh trong màn sương đen phải rút lui. Song, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Thương trên tay lại run nhè nhẹ như đang nghẹn ngào.
Gương mặt tái nhợt của Dương Tiễn gần như một màu trong suốt, y phục đen tuyền mờ mờ ảo ảo. Một mình bước đi trên thông đạo, mang theo một thứ cảm giác mờ ảo lưng chừng. Gió âm bốn phía như cắt thịt liên tục tiêu hao chân khí còn sót lại của hắn.
Trận chiến vừa rồi thắng trông có vẻ đơn giản, nhưng trả giá lại không hề nhỏ. Một hán tử cứ như vậy chết dưới tay của mình, không còn dấu vết trong Tam giới. Nghĩ đến đây, tinh thần bị phân tâm, cảm giác như có như không đột nhiên tăng lên, thân hình hắn trong bóng tối thấp thoáng có chút không chân thật.
Tam Tiêm Lưỡng Nhận Thương rung động mãnh liệt, dường như đã đánh mất một lần thì không bao giờ muốn đối mặt với chia ly thêm lần thứ hai.
Dương Tiễn thầm than, cưỡng ép đưa tinh thần về trạng thái như giếng cổ không gợn sóng, bóng hình hiện rõ trở lại. Diệt Thần đại trận chưa phá, ngay cả từ bỏ bản thân cũng là một thứ khát vọng xa vời.
"Cách phá trận nằm ở hai chữ này, nằm ở Ngũ hành Thiên cơ." Câu nói cuối cùng của người một tay lại vang lên. Thông đạo đã đến điểm cuối, trước mắt hiện ra một nơi trống trải kì dị.
Màn ánh sáng màu đen chuyển động cắt đứt tất cả liên hệ giữa sơn động và thế giới bên ngoài. Với mắt thần nhìn thấy rõ u minh, Dương Tiễn vẫn không thể nhìn thấu tình hình cụ thể. Bãi đất trống trước màn ánh sáng mười trượng có sương mù bốc lên, đốm lửa màu đỏ lục không ngừng phun ra nuốt vào, che giấu vô số dây tơ đỏ thẫm đung đưa chập chờn. Oán linh tụ tập, gió âm ảm đạm, linh thể không ngừng rỉ máu tươi, nhỏ xuống đất hình thành nên những sợi tơ đỏ.
Ở giữa bãi đất trống, mấy chục lá cờ đen đặt san sát hưởng ứng cho màn ánh sáng, sương đen như cơn mưa phả vào lá cờ, gió rít và oán khí đồng hành cùng oán linh chi chít bên trên màn ánh sáng, hỗ trợ gia tăng uy thế.
Sắc mặt Dương Tiễn càng lúc càng nghiêm trọng, lấy nhãn lực của hắn có thể nhận ra trận pháp này không chỉ mượn lực lượng của thủy kính Phục Hy, mà còn được hỗ trợ bởi vô số oán linh không biết đến từ nơi nào. Thấy trong bãi đất trống có cờ đen ở chính vị cùng màn ánh sáng màu đen bên trái, suy nghĩ hắn thay đổi rất nhanh, nhớ đến lời nhắc nhở Ngũ hành Thiên cơ, liền biết chữ "tức" bên trái người một tay là ám chỉ nơi này.
Chỉ có thổ mới ngăn được thuỷ, màu đen thuộc thuỷ, thủy kính cũng là thủy. Diệt Thần đại trận vận hành vô cùng tự nhiên, như dòng nước không ngừng sinh sôi, quay về vô định. Mềm mỏng nhất Thiên hạ không gì ngoài nước, tấn công không tì vết, mà Ngũ hành sinh hóa, khắc thủy chỉ có thổ. Cờ đen bảo vệ mậu vị [3] bên trái, chính là nơi tính thổ vượng nhất trong toàn bộ sơn động.
Tam Tiêm Lưỡng Nhận Thương tản ra ánh sáng sắc bén kỳ lạ, giữ gìn một tia sáng trong nơi tối tăm. Dương Tiễn khuếch tán thần thức ra theo trận pháp, dễ dàng theo dõi và quan sát mỗi một bước thay đổi.
Bát môn Sinh, Tử, Đỗ, Cảnh, Hưu, Khai, Kinh được đặt san sát, chính là chiêu số kỳ môn độn giáp thượng thừa nhất. Nhưng vì đại trận lấy dòng nước làm chủ, thiết đặt Bát môn vô cùng điên đảo quỷ dị, thế mà Sinh môn lại đặt ngay trên giữa màn ánh sáng đen, Tử môn kèm chặt Khai môn không chừa một khe hở, chỉ hơi chút sai sót thì ngay lập tức vạn kiếp bất phục. Chỗ Khai môn chính là mậu vị, âm khí sung túc, oán linh tụ tập, cho thấy những khổ tâm phòng bị của người bày trận.
Thân hình bỗng dưng trở nên mờ nhạt gần như tan biến. Dưới sự rung động của Tam Tiêm Lưỡng Nhận Thương, lưỡi thương phát ra tiếng gió bén nhọn, xa xa có một tiếng vang nhanh xé gió đánh úp lại, ánh vàng nhanh chóng rót vào mắt thần giữa trán Dương Tiễn, nguyên thần nhạt nhòa được ngưng tụ trở lại.
Dương Tiễn cắm thương xuống đất, ngưng thần điều tức, cố gắng thu lại thần thức nhiễu loạn. Một cảm giác quen thuộc quẩn quanh, không cần quay đầu xem, hắn đã cười khổ một tiếng.
"Bảo Liên Đăng? Ngươi lại cứu ta nữa rồi."
Cách đó không xa, sương đen dày đặc bị ép mở ra, Bảo Liên Đăng lơ lửng trên không trung, phát ra tiếng như đang đáp lại hắn.
Vừa rồi âm thầm quan sát trận pháp suýt chút nữa tiêu tan nguyên thần, thế nhưng toàn bộ hướng vận hành của Diệt Thần đại trận hắn đều đã nắm rõ. Hai chữ kia của người một tay quả nhiên là mấu chốt để phá trận—— Chữ "Diễm" thuộc hỏa, hỏa vốn bị khắc bởi thủy, nhưng trận này lại thiên hướng đảo nghịch, theo phương pháp trái ngược, cần thời cơ thủy nhược hỏa cường là có thể kích hoạt sinh môn, tất sẽ thắng.
Sinh môn của trận này được treo cao trên đỉnh, nắm giữ thế lửa bốc lên cao, ngăn cản ý định cưỡng chế khắc địch xuống phía dưới.
Có điều, điều này thật sự có thể bảo đảm không chỗ hở sao? Dương Tiễn cười thản nhiên, liếc mắt nhìn Bảo Liên Đăng, dường như Bảo Liên Đăng hiểu rõ ý định của hắn, bèn bay đến bên tay trái của hắn.
"Ngươi cũng thuộc hỏa, nhưng hoa đăng tùy ý bộc phát, không bị giới hạn bởi thuộc tính ngũ hành bẩm sinh. Vừa khéo có thể bay lên Sinh môn nghịch chuyển trận pháp, cứu chủ nhân của ngươi." Dương Tiễn nói chậm rãi.
Bảo Liên Đăng rực sáng, sau đó tối sầm. Dương Tiễn hơi ngẩn ra, chợt thấu hiểu: "Ngươi sợ không đủ dầu thắp?" Đèn lại phát sáng, dường như đáp phải. Dương Tiễn nở một nụ cười kỳ lạ, nhẹ nhàng bảo: "Thế à. Dầu thắp... Ta không tìm được máu của tiểu hồ ly cho ngươi. Nhưng ta vừa đúc lại nguyên thần, đúng lúc gặp nạn, ngươi có thể cảm nhận được bản mạng chân nguyên của ta, vậy có lẽ ta có thể giúp ngươi một tay?"
Thử đưa vào một ít bản mạng chân nguyên trong nguyên thần, ánh sáng của Bảo Liên Đăng trở nên rực rỡ. Chỉ là, thân đèn run rẩy, bi thương vô tận.
"Chỉ còn chữ Tức là chưa thể lý giải? Lấy hỏa khắc thủy, thủy thế suy nhược lâu dài mới thành. Tức, duy thổ khả tức (chỉ thổ mới có thể ngăn chặn). Chỉ có lấy Địa khí khắc chế sát ý của Tử môn, Bảo Liên Đăng mới có hi vọng phá trận. Nhưng tình hình hiện tại, ta phải đi đâu mới tìm được pháp khí tụ tập Địa khí khắc chế Tử môn?"
Hắn trầm ngâm, oán linh trong đại sảnh rống giận, vầng sáng màu đen càng thêm dày đặc.
"Như vậy..." Dường như Dương Tiễn nghĩ ra điều gì đó, sắc mặt đột nhiên có chút tự giễu. "Nữ Oa dùng đất nặn người, sau khi người chết đi, bụi hóa bụi, đất về đất. Người vốn dĩ là bụi đất, ta cần gì phải tìm pháp khí? Còn có pháp khí nào có thể sánh với thân thể thần tiên, dễ dàng tương thông với Địa khí hơn?"
Ý đã quyết, cây cờ đen bị đánh gãy, một nhục thể giống Dương Tiễn như đúc khoanh chân ngồi trên bãi đất trống quấn đầy dây tơ đỏ. Oán linh tập trung xuống phía dưới, một luồng sáng kỳ lạ xẹt qua, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Thương rời khỏi tay đâm chuẩn xác vào lưng thân thể kia, chật vật chống đỡ không để hắn ngã xuống mặt đất, đồng thời ép những oán linh khóc than lùi ra xa.
Dương Tiễn mỉm cười hờ hững, khởi động pháp quyết khiến toàn thân Bảo Liên Đăng sáng ngời, bay lên đỉnh sơn động; đồng thời tập trung tinh thần, lơ lửng về phía trước, nguyên thần ngồi xếp bằng trong vòng những lá cờ đen cùng nhục thể.
Địa khí tràn đầy hưng vượng, vì mau chóng đúc lại nguyên thần mà lúc trước hắn chưa từng để lại chân khí hộ thể, hiện tại xem như bớt đi rất nhiều việc. Nhưng cũng vì như thế, vốn tưởng rằng đã hoàn toàn bỏ mặc những khổ đau trên thân thể, lúc này lại khó mà làm được.
Khí độc dưới nền đất trộn lẫn Địa khí nhập vào thân thể, oán linh kết thành sợi dây đỏ máu dưới sự phát tán của khí độc đột nhiên thay đổi như có sinh mệnh, thấm vào trong da thịt, thuận theo huyết mạch chậm rãi kéo dài trong cơ thể. Thậm chí Dương Tiễn có thể cảm nhận được chúng đang tùy tiện cắn xé trong máu thịt, tràn đầy từ mắt cá đến đầu gối, xâm chiếm từng tấc từng tấc một.
Hai chân khó chịu như bị xé rách, nhưng thứ này so sánh với vết thương cũ trên người quả thật nhẹ tựa lông hồng. Huyết mạch dưới gối đã bị dây tơ máu lấp đầy, Dương Tiễn cúi đầu nhìn huyết mạch dần dần nổi lên, màu sắc đỏ tươi yêu dị. Sau đó, chậm rãi lộ ra vô số khe nứt, dây tơ mỏng manh lần lượt chui ra, để mặc nó làm mưa làm gió trong hang động. Mỗi một ngọn gió cắt qua, dây tơ nhẹ nhàng chuyển động mang lại nỗi đau lóc xương xẻo thịt.
Dương Tiễn cố gắng duy trì tỉnh táo, hít thở sâu, dẫn dắt Địa khí đến đan điền, hào quang mỏng manh tập trung ở lòng bàn tay, theo tốc độ dẫn dắt của Địa khí càng lúc càng trong vắt, bất chợt hoá thành hai cột sáng cuồn cuộn rót vào bên trong Tử môn của Diệt Thần đại trận.
Dùng thổ khắc thuỷ, lấy sức mạnh của đại địa để khắc chế sát ý tính thuỷ của Diệt Thần trận.
Cột sáng rót vào, áp lực che trời lấp đất đổ ập xuống hắn, nội tức dao động, để mặc dây tơ đỏ thẫm bạo ngược trong cơ thể. Địa khí dưới sự dẫn dắt của thần thức phá vỡ sát khí của Tử môn. Oán linh kêu la thảm thiết, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Thương toả sáng lập loè, ép bọn chúng không dám tiến thêm bước nữa.
Bảo Liên Đăng chậm rãi chuyển động phía trên, cùng lúc hắn thao túng Địa khí, thân đèn tỏa ra ánh sáng từ trên xuống dưới, xâm nhập vào trong luồng sáng màu đen.
Hắc khí quay cuồng trong lòng trận, bài xích ánh sáng của Bảo Liên Đăng. Bảo Liên Đăng ảm đạm rồi lại vụt sáng, nhưng đã không còn cầm cự được lâu, nếu không có chân nguyên hỗ trợ, e là sẽ bị huỷ ngay tại đây.
Dương Tiễn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn xuyên qua đỉnh động, mơ màng chạm đến ký ức thời thơ ấu. Mẫu thân ca khúc hát ru, những năm tháng cùng nhau đi qua có một nữ tử điềm đạm gọi mình là Nhị ca, có thiếu niên bên bờ sông vui mừng hớn hở gọi mình cữu cữu. Những gì bản thân từng đánh mất, bọn họ đều có được, như vậy còn gì để bận lòng tiếc nuối nữa?
Mắt thần mở ra, bản mạng chân nguyên hóa thành ánh sáng bạc, bắn vào trong Bảo Liên Đăng.
__________
[3] Mậu vị: Mậu thường được coi là can thứ 8 trong Thiên can. Về phương hướng thì Mậu chỉ trung tâm. Theo Ngũ hành thì Mậu tương ứng với Thổ, theo thuyết Âm Dương thì Mậu là Dương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT