Kể từ lần bị ốm đó, mối quan hệ của Lâm Thần và Tưởng Ngọc trở nên thân thiết hơn hẳn, muốn nói cụ thể hơn, thì chính là ----
Lâm Thần đi học chơi điện thoại, Tưởng Ngọc sẽ rút điện thoại của cậu ra, sau đó ném một bộ đề thi cho Lâm Thần.
Lâm Thần ngủ trong giờ tự học, Tưởng Ngọc sẽ đánh thức cậu, sau đó lại ném một bộ đề thi cho Lâm Thần.
Lâm Thần vung tay đòi về ký túc xá, Tưởng Ngọc sẽ kéo cậu lại, nhét một bộ đề thi cho Lâm Thần.
...
"Không cần phải làm thế đâu, nhóc tóc xoăn. Lần thi tiếp theo, tôi, vẫn sẽ là, học sinh đứng thứ nhất khối". Lâm Thần chống cằm nói.
Bỗng nhiên nhận được một lời phát biểu đáng ghét như vậy, Tưởng Ngọc không nói được lời nào. Nhóc đỏ mặt nghẹn nửa ngày mới lên tiếng: "Nếu cậu không cố gắng, lần tới tôi mới là người đứng đầu".
Nhìn dáng vẻ đỏ mặt của nhóc tóc xoăn, Lâm Thần cười nói: "Được, tôi sẽ chờ ngày cậu thi được hạng nhất".
Từ ngày Tưởng Ngọc nghiêm túc phát biểu đó trở đi, cuộc sống của Lâm Thần quay lại khoảng thời gian thần tiên đi ngủ chơi điện thoại không ai quản.
Lâm Thần cảm thấy cuộc sống không có ai quấy rầy ắt hẳn rất vui vẻ, nhưng trong khoảng thời gian đó, cậu cứ luôn cảm thấy thiêu thiếu thứ gì.
Cuối cùng, sau khi kết quả cuộc thi tháng ba được công bố, Tưởng Ngọc đã dùng một điểm ít ỏi vượt qua được Lâm Thần, giành danh hiệu học sinh đứng đầu khối.
"Nhìn xem! Lần thi này tôi đã giành được hạng nhất rồi đấy!" Lúc quay về ký túc xá, Tưởng Ngọc đập phiếu điểm lên mặt bàn bên cạnh Lâm Thần, nghếch cằm tự hào nói.
Dáng vẻ này y hệt dáng vẻ lần đầu tiên hai người họ gặp mặt, giống như một con cún lớn vẫy đuôi chờ người khen ngợi.
Lâm Thần vắt chân ngồi trên ghế, yết hầu nhấp nhô. Cậu vẫy vẫy tay với Tưởng Ngọc: "Đến gần đây một chút".
Tưởng Ngọc khó hiểu cúi người. Lâm Thần níu lấy cổ áo nhóc, kéo người sát lại gần mình, ngẩng đầu để lại một nụ hôn lên môi nhóc. Sau đó cậu rời khỏi, tách ra một khoảng cách, khàn giọng hỏi: "Đây là phần thưởng dành cho người đứng đầu, có thích không?"
Tưởng Ngọc trợn tròn mắt nhìn Lâm Thần. Ngay lúc Lâm Thần tưởng rằng kế hoạch của mình đã thành công, Tưởng Ngọc bỗng nhiên đẩy Lâm Thần ra, xoay người chạy vào phòng tắm.
Lâm Thần kinh ngạc hai giây, quay đầu soi gương tự thì thầm: "Chẳng lẽ khuôn mặt này của mình không dùng được?"
"Tôi, tôi còn chưa trưởng thành! Chưa, chưa thể yêu đương được..."
Giọng nói của Tưởng Ngọc vang ra từ trong phòng tắm, ba chữ cuối cùng nhỏ bé đến độ suýt chút nữa Lâm Thần đã nghe không rõ. Lâm Thần che mặt buồn bực khẽ bật cười. Sau đó cậu đứng lên, gõ cửa phòng tắm: "Vậy xin hỏi, bạn nhỏ Tưởng Ngọc ơi, lúc nào bạn mới lớn vậy?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT